Hệ Thống Công Lược Những Người Vợ Dâm Đãng

Chương 16 Công lược hàng xóm [8][ cao h]

Mầm Thiển khống chế không nổi tiếng thét chói tai."A a a – bắn ! muốn bắn a a ! !"

Mầm Thiển kẹp thật chặt hai chân, không ngừng cọ xát, rất nhanh phía dưới liền ướt một mảng lớn, hai huyệt đều chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, nhục căn cũng bắn ra tinh thủy thưa thớt, bầu ngực càng kích động, tuy rằng không bắn ra sữa, nhưng lỗ nhỏ trên đỉnh núʍ ѵú đều mở ra , bị Dương Sơn dùng đầu lưỡi liếʍ láp chỗ nhạy cảm ấy, Mầm Thiển cơ hồ ưỡn ngực muốn đứng lên, cổ họng khóc thét.

"Không cần...... Không cần a...... Bầu vυ'...... Bầu vυ' không được......"

Mầm Thiển rốt cuộc chịu không nổi, bắt đầu khóc lóc đẩy bả vai Dương Sơn, nhưng Dương Sơn đời nào chịu dừng, trong lòng hắn yêu thích nhất là hai bầu ngực trắng nõn này, ngược lại càng liếʍ cực lực hơn, giở hết chiêu trò đùa bỡn bầu vυ' Mầm Thiển, y cuối cùng đến rên cũng không ra tiếng, bị nam nhân đặt ở dưới thân, run cầm cập một lần nữa chỉ dựa vào ngực mà lêи đỉиɦ, đến hồn phách cũng muốn thăng thiên.

Đợi đến khi Dương Sơn ngẩng đầu đã thấy Mầm Thiển mặt đầy thất thần nằm ở dưới thân, miệng không thể khép, đầu lưỡi hồng diễm lấp ló ra ngoài, tay chân đều vô lực buông xuôi, thân thể thỉnh thoảng lại run rẩy vài cái, trước ngực là một đống hỗn độn, hai bầu vυ' vốn đầy đặn cao ngất bị nhu càng lớn hơn, mặt trên phủ đầy dấu tay cùng vết cắn, toàn bộ bầu ngực đều ướt đẫm sáng bóng, vừa nhìn đã biết mỗi tất thịt nhũ đều bị liếʍ mυ'ŧ, núʍ ѵú bị cắn sưng lên như trái nho không thể trở về hình dáng cũ, cái lỗ nhỏ trên đỉnh núm còn mấp mé mở ra, nếu Mầm Thiển có sữa, phỏng chừng đã sớm phun đầy ra rồi. Lại nhìn đến bụng Mầm Thiển, càng là một mảng chật vật, tất cả đều là tinh thủy của y tự mình bắn ra, nhục căn ướt sũng còn bán cương, nhưng túi tinh đã xẹp nhỏ hết mức, đoán chừng chẳng thể bắn ra thêm gì nữa, phía dưới hai nhục huyệt không ngừng run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra bên ngoài, tấm thảm dưới thân ướt một mảng lớn, nhẹ nhàng vắt một chút liền có thể vắt ra nước.

"Hắc......ư...... a......"

Mầm Thiển hai mắt vô thần, không ngừng thở hổn hển, còn chìm đắm trong cảm giác tuyệt vời vẫn chưa tỉnh lại.

Dương Sơn có điểm đáng tiếc, hắn không nghĩ tới bầu ngực Mầm Thiển lại mẫn cảm đến vậy, vừa rồi chỉ mới đùa bỡn liếʍ mυ'ŧ một chút, y liền ra tới hai ba lần, tinh thủy còn bắn không nổi, chắc không còn tinh lực tiếp tục, hắn vốn nghĩ hôm nay có thể sáp y, chỉ đành chờ đến ngày mai.

