Chương 158: Nghi hoặc đến từ linh hồn
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Tiêu Lam đem thuốc lá Số 99 bỏ vào không gian trữ vật, đang chuẩn bị rời đi.
Lúc này, cậu ngẫu nhiên nghe được người chơi khác ở kệ để hàng bên cạnh thảo luận với nhau.
“Gia hỏa tàn sát toàn bộ đồng đội ở màn tay mới lại qua ải rồi, đây là lần thứ ba trong tháng này phải không?”
“Mẹ ơi, vậy phải làm sao bây giờ……”
“Còn không chỉ vậy, nghe nói màn sơ cấp có tên trứng xui xẻo vừa mới ra tới lại lập tức bị kéo vào, sau đó người nọ rốt cuộc không ra nữa, nhìn tình huống, hơn phân nửa là đã chết rồi.”
“Màn trung cấp thì sao?”
“Trung cấp thì trước mắt còn chưa có, nhưng sau này thế nào cũng không chắc.”
“Quy tắc trò chơi chẳng lẽ thay đổi rồi? Sao không phát một nhắc nhở cho chúng ta gì hết……”
“Thế Giới Hàng Lâm rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Là muốn chúng ta gϊếŧ hại lẫn nhau sao?”
“Hầy…… Sống một ngày tính một ngày vậy……”
“Mẹ nó, ông đây muốn đi khách sạn Ái Ái tiêu khiển một chút!! Như vậy thì lỡ có chết cũng không lỗ!!!”
“Mày hả? Mơ đi, ai nhìn trúng mày chứ!”
“Đệt, ông đây rất tuấn tú đó nghe chưa?!”
Người chơi nói chuyện dần dần đi xa.
Tiêu Lam lại nhíu mày.
Thế Giới Hàng Lâm, hoặc là nói vị chúa tể khống chế hết thảy kia, đang lặng lẽ thay đổi quy tắc.
Hiện tại là màn tay mới và màn sơ cấp, sau đó sẽ lan đến những nơi nào nữa?
Chiếc lưới không nhìn thấy bao phủ trên đỉnh đầu người chơi kia, tựa hồ đang dần dần thu lại.
Tiêu Lam trở lại phòng, nói lên chuyện này với Lạc.
Biểu cảm của Lạc cũng có chút ngưng trọng: “Tốc độ khôi phục của nó nhanh hơn tôi nhiều nhỉ….”
Đây thật đúng là một tin tức không xong.
Những ngày sau đó, số lần Tiêu Lam đi đến sân huấn luyện càng nhiều.
Lạc cũng thường xuyên không thấy bóng người, dùng các loại phương pháp sưu tập mảnh nhỏ của mình.
Bọn họ đều ăn ý mà không hề nói đến lo lắng đối với tương lai, rồi lại dùng chính phương thức của mình không ngừng tăng cường sức mạnh.
Một ngày nào đó, Tiêu Lam giống như ngày thường, kết thúc huấn luyện.
Trên đường đi về, không khí xung quanh rõ ràng khẩn trương hơn không ít.
Nhóm người qua đường so với trước kia nhiều thêm một phần khủng hoảng, người tụ bên nhau tốp năm tốp ba thảo luận cũng rõ ràng nhiều hơn.
Chuyện này cũng thực bình thường, đối mặt Thế Giới Hàng Lâm đột nhiên thay đổi, các người chơi khó tránh khỏi sẽ cảm giác bất an.
Tiêu Lam bước nhanh đi tới, cũng không lưu ý quá nhiều khi ngẫu ngươi nghe được người chơi nói chuyện hoặc là oán giận với nhau.
“Mẹ nó, thằng điên họ Vương kia thật quá đáng! Quả thực là ngang nhiên đánh cướp!”
“Thằng điên họ Vương? Ai, Vương Kha? Hắn không phải đã chết rồi sao?”
“Ai nói với mày là Vương Kha, là em trai hắn, cái thằng vô dụng kia kìa.”
“Vương Thái Địch……? Không đến mức đi ha ha ha, đó không phải là thằng gà yếu ba năm cũng ngốc ở sơ cấp sao, hiện tại cũng mới trung cấp không bao lâu đi?”
Bước chân Tiêu Lam khựng lại, đứng yên.
Cậu nhịn không được nhìn về phía hai người chơi đang nói chuyện, hai người kia lo trò chuyện với nhau, cũng không có ý muốn che giấu.
