Tiêu Lam gian nan đi tới giữa rừng rậm nổi lửa.
Cậu phân biệt hướng gió, ngược gió, chạy trốn về hướng thế lửa tương đối nhỏ hơn.
Độ nóng ngọn lửa rất cao, bằng vào cường độ thân thể hiện tại của Tiêu Lam cũng có thể cảm giác được làn da truyền đến bỏng cháy.
Loại tình huống này có điểm không hợp với lẽ thường.
Bởi vì sau khi lên đến cao cấp rồi, lửa bình thường đều rất khó gây tổn thương đến các người chơi.
Giải thích duy nhất chính là, những lửa kia không phải lửa bình thường, đây là lửa Thế Giới Hàng Lâm chuyên môn chế định cho các người chơi cao cấp, ngọn lửa đủ để bỏng rát bọn họ.
“Khụ khụ……” Tiêu Lam bị lửa lớn cùng với khói đặc sặc đến yết hầu không thoải mái.
Bỗng nhiên, cậu chú ý tới biến hóa cách đó không xa.
Phía sau cách đó không xa vẫn là lửa lớn thiêu đốt, càng đi về trước thế lửa rõ ràng lại thu nhỏ hơn, độ nóng trong không khí cũng thấp xuống.
Tiêu Lam nhanh chóng đi về hướng kia.
Phía trước cũng không có vùng cách ly, cũng không có nguồn nước gì, nhưng thế lửa càng đi dần đến phương hướng này thì lan tràn càng gian nan.
Giống như là có sức mạnh nào đó không biết tên đang áp chế ngọn lửa thiêu đốt, làm tốc độ cắn nuốt của nó chậm lại, cho đến khi tắt ngấm.
Bởi vì thế lửa giảm nhỏ, cậu có thể phát hiện rừng rậm ở đây đều có màu sắc đen như mực.
Không chỉ là thân cây thoạt nhìn màu sắc rất thẫm lại khô khốc, ngay cả lá cây cũng là màu sắc xấp xỉ như màu đen.
Những chủng loại cây đó Tiêu Lam chưa từng gặp qua, cũng chẳng tài nào phân biệt là chúng nó vốn dĩ đã khó có thể thiêu đốt hay là thật sự có sức mạnh huyền học gì.
Lại đi thêm một đoạn về phía trước, thế lửa đã hoàn toàn lan tràn không đến được nữa.
Nhưng lửa lớn chiếu rọi không trung đến đỏ rực một mảnh, tựa như ánh chiều tà lúc mặt trời lặn vậy.
Trong không khí vẫn có bị mùi bị thiêu bỏng cháy, một ít tro tàn bị cơn gió mang ra vẫn phiêu tán giữa không trung, cấp cho rừng cây đen nhánh thêm vài phần không khí chết chóc.
Tiêu Lam tìm một nơi ngồi xuống, lật xem quyển sổ duy nhất bên người mình kia.
Dựa theo lệ thường, nếu là đồ vật có quan hệ với thân phận trong trò chơi, trong này chắc chắn có manh mối rất rất cần thiết.
Mới vừa mở sổ ra, rất nhiều trang giấy xuất hiện ở trên cùng.
Tiêu Lam cầm lấy nhìn xem:
Vé giảm giá siêu phí, vé uống cà phê miễn phí, vé giảm giá đặc biệt ở cửa hàng thức ăn nhanh, còn có giấy thúc giục trả tiền của ngân hàng….
Ngay cả chiếc xe mới vừa nổ mạnh kia cũng là thuê tới, trách không được bên trong trống trơn à, hóa ra căn bản không phải xe chính chủ của thân phận này.
Cậu từ mấy thứ này ngửi thấy được một mùi quen thuộc, mùi bần cùng đây mà.
Tiêu Lam xem nội dung trong sổ.
Hiện thân phận của cậu là một thám tử tư.
Lúc này đây là tiếp nhận ủy thác, đến điều tra sự kiện mất tích ba mươi.
Lúc ấy, người ủy thác cậu là tiên sinh B cũng ủy thác rất nhiều người, tiến đến trấn nhỏ Mona điều tra về những lời đồn liên quan.
Chỉ là cuối cùng đại đa số người đều không trở về, mấy người may mắn trở về cũng trở nên điên điên khùng khùng, vào năm tháng sau đó liên tiếp dùng cách máu me tàn nhẫn tự sát.
Cuối cùng, người đến điều tra thế nhưng một người cũng không thể sống sót.
Sau đó, những thám tử tư khác cũng đều nghe nói đến tính nguy hiểm của trấn nhỏ Mona, tất nhiên không có bao nhiêu người lại bằng lòng tiếp thu ông ta ủy thác nữa.