Dương Sơn tuy rằng tiếc nuối, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo hắn rốt cuộc cũng có thể động tới bầu ngực mà hắn yêu thích nhất, lần đầu lỡ chơi quá trớn, lần sau cần phải chú ý đúng mực. Hắn rút gậymát xa huyệt sau ra, lấy tay chống mặt đất toang đứng lên khỏi người Mầm Thiển, lại đột nhiên bị y kéo kéo tay áo, ánh mắt Mầm Thiển vẫn thực mê man, nhưng cố gắng nói chuyện với hắn, chỉ là thanh âm thì thào vô lực:

"...... Huyệt...... Không......"

Dương Sơn suy nghĩ một chút, thử thăm dò hỏi y,

"Ý Ngài là, huyệt phía dưới có điểm hư không, muốn sáp huyệt?"

Mầm Thiển gật gật đầu. Dương Sơn nhướn mày,

"Phu nhân, người hiện tại mệt chết rồi, giờ cần nghỉ ngơi."

Mầm Thiển thở hổn hển hít vào thật sâu, thanh âm có thêm khí lực , y nói,

"Không...... Không quan hệ, ta...... Ta chỉ muốn nghỉ ngơi...... Nghỉ ngơi một lát liền tốt...... Phía dưới...... Phía dưới trống rỗng ...... Ngươi mà cứ đi như thế, ta, ta đêm nay sẽ mất ngủ......"

"Như vậy à..."

Dương Sơn gật gật đầu, ý niệm sáp huyệt lại hiện lên, hắn tiếp tục nằm trên người Mầm Thiển, mê hoặc y,

"Phu nhân, ngài muốn phía dưới tiếp tục sử dụng gậy mát xa, hay là...... cùng bầu ngực giống nhau, thể nghiệm người thật phục vụ?"

Đương nhiên là...... người thật......Mầm Thiển kìm lòng không được thầm nghĩ, nhớ đến cảm giác vừa rồi bị nam nhân đùa bỡn bầu ngực, Mầm Thiển còn có chút phát run, gậy lạnh như băng cùng dương cụ nóng hầm hập, cái nào tốt hơn đã quá rõ ràng, bất quá, y cũng hiểu, người thật phục vụ chính là ý tứ gì, dù chỉ là một trải nghiệm, nhưng cũng có nghĩa mất đi trung trinh với trượng phu, điều này làm y do dự, cho nên không lập tức trả lời. Dương Sơn thấy y phân vân, liền bắt đầu dụ dỗ,

"Phu nhân có thể xem thử trước rồi hẵng quyết định."

Nói xong, không đợi Mầm Thiển cự tuyệt, hắn nhanh chóng đứng dậy, cởi bỏ đai lưng, lấy ra cự đại dươиɠ ѵậŧ mà mình luôn tự hào, trước mắt Mầm Thiển lắc lư một vòng. Mầm Thiển lần đầu nhìn thấy dương cụ của công quân không phải trượng phu mình, chưa kịp ngượng ngùng, liền bị cự vật trước mắt dọa sợ, hít một ngụm khí lạnh, y che miệng "a" lên một tiếng.

"Thật, thật lớn......"

Dương Sơn đắc ý cười,

"Đó là tất nhiên, nếu muốn vì phu nhân phục vụ, đương nhiên phải tốt nhất."

Mầm Thiển gắt gao nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ Dương Sơn, y chưa bao giờ gặp qua vật nào thô to, cứng rắn, có lẽ còn nóng như lửa, so với gậy mát xa mà trước đó y thích ghê gớm còn tốt hơn gấp bao nhiên lần, nếu được côn ŧᏂịŧ như vậy...

"Ta......"

Mầm thiển nuốt nuốt nước miếng, rốt cuộc cũng trả lời,

"Ta chọn...... Người thật, người thật phục vụ......"

Dương Sơn vừa lòng cười cười:

"Cam đoan phu nhân sẽ không thất vọng."