Thấy hai người cũng không có lưu ý đến mình, Tiêu Lam tìm một vị trí ẩn nấp, bắt đầu nghe lén đối thoại của bọn họ.
“Còn kêu nó là gà yếu? Chờ mày đối mặt với nó mày sẽ biết, tên kia hiện tại thật sự đáng sợ lắm.”
“Không phải chứ? Đáng sợ ra sao?”
“Lúc tao gặp được nó, nó cứ như vậy trực tiếp xuất hiện trước mặt tao, bảo tao chọn 'chết, hay là để lại ba cái đạo cụ'.”
“Kiêu ngạo như vậy? Mày không dạy dỗ lại nó hả?”
“Tao lại không phải bị dọa lớn lẻn, đương nhiên sẽ không như vậy túng như vậy, lúc đó đã muốn cho nó một bài học rồi….”
“Kết quả, tao hoàn toàn không động đậy được, là cái loại một ngón tay đầu cũng không động đậy được đó, không chỉ không thể cử động, còn cảm giác mình đang chậm rãi hít thở không thông. Chính là cái loại cảm giác bị ném vào trong không gian kín chờ chết đó, mày biết không?”
“Chậc…… Này cũng…… Người này thật sự là Vương Thái Địch?”
“Ờ, thật. Dù sao thì tao là phản kháng không được, để nó chọn ba cái đạo cụ cho xong việc. Tao cảm giác nó có khả năng đã không phải người chơi trung cấp nữa, người chơi trung cấp nào có chiến lực như vậy chứ.”
“Chẳng lẽ là sau khi anh nó chết, gia hỏa này đi lên con đường vô dụng trở mình?”
“Khó mà nói. Mày không biết đâu, lúc ấy nó cứ như vậy cười nhìn tao từ từ hít thở không thông, cười đến đáy lòng tao phát lạnh. Tao cảm thấy là nó thật sự dám gϊếŧ người, cảm giác gia hỏa này quả thực còn hung tàn hơn Vương Kha.”
“Vậy đám người thấy Vương Kha đã chết liền bỏ đá xuống giếng kia chẳng phải là thảm rồi sao? Còn may trước kia tao chưa đắc tội nó.”
“Tao cũng chưa đắc tội nó chứ bộ, nhưng cũng đâu thấy nó buông tha cho tao……”
“Nghĩ thoáng chút đi, tốt xấu gì mày cũng còn sống, lũ gia hỏa kia thì chưa chắc.”
“Tao thật sự là cảm ơn ông nội phù hộ!”
Tiêu Lam nhất thời có chút tâm tình phức tạp.
Thiếu niên đã từng ấm áp rộng rãi kia, vẫn là bị Thế Giới Hàng Lâm cắn nuốt mất.
Như vậy có lẽ đối với hai anh em họ càng tốt, làm cho bọn họ càng dễ dàng nhìn thấy hy vọng sống sót.
Nhưng Tiêu Lam cũng nhịn không được nghĩ, nếu không có Thế Giới Hàng Lâm, nhân sinh của bọn họ sẽ như thế nào?
Có lẽ Vương Kha sẽ vừa học hành vừa làm công, bận rộn lại gian nan cung cấp nuôi dưỡng em trai đi học.
Sau đó bọn họ sẽ đều tự tìm đến một công việc bình phàm lại an ổn, có rất nhiều phiền não lông gà vỏ tỏi.
Vương Thái Địch vẫn thích đi bóc phốt anh mình, sau đó dưới nắm đấm sắt của Vương Kha biết vậy chẳng làm, mỗi một ngày đều gà bay chó sủa, rồi lại vui sướиɠ ấm áp.
Nhưng mà, hết thảy đều đã không thể quay lại nữa.
Không chỉ anh em Vương gia, còn có rất nhiều người đều giống nhau, Kỳ Ninh, Vu Đình, Thành Văn Nhất, Triệu Tiểu Hà, Đệ Nhất Phú Quý, anh em Hoa gia…… Thậm chí là gia đình của Tiêu Lam.
Bọn họ đều bị bắt thay đổi nhân sinh nguyên nhân của mình, đi lên một con đường không lối về cửu tử nhất sinh.
Tiêu Lam lấy【 Tình hữu nghị plastic 】 ra, muốn liên hệ một chút Vương Thái Địch, nhưng cuối cùng vẫn là buông xuống.
Vương Thái Địch đã lựa chọn con đường của mình, cậu không có tư cách can thiệp vào đối phương.