Nhưng tiên sinh B cũng không từ bỏ, ông ta vẫn cứ tràn ngập tò mò đối với hết thảy mọi thứ ở trấn nhỏ Mona.
Trong vòng ba mươi năm nay, ông ta đều đăng tin nhờ điều tra về trấn nhỏ Mona, thù lao đưa ra cực kỳ phong phú, chỉ cần có thể lấy về một phần tin tức, đều có thể lấy được khen thưởng của ông ta.
Tất nhiên lâu lâu cũng có người không sợ chết bằng lòng thử một lần, nhưng trước sau không ai có thể hoàn thành ủy thác, tỉ lệ tử vong cứ cao mãi không giảm.
Này cũng trở thành một trong các nhiệm vụ nguy hiểm nhất trong giới thám tử tư.
Không lâu trước đây.
Tên thám tử tư bần cùng này bởi vì cả tiền thuê nhà cũng trả không nổi, lại bị thúc giục nợ không ngừng, vì không bị nhóm chủ nợ đánh chết, cho nên cậu không thể không bí quá hoá liều tiếp nhận ủy thác của tiên sinh B.
Tên gọi tắt, nghèo đến chỉ có thể bán mạng.
Tiêu Lam: “……”
Sao giả thiết nhân vật này phù hợp với cậu dữ vậy ta?
Chẳng lẽ đây là tâm linh tương thông giữa bần cùng với nhau?
Bỗng nhiên, chồng vé giảm giá màu sắc rực rỡ kia rớt đi ra khỏi quyển sổ.
Tiêu Lam vốn không tính toán phản ứng mấy thứ này, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là chuẩn bị nhặt chúng lên.
Tuy rằng tính khả năng không lớn, nhưng nếu vạn nhất có ích lợi gì thì sao, dù sao cũng không chiếm bao nhiêu chỗ.
Đúng lúc này, một bàn tay duỗi lại đây giúp cậu nhặt lên mấy tờ giấy rơi rụng trên mặt đất.
Cái tay kia nhìn qua thon dài hữu lực, theo thói quen mà dùng găng tay màu đen, cho dù là nhặt đồ dưới đất, động tác cũng mang theo ưu nhã mà lưu loát.
Tiêu Lam ngẩng đầu, không có gì bất ngờ xảy ra mà thấy được gương mặt đẹp trai quen thuộc kia của Lạc.
Cậu đã quen với đối phương xuất quỷ nhập thần, cũng đối với việc này tỏ vẻ tiếp thu tốt đẹp.
Lạc động tác thành thạo mà thu hồi đồ dưới đất, mỉm cười duỗi tay đưa cho Tiêu Lam: “Cho nè.”
Tiêu Lam nhận lấy, hỏi thêm: “Thân phận của anh cũng là tiếp ủy thác tới điều tra sao?”
Lạc lắc đầu: “Thân phận tôi là một nhà chủ xí nghiệp thích thám hiểm, lần này là nghe nói đến lời đồn liên quan, tự mình lái xe tới trấn nhỏ Mona thám hiểm.”
Nói rồi, hắn lấy ra một cái máy tính bảng, bên trên ghi lại rất nhiều tin tức về trấn nhỏ Mona.
Tiêu Lam: “……”
Tại sao Lạc chính là chủ xí nghiệp tìm đường chết, mà cậu lại là trinh thám nghèo tìm đường chết?
Tuy rằng đều là tìm đường chết, nhưng trong đó lại có khác biệt giai cấp một cách vi diệu.
Giống như là sự khác nhau giữa máy tính bảng đời mới nhất và, sổ tay cũ nát kẹp đầy phiếu giảm giá vậy.
Lạc ngồi bên người cậu, hai người phân biệt xem tư liệu trên tay.
Trên sổ của Tiêu Lam viết rất nhiều chuyện có liên quan đến trấn nhỏ Mona.
Bên trong có một tấm ảnh chụp, thoạt nhìn quay chụp rất vội vàng, hình ảnh có chút mơ hồ.
Nhưng cũng có thể phân biệt ra đây là hai thi thể máu chảy đầm đìa.
Trong sổ nói hai người này chết vì gϊếŧ hại lẫn nhau, nhưng kỳ quái chính là bọn họ đều là trinh thám do tiên sinh B ủy thác, cũng không có thù riêng gì, thậm chí còn coi như bạn bè.
Hai người như vậy, sao lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn tấn công nhau đến chết?