Nói xong, Dương Sơn lại nằm sấp trên người Mầm Thiển, lần này hắn trực tiếp đem côn ŧᏂịŧ đã sớm cứng rắn nửa ngày để ở trên mép hoa huyệt, đại qυყ đầυ đặt trên đỉnh âm hạch cọ xát qua lại, Mầm Thiển vừa khó chịu vừa thoải mái không ngừng "a! a!" khẽ gọi, lắc lư vòng eo, không biết đang đón ý hùa hay là trốn tránh, Dương Sơn cúi đầu, lại nắm lấy bộ ngực phổng phao mà hắn yêu thích, đem một bên núʍ ѵú ngậm vào miệng, lần này động tác của hắn so với vừa rồi ôn nhu hơn rất nhiều, nhưng bầu ngực Mầm Thiển thật sự quá đỗi mẫn cảm, chỉ bị liếʍ mυ'ŧ nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, kɧoáı ©ảʍ trong thân thể liền trỗi dậy, nhục căn bên dưới lại rục rịch cứng rắn đứng lên, Mầm Thiển xụi lơ trên mặt đất, tứ chi hoàn toàn rã rời, trên người thấm ướt mồ hôi, tóc dính bết vào trên mặt, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng thở dồn dập.

"Phu nhân, ta vào đây."

Dương Sơn ngẩng đầu, như thường lệ thông tri y một tiếng, sau đó không đợi y phản ứng, đỡ côn ŧᏂịŧ của mình, dứt khoát đỉnh thẳng vào bên trong Mầm Thiển!

"A a a a a ! ! !"

Mầm Thiển lập tức mất khống chế hét ầm lên, dù đã kéo rèm đóng kín cửa sổ, cũng không ngăn được thanh âm y, nếu không nhờ nơi này vốn hoang vu, chắc chắn sẽ đánh động nhiều người đến hóng chuyện. Cự đại dươиɠ ѵậŧ nóng hổi như lửa lấp đầy hư không trong hoa huyệt, trước kia nơi này chỉ bị trượng phu sáp qua loa, đây là lần đầu tiên nghênh đón kɧoáı ©ảʍ kịch liệt như vậy. Cảm giác thỏa mãn khiến Mầm Thiển không giữ được bình tĩnh, y không còn gượng gạo mất tự nhiên, ngược lại da^ʍ khiếu trời sinh triệt để lộ ra, y ôm cổ Dương Sơn, hai chân quấn lấy hông hắn, dâʍ đãиɠ vặn vẹo thân thể, hận không thể cùng côn ŧᏂịŧ sinh trưởng cùng nhau.

"A a......Lớn quá...... A...... A......Thật giỏi...... Ngươi thật lợi hại...... Ư ư......"

Mầm Thiển lệ chảy thành dòng, cắn chặt răng, nhục huyệt mất khống chế co rút dữ dội, chặt chẽ bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ bên trong, như thể sợ nó rời đi mất.

"Lần đầu tiên...... A...ư...... Lần đầu tiên...... Lớn như này...... A a...... Thật thỏa mãn......ư...... hức...... sướиɠchết ta......"

Dương Sơn bị y bọc chặt cảm giác đặc biệt thích, không nghĩ tới nhục huyệt bị gậy mát xa làm khá lâu, bên trong vẫn còn chặt như thế, vừa ướt vừa nóng, thực thoải mái, hắn bắt đầu trừu động côn ŧᏂịŧ, từng chút hướng bên trong ra sức mài.

"Phu nhân, côn ŧᏂịŧ ta như thế nào?"

"Ô a a...... Thật giỏi...... Thật tốt......"

Mầm Thiển vội vàng cử động hạ thân, đón ý nói hùa theo côn ŧᏂịŧ trừu sáp, bị mài đến nỗi lệ rơi không ngừng.

"Ngươi nơi này...... Sao lợi hại đến thế...... A a...... Sáp rất sâu...... Ư hức...... Rất nóng......"