——
Trong khoảng thời gian này, Lạc đều có ý đồ xâm nhập một vài màn chơi cấp thấp có hàng rào tương đối mỏng manh, đi tìm lại mảnh nhỏ của mình.
Hắn rất rõ chúa tể sẽ không chịu đựng hắn khôi phục, chờ hắn khôi phục đến trình độ nào đó, liền sẽ bị chúa tể cảm ứng được.
Khi đó, giữa bọn họ chú định sẽ lại có một trận đại chiến.
Thậm chí hắn tồn tại đối với Tiêu Lam mà nói đều là một loại nguy hiểm ẩn giấu cực lớn.
Có lẽ, một ngày nào đó hắn cần phải rời khỏi Tiêu Lam, mới có thể bảo vệ được đối phương.
Nhưng hiện tại hắn chỉ mong mỏi ngày này tới muộn một chút, để mình có thể ở bên Tiêu Lam nhiều hơn dù chỉ một phút cũng được.
Nhưng gần đây, bởi vì Lạc luôn rời đi, mà Tiêu Lam cũng ngâm mình trong sân huấn luyện, cho nên hai người gần như rất khó gặp mặt.
Lạc tuy rằng cảm thấy tiếc nuối, cũng không thể làm được gì.
Nhưng lúc này đây, thời điểm Lạc trở về phòng, lại thấy được Tiêu Lam ngồi trên sô pha.
Thoạt nhìn Tiêu Lam đang cố ý chờ hắn.
Lạc hướng về Tiêu Lam đi qua, điều chỉnh tốt nụ cười mỉm của mình: “Có chuyện gì sao, tiên sinh?”
Tiêu Lam ngẩng đầu, thần sắc trên mặt trịnh trọng: “Lạc, tiếp tục làm chuyện mà trước đó các anh đã làm đi.”
“Lúc này đây, tôi đến đứng bên cạnh anh.”
Bất luận Tiêu Thành Nham là một người cha phức tạp như thế nào, nhưng có một điều của ông tuyệt đối chính xác —— phản kháng Thế Giới Hàng Lâm.
Không có người nào đáng phải trở thành vật hi sinh trong thực nghiệm của chúa tể.
Đây là tôn nghiêm và kiêu ngạo khi làm một con người.
Nghe được Tiêu Lam nói, Lạc hơi có chút ngạc nhiên.
Tựa hồ qua thật lâu, hắn mới mở miệng chậm rãi nói: “Em biết đấy…… Người lần trước hợp tác với tôi đã có kết cục gì.”
Đó là áy náy hắn chưa bao giờ nói ra, áy náy với người hợp tác của mình.
Hắn cô phụ tín nhiệm và hy sinh của bọn họ, mới có thể làm sinh mệnh bọn họ trôi đi không hề có giá trị.
Lúc này đây, hắn vốn chỉ nghĩ một mình độc hành.
Tiêu Lam nói: “Tuy rằng tôi so sánh với Thế Giới Hàng Lâm còn rất nhỏ yếu. Nhưng người chơi có rất nhiều hạt giống phản kháng, bọn họ vẫn luôn đều ở đây, hơn nữa đang không ngừng sinh trưởng, bất luận là tôi, Vương Thái Địch, Kỳ Ninh, Luân Hồi, hay là những người chơi cao cấp không muốn khế ước, một ngày nào đó họ sẽ trưởng thành sức mạnh đủ để phá tan gông cùm xiềng xích.”
“Khi đó, chúng ta hãy cùng nhau chiến đấu đi.”
Tiêu Lam nghiêm túc mà nhìn Lạc, chờ đợi đối phương trả lời.
Lạc lại lâm vào trầm mặc dài lâu.
Tiêu Lam mỉm cười lên với hắn: “Lúc này đây, chúng ta đã biết được càng nhiều tin tức, chẳng lẽ chúng ta còn sẽ giống trước hay sao?”
Nháy mắt tiếp theo, Tiêu Lam cảm giác mình rơi vào một cái ôm ấm áp.
Lạc trực tiếp dịch chuyển tức thời đến trước mặt cậu, vươn tay cánh tay ôm lấy cậu.
Đôi tay Lạc dùng sức mà ôm người vào trong l*иg ngực mình, nhẹ giọng nói: “Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.”
Vui sướиɠ như đạt được chí bảo làm Lạc cảm giác bóng đen của mình đều đang quay cuồng, kêu gào.