Tiêu Lam tiếp tục lật về sau, cũng giống như trước đó Vương Thái Địch đã lộ ra, trong sổ cũng nhắc về tiếng ca trong trấn nhỏ.
Nhưng về bình luận về “tiếng ca” này lại chia làm hai cực, có người cảm thấy đây là tiếng ca mỹ diệu nhất trên thế giới, cũng có người cảm thấy cái này căn bản chính là tạp âm, làm người buồn nôn.
Mặt khác, cư dân ở trấn nhỏ cơ bản đều có biểu hiện thân thể dần trở nên dị dạng.
Trong sổ chép lại một đoạn do những trinh thám trước kia nói —— “Bọn họ nhìn qua giống như quái vật vậy, nhưng bọn họ lại cảm thấy đây là tượng trưng cho tín ngưỡng thành kính.”
Trong sổ còn nhắc tới, cư dân trấn nhỏ tín ngưỡng vào Sarah.
Sarah này không biết là thứ gì, không có người biết bộ dạng nó, cũng không có bất luận hành vi truyền giáo gì, nhưng chính là không lý do lại được các cư dân sùng bái cuồng nhiệt.
Sổ còn đặc biệt nhắc tới, Sarah hư hư thực thực là nơi phát ra tiếng ca.
Nhưng đối với Tiêu Lam mà nói, điều này không cần phải hoài nghi. Bởi vì màn chơi này, tên đã gọi là “Tiếng ca của Sarah”, mà không phải “Tiếng ca của Nhị Cẩu Tử” hoặc là “Tiếng ca của Bi Sắt”, cho nên nơi phát ra tiếng ca đương nhiên là Sarah.
Đúng lúc này, nhắc nhở của hệ thống vang lên:
“Leng keng ——”
Sau đó xuất hiện là một loạt âm thanh khó có thể hình dung.
Âm thanh kia có nhịp điệu quái dị, nghe không ra tuổi hoặc là giới tính, cũng nói không nên lời âm sắc là tốt hay xấu, lại mang theo một loại cảm giác vận luật phối âm kỳ dị.
Nhưng nói thật, thật sự rất khó nghe.
Mấy bé nhỏ hàng xóm ở nhà luyện đàn còn có mấy con chó đệm theo, hơn nữa ba mẹ bé còn đang cãi nhau, cũng dễ nghe hơn cái này.
Trong nháy mắt nghe được âm thanh này, Tiêu Lam cảm giác đầu mình choáng váng một chút.
Thế giới trước mắt đều hoảng hốt, hình ảnh nhìn thấy đều chia lìa thành mảnh nhỏ trùng lập, lại chậm rãi tụ lại.
Sau khi âm thanh biến mất, mới khôi phục bình thường.
“Tiên sinh.” Lạc duỗi tay đỡ lấy bả vai Tiêu Lam, quan tâm mà nhìn cậu.
Tiêu Lam lắc lắc đầu một chút, đem loạt cảm giác kỳ dị vừa rồi vứt ra ngoài: “Em còn ổn, anh thì sao?”
Lạc nhìn xuống sắc mặt Tiêu Lam, thấy còn bình thường mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Tôi không sao, loại âm thanh này cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với tôi.”
Tiêu Lam: “Chẳng lẽ đây là Tiếng ca của Sarah?”
Lạc: “Tôi nghĩ hẳn là vậy, nếu bị ảnh hưởng tinh thần, đối người chơi mà nói có thể xem như khá nguy hiểm.”
Tiêu Lam suy tư, nghiêm túc nói: “Trình độ nghệ thuật của nó đáng buồn nha…… Anh xác định giữa anh và Sarah không có quan hệ huyết thống gì sao?”
Lạc nghiêm trang mà nói: “Không có tiên sinh, về hội họa của tôi đó là một loại kỹ xảo thoát ly khỏi nghệ thuật, tôi cảm thấy tôi và gia hỏa gọi là Sarah này cũng không phải cùng một cấp bậc.”
Tiêu Lam nghĩ nghĩ: “Cũng phải…… Ít nhất thì anh vẽ không mang theo hiệu giả công kích tinh thần.”
Xấu thì có xấu, nhưng ít ra không làm người ta không sống được.
Lạc: “……”
Loại thời điểm này, vẫn là bảo trì mỉm cười là được.
Dẫu sao, nghệ thuật gia cô độc luôn không được thế nhân lý giải.
——
Xem qua tư liệu, hai người thu hồi đồ vật của mình, tiếp tục đi tới.
Dọc theo rừng rậm đi một hồi, phía trước rốt cuộc xuất hiện một cái trấn nhỏ.
Lối vào trấn nhỏ viết —— “Mona”.