Mầm Thiển bị nam nhân đặt ở dưới thân, không ngừng trừu sáp tiểu huyệt, hạ thể gắt gao dính cùng một chỗ, tê dại không thôi, hai người lăn thành một đoàn, Dương Sơn còn không ngừng xoa nắn bầu vυ' y, Mầm Thiển lần đầu tiên cảm nhận được khoái hoạt tình ái, sướиɠ đến mức quên hết cả thảy trên đời, yquên chính mình đã lấy chồng, quên giữ gìn trung trinh, quên thân thể dị nhân, quên mọi khổ sở trước kia bị kì thị, y giương bầu vυ' hướng vào trong miệng nam nhân, đôi chân dài quấn quanh eo nam nhân đem côn ŧᏂịŧ hắn đỉnh vào nhục huyệt của mình, thịt huyệt bị trừu sáp run rẩy chảy nước không ngừng, đã cao trào một lần, hạ thân ướt sũng rối tinh rối mù. Giờ khắc này, nếu để trượng phu Mầm Thiển đến xem, ắt hẳn không nhận ra y, da^ʍ phụ gắt gao dây dưa nam nhân, lại là thê tử hướng nội tự ti của mình.

Vùng thôn núi đồng không mông quạnh, rải rác vài ngôi nhà cách xa tít mù nhau. Màn đêm buông xuống, nhà nhà đều đốt đèn sáng lên, ánh sáng ấm áp vàng nhạt từ cửa sổ tỏa ra, có thể nhìn thấy bên trong lờ mờ thân ảnh, trong đó, chỉ có hai căn nhà tối đen một mảnh, tựa hồ không có người ở, trong hai gian nhà đó lại có một gian tương đối đặc biệt hơn, chẳng những cửa sổ đóng chặt, thậm chí kéo kín màn che, ẩn giấu mọi thứ bên trong, nhưng chỉ cần đứng gần một chút, liền có thể nghe được tiếng động mơ hồ truyền ra, chứng tỏ không phải bên trong không có người.

"A...... A a...... Thật giỏi...... A...... Lại, lại dùng lực......Ư..hức........"

Phòng khách tối đen mịt mù, trên mặt đất, có hai thân thể đang dây dưa cùng một chỗ, không ngừng vặn vẹo lăn lộn, thỉnh thoảng dừng lại, sau đó tiếp tục một trận mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, người bên dưới phát ra thanh âm dâʍ đãиɠ vui sướиɠ, thân thể run rẩy lợi hại, ôm người bên trên liên tục gọi "người tốt".

Mái tóc đen mượt của Mầm Thiển bung xõa trên đất, theo thân thể đung đưa cuộn thành sóng, trên mặt yướt đẫm mồ hôi, ánh mắt mê man, căn bản y cũng không cố nhìn rõ, chỉ gắt gao nhắm chặt hai mắt, đôimày nhăn lại, biểu tình vừa thống khổ vừa si mê, thân thể bị nam nhân trừu sáp không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhục động phát ra thanh âm "phốc xuy phốc xuy".

"Ư a...... A...... Thật thoải mái...... Ta thật thoải mái...... hức a...... Không thể...... Không thể lại sáp nha...... Ngươi rất, ngươi quá lợi hại ...... A a...... Ngươi sao.... lợi hại như vậy......"

Mầm Thiển khóc gọi :

"Người tốt...... Ngươi lại sáp ta...... Lại sáp ta, ta liền muốn bắn...... A a...... Bắn, bắn không nổi nữa ...... Ngươi tha ta...... Tha ta đi......"

Mầm Thiển muốn điên rồi, thân thể cũng quá thư thái, từ buổi chiều đến tối, bắn không thể bắn, cao trào đã được vài lần, nhưng Dương Sơn một lần cũng chưa bắn ra, y không biết lúc nào mới chấm dứt, loại tra tấn ngọt ngào này, y vừa chờ mong Dương Sơn dừng sáp , lại hi vọng hắn vĩnh viễn không rút ra.