Bất luận là ai muốn thương tổn hắn, cũng tuyệt đối không thể.
Tiếp theo là dùng sức hôn sâu.
Phảng phất như ngưng tụ hết thảy thâm tình cùng chấp nhất không thể bộc bạch, như biển sâu, cơ hồ muốn khiến người ta chết đuối trong đó.
Cái hôn xảy ra bất thình lình này làm Tiêu Lam có chút ngoài ý muốn, nhưng lại không làm cậu muốn cự tuyệt.
Cậu cảm giác được máu cả người mình đều đang sôi trào, Tiêu Lam cũng vươn tay, ôm vòng lấy bả vai đối phương, tựa như phối hợp, tựa như cổ vũ.
Tiếp nhận được tin tức từ Tiêu Lam, động tác của Lạc trở nên mãnh liệt hơn.
Khi nụ hôn này kết thúc, Tiêu Lam có chút thở hổn hển.
Lạc vươn tay vuốt ve lên đôi môi Tiêu Lam hơi hồng nhuận, không biết khi nào hắn đã giải trừ bóng đen hóa thành găng tay, đầu ngón tay nóng rực chậm rãi tiếp xúc làn môi Tiêu Lam, mang đến một luồng cảm giác kỳ lạ.
Tiêu Lam đột nhiên cảm thấy mặt hơi nong nóng.
Rõ ràng vừa rồi hôn môi còn ổn, nhưng cái kiểu sờ này…… Thực sự có phần phạm quy rồi……
Ngón tay Lạc còn dừng lại trên cánh môi Tiêu Lam: “Tiên sinh, để tôi vĩnh viễn đều ở bên em, được không?”
Tiêu Lam sửng sốt, anh đây là đang…… thổ lộ?
Lạc ngóng nhìn thật sâu vào đôi mắt Tiêu Lam: “Bất luận là họa hay phúc, đắt rẻ hay sang hèn, bệnh tật hay khỏe mạnh, tôi đều sẽ yêu em, quý trọng em, cho đến khi vạn vật chung kết.”
Tiêu Lam: “……”
Từ từ, cái này hình như là lời thề lúc kết hôn mà!
Hiện tại chúng ta không phải còn đang ở bước thổ lộ thôi sao? Tiến triển như này có phải hơi bị nhanh quá rồi không!!!!
Lạc lộ ra một nụ cười mê hoặc: “Em muốn đổi ý sao, tiên sinh?”
Tiêu Lam nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Ặc…… Cũng không……”
Con ngươi vàng nhạt rực rỡ lung linh, Lạc đến gần bên tai Tiêu Lam, giọng nói trầm thấp vang bên tai, như ác ma thủ thỉ: “Hiện tại, em đã không còn cơ hội hối hận rồi.”
——
Hai người cứ vậy tính là chính thức ở bên nhau rồi.
Đại đa số thời gian, Tiêu Lam vẫn cứ mỗi ngày đều ở sân huấn luyện chết đi sống lại.
Ngẫu nhiên cũng sẽ liên lạc một chút với Vương Thái Địch.
Thiếu niên đã hình dáng nảy nở, trở nên có chút góc cạnh, tuy rằng Vương Thái Địch luôn cười, nhưng khí chất mắt thường có thể thấy được đã lột xác, trở nên sắc bén lên.
Sau đó, Tiêu Lam còn thường dành thời gian cùng Lạc trở lại hiện thực, thả lỏng một chút tinh thần.
Nhìn một cái ông cụ Trương và Thiết Cộc Lốc nhà bên chiến tranh trong vườn rau, vì tinh thần kiên trì không ngừng của hai bên mà vỗ tay.
Tiêu Lam cảm giác cuộc sống của mình so với trước đây, hình như cũng không thay đổi quá lớn gì.
Ngoại trừ…. Có đôi khi ánh mắt Lạc nhìn cậu cảm giác như đang nhìn chằm chằm một mâm món ngon mỹ vị, chấp nhất đến sắp xanh lè, nhìn đến trong lòng cậu nổi gai ốc.
Anh đây là làm sao vậy?
Tiêu · giai cong độc thân từ trong bụng mẹ · Lam phát ra nghi hoặc đến từ linh hồn.
Tác giả có lời muốn nói:
Bất luận là họa hay phúc, đắt rẻ hay sang hèn, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều yêu người, quý trọng người, cho đến tử vong ——《 Kinh Thánh 》, trong văn cải biến lại một chút.
Hết chương 158.