Nơi này chính là tư liệu ghi lại ngọn nguồn của hết thảy, cũng là cảnh tượng quan trọng trong ‘Tiếng ca của Sarah’.
Mona là một trấn nhỏ nhìn qua có vài phần rách nát.
Phòng ốc trong trấn thoạt nhìn đều đã tồn tại lâu năm, thị trấn không có kiến trúc nào cả.
Xung quanh cơ hồ nhìn không tới một chút màu xanh lá nào, cả cỏ dại cũng là màu vàng khô cằn, đầy đất đều là rác rưởi không người thu dọn, một bộ tự sinh tự diệt.
Bởi vì trên núi bị cháy, trấn nhỏ có vẻ khô nóng mười phần, không trung ở đây nhìn qua cũng đều là màu đỏ.
Trong không khí có một mùi sặc người, còn có tro tàn thiêu đốt mang đến bay lả tả.
Không cần giám sát cũng biết, chất lượng không khí như này khẳng định là không đạt tiêu chuẩn.
Khi Tiêu Lam và Lạc bước vào trấn ánh mắt cư dân xung quanh sôi nổi quét lại đây.
Đó là một loại ánh mắt phảng phất như dã thú, bọn họ đều gắt gao mà nhìn chằm chằm hai người từ ngoài đến này, tựa hồ ngay sau đó sẽ nhào lên vây công ăn tươi nuốt sống.
Giống như tư liệu nói, những người này thoạt nhìn quả nhiên rất quái dị.
Trên người bọn họ đều có tàn tật ở trình độ khác nhau, có người thiếu đôi mắt hoặc là lỗ tai, có người thiếu một bàn tay. Còn có người thậm chí cả hai chân cũng không có.
Trừ cái này ra, tứ chi bọn họ cũng không giống người bình thường.
Có vài người các bộ phận lớp da trên người bị dính liền vào nhau, giống như người bị phỏng lại không được chữa trị đàng hoàng vậy.
Một vài người khác lộ ra cánh tay khô khốc đến không giống là người sống, trong đó căn bản không giống như còn có cơ bắp hay máu gì trong đó.
Sau khi gặp qua những cư dân này, Tiêu Lam nháy mắt hiểu rõ nói câu kia trong quyển sổ: “Bọn họ nhìn qua tựa như quái vật”.
Bề ngoài như vậy, nhìn xác thật không quá giống loài người.
Không chỉ có bề ngoài, hành vi của bọn họ cũng cực kỳ quái dị.
Vừa rồi trên đường tiến vào, Tiêu Lam đã gặp qua không chỉ một người xuất hiện hành vi tự mình hại mình.
Nhỏ thì chỉ là đâm vào tường hoặc là dùng gậy gộc quất đánh chính mình, nghiêm trọng thì thậm chí trực tiếp cắt xuống một ngón tay của mình.
Mà trong quá trình người kia cắt ngón tay của mình xuống, hắn ta vẫn luôn trừng mắt nhìn Tiêu Lam, trên mặt còn mang theo ý cười điên cuồng rồi lại thống khoái, phảng phất như hắn ta đang cắt chính là máu thịt những kẻ đến từ bên ngoài này.
Hai người chậm rãi đi tới trong trấn nhỏ.
Dọc theo đường đi, bất luận bọn họ đi đến nơi nào, tất cả cư dân đều là dùng cái loại ánh mắt cảnh giác như dã thú này nhìn bọn họ, bị tầm mắt như vậy nhìn chằm chằm, chung quy làm người ta cảm thấy sởn hết cả tóc gáy.
Ngẫu nhiên còn có thể nghe được đám cư dân khe khẽ nói nhỏ.
Tiêu Lam nghe được rất nhiều lời như là “Kẻ tha hương”, “Cút đi”, “Gϊếŧ bọn chúng”, “Các ngươi đừng hòng mơ tưởng tranh đoạt sự chú ý của Sarah” linh tinh.
Bên ngoài trấn nhỏ Mona là lửa lớn hừng hực thiêu đốt, bên trong là cảnh tượng hoang vắng.
Trong đó còn có rất nhiều cư dân quái dị, cùng với ác ý gần như tràn đầy.
Nơi này giống như là một chiếc l*иg giam cấu tạo trong ngọn lửa, chuyên môn chế tạo dành riêng cho các người chơi bước vào trong đó.
“Tiêu Lam, Phí Lạc ——”
Bỗng nhiên, Tiêu Lam nghe được phía trước có người đang kêu gọi cả hai.