Dương Sơn không dám chạm vào bầu vυ' y nữa, nhưng Mầm Thiển vẫn không ngừng cao trào, phía trước bắn không ra, liền dùng phía sau phun tinh thủy, Dương Sơn dứt khoát hai huyệt đều sáp, làm Mầm Thiển gọi cha gọi mẹ, ôm hắn lêи đỉиɦ không biết bao nhiêu lần, mãi đến khi trời tối.

Dương Sơn ước tính thời gian, cảm giác đã đến lúc nên kết thúc, tuy rằng hôm nay trượng phu Mầm Thiển không trở lại, nhưng cũng không thể làm cả một buổi tối, nếu ngày mai Mầm Thiển không bò dậy nổi, bị lão công y phát giác thì phiền toái không nhỏ. Dương Sơn nghĩ vậy nên quyết định tốc chiến tốc thắng.

Hắn đem chân Mầm Thiển đặt trên vai mình, bắt đầu tăng tốc trừu cắm nhục huyệt, đồng thời xoa nắn bầu ngực y, lần cuối cùng này Dương Sơn hai bút cùng vẽ nháy mắt làm Mầm Thiển sướиɠ phát điên lên, ôm cổ Dương Sơn thét chói tai, gần như thân thể đều cách mặt đất, ghé sát vào người nam nhân,

"A a ! ngươi đỉnh, gϊếŧ chết ta ! a ! a ! tốt, thật nhanh ! thật nhanh a ! bầu vυ'...... bầu vυ' không thể đυ.ng vào...... Không thể đυ.ng vào a...... Ư a a...... Người tốt, người tốt...... Tha ta...... A a a......"

Y tính vặn vẹo thân thể đón ý hùa theo, lại phát hiện lần này Dương Sơn sáp lộng nhục huyệt tốc độ quá nhanh , y chỉ có thể bị động rung lắc theo, căn bản không thể tự mình điều khiển, kɧoáı ©ảʍ toàn thân tán loạn, y chỉ có thể cắn răng liều mạng chịu đựng, dần dần y cảm giác được côn ŧᏂịŧ trong thân thể to ra rõ rệt, biết là Dương Sơn rốt cục muốn bắn, trong lòng vừa sướиɠ vừa lo, y muốn Dương Sơn đừng bắn vào trong thân thể mình, vừa chờ mong cảm giác ấy, nhưng rất nhanh y liền không thể nghĩ ngợi thêm gì nữa, thân thể y đã đến cực hạn, núʍ ѵú bị Dương Sơn dùng ngón tay ra sức miết, nhục huyệt mỏi mệt cuối cùng co rút mãnh liệt, nhục căn gắt gao run rẩy vài cái, một cỗ dịch nóng phun trào ra ngoài, khôngkhí tràn ngập tao vị, Mầm Thiển trợn trắng mắt, bầu vυ' run rẩy lợi hại.

Dương Sơn cũng chuẩn bị bắn tinh , hắn thủ thỉ bên tai Mầm Thiển:

"Phu nhân, đây là giai đoạn cuối cùng của trải nghiệm người thật phục vụ, đó là thể nghiệm người thật bắn vào trong, phu nhân, ta muốn bắn."

Hắn rất giảo hoạt , Mầm Thiển còn chìm đắm trong cao trào cơ hồ khiến y muốn ngất đi, căn bản không thể cự tuyệt, vì thế Dương Sơn liền cười hắc hắc, đem côn ŧᏂịŧ trực tiếp sáp sâu tận cùng bên trong nhục huyệt, buông lỏng tinh quan*, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi liền vọt vào trong, cuồn cuộn như suối nhanh chóng nhồi đầy tử ©υиɠ Mầm Thiển. (*lỗ xuất tinh)

"A ! a ! a !"

Mầm Thiển lại run rẩy căng chặt người,

"Nóng quá...... A a...... Bỏng chết ta ...... Bắn vào...... Mau bắn vào đây ..a..aa......"