Cậu nhìn đến chỗ phát ra tiếng gọi, phát hiện thân ảnh hai người Vương Thái Địch và Kỳ Ninh, Vương Thái Địch đang đứng ở một căn kiến trúc bỏ hoang, phất tay với mình.
Mọi người rốt cuộc cũng hội hợp.
Lúc này Tiêu Lam mới biết được, Kỳ Ninh và Vương Thái Địch vừa xuất hiện trong trò chơi lần này chính là ở khách sạn duy nhất ở trấn trên, vì thế bọn họ thuận thế cũng đặt luôn phòng cho hai người Tiêu Lam.
Tiêu Lam không khỏi bi từ giữa bi ra.
Hóa ra, thân phận mà mình rút trúng là cái rác rưởi nhất.
Không chỉ bần cùng, còn phải trải qua tai nạn xe cộ và chạy trốn khỏi lửa lớn, mười phần không hữu hảo, thậm chí nếu không có người khác giúp cậu trả tiền phòng, cậu có khả năng chỉ có nước đi ngủ ngoài đường cái.
Đương nhiên, Lạc là sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh.
Kỳ Ninh nhìn cư dân xung quanh, trong giọng nói tràn ngập hứng thú: “Bọn họ nhìn qua thật kỳ diệu, có thời gian thật sự muốn giải phẫu thử một chút.”
Tiêu Lam: “Bác sĩ Kỳ, anh lên tiếng lời này rất nguy hiểm……”
Vương Thái Địch: “Nghe tới giống nhà khoa học biếи ŧɦái ghê…… cái loại sẽ bị người toàn thị trấn kéo đi ra ngoài làm thành đồ nướng BBQ ấy.”
“Ha ha, tôi chỉ là nghĩ vậy mà thôi, đừng lo lắng.” Kỳ Ninh dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói.
Nhưng mặt nạ che khuất vẻ mặt của y, hơn nữa hóa trang kiểu bác sĩ ôn dịch, làm y thoạt nhìn vốn là đã tự mang theo cảm giác âm trầm ba phần.
Dẫn tới hiện tại, y nhìn vẫn rất giống một gã biếи ŧɦái ham thích giải phẫu cơ thể người.
Vương Thái Địch thay đổi đề tài: “Các anh vào lúc hệ thống nhắc nhở cũng nghe được tiếng ca của Sarah chứ? Các anh có cảm giác gì, em nghe xong cảm thấy rất muốn nôn.”
Tiêu Lam nói: “Anh là cảm giác choáng váng đầu, hình ảnh trước mắt nhập nhằng hoảng hốt.”
Lạc trực tiếp chép đáp án: “Tôi và Tiêu Lam không khác bao nhiêu.”
Kỳ Ninh nói: “Tôi hình như nghe được giọng nói của Sầm Duy trong đó.”
Tiêu Lam nhíu mày lại, hỏi: “Ảo giác?”
Nếu thật sự có thể làm người ta sinh ra ảo giác, cấp bậc uy tiếp của ‘Tiếng ca của Sarah’ chỉ sợ còn tăng lên thêm.
Kỳ Ninh nghĩ nghĩ: “Chỉ xuất hiện trong một chớp mắt, nhưng hẳn là như vậy.”
Y nhìn nhìn biểu cảm có phần lo lắng của Tiêu Lam, bổ sung một câu: “Yên tâm, tôi rất rõ ràng cậu ấy đã không còn nữa, sẽ không sinh ra chờ mong không thực tế gì.”
Lúc này, Vương Thái Địch gia nhập đối giữa hai người: “À mà…… Mạo muội hỏi một chút, Sầm Duy là ai?”
Tiêu Lam có chút ngoài ý muốn cậu ta không biết chuyện Sầm Duy: “Đó là bạn trai của Kỳ Ninh.”
Vương Thái Địch: “Tại sao dáng vẻ mấy anh như đều biết hết vậy?”
Kỳ Ninh nói: “Là tôi chủ động nói cho Tiêu Lam, tôi hy vọng Sầm Duy có thể sống trong trí nhớ của càng nhiều người, Vương Kha cũng biết chuyện của cậu ấy.”
Mỗi một sợi tóc xoăn của Vương Thái Địch đều là nghi hoặc: “Chuyện khi nào? Sao em không biết?”
Kỳ Ninh giọng điệu bình tĩnh: “Xin lỗi, bởi vì lúc ấy cậu quá yếu, thoạt nhìn không giống như là có thể sống thật lâu, cho nên khi đó tôi cảm thấy nói với cậu cũng vô dụng.”
Vương Thái Địch: “……”
Vương-trước kia cùi bắp lâu năm-Thái Địch cảm giác bị mạo phạm.
Hết chương 177.