Lý Thạch Đầu bị biến cố này dọa ngốc, may mắn bình thường hắn rèn luyện nhiều, thời điểm ván cửa đột nhiên đổ ập tới phản xạ nhanh lẹ lui về sau hai bước, mới miễn cưỡng không bị ngã. Hắn ngơ ngác nâng tầm mắt, đúng lúc cùng Dương Sơn bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt cánh cửa sập ra ngoài, Dương Sơn được hệ thống nhắc nhở, hơn nữa thần kinh vận động cũng tốt, nhanh chóng đem Lý Đồng Hà ôm lấy, Lý Đồng Hà theo bản năng dùng hai chân kẹp chặt eo hắn, hai người cũng may mắn không té xuống đất bộ dạng khó coi, nếu như vậy, nhất định phải mặt đối mặt với Lý Thạch Đầu.
Dương Sơn cùng Lý Thạch Đầu đưa mắt nhìn nhau, hai người nhất thời đều không biết nên phản ứng ra sao, ngược lại ai cũng không nhúc nhích, nhưng Lý Đồng Hà quay lưng lại Lý Thạch Đầu nào biết việc đó, bị biến cố này dọa sợ, y tính quay ra sau lưng xem ván cừa bị sập, kết quả vừa xoay lại liền nhìn thấy trượng phu mình đứng ở bên ngoài, mà mình thì trần trụi treo trên người nam nhân khác, vừa nhìn liền biết đã phát sinh chuyện gì, mặt y nhất thời đỏ lên, nhịn không được hét một tiếng, từ trên người Dương Sơn nhảy xuống.
Bị tiếng thét chói tai của y kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lý Thạch Đầu cuối cùng cũng phản ứng lại, nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy hai thân thể trần trụi da^ʍ mĩ triền miên giao cấu, trong đó có một người là tức phụ của mình, nhất thời tức giận không nói nên lời, hắn vừa cảm thấy phát hỏa bắt kẻ thông da^ʍ ngay tại giường, vừa có một chút chột dạ không muốn ai hay, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, liền muốn nhào qua đánh Dương Sơn, lại bị Dương Sơn có chuẩn bị trước đá một chiêu cực kỳ âm hiểm vào thân dưới, "ngao" một tiếng che đũng quần bị đạp đến mặt đất.
"Ngươi là ông nội chắc, còn tưởng đánh được ta?"
Dương Sơn cười lạnh một tiếng, lần trước bị đánh cùng bị mai phục cửa nhà làm trong lòng hắn nghẹn một cỗ hỏa khí:
"Lần trước nếu không phải do ngươi đánh lén, ngươi cho rằng ngươi có thể đánh được ta? Hả?"
Lý Thạch Đầu phía dưới vốn đã phát tiết vài lần, hiện tại rất mẫn cảm, bị một cước đạp đau đến chảy cả nước mắt, hắn cố nén đau đớn, phẫn nộ trừng Dương Sơn:
"Ngươi, ngươi dám làm tức phụ ta? ! ta, ta gϊếŧ ngươi ! !"
Dương Sơn thân thể trần trụi, còn ưỡn háng, không chút nào để ý "triển lãm" thực lực chính mình trước mặt người đồng giới, cự đại côn ŧᏂịŧ còn dính da^ʍ thuỷ từ da^ʍ huyệt Lý Đồng Hà chảy ra, hình dạng lớn nhỏ cường độ đều có thể nói là khủng bố, không chỉ Lý Đồng Hà, nói thật, ngay cả Lý Thạch Đầu cũng chưa từng thấy người nào có vật phía dưới lớn như thế, nhất thời trợn mắt há hốc mồm nhìn. Dương Sơn triển lãm đủ, mới khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống trào phúng nói:
"Ngươi là kẻ bất lực, chính mình vô năng, không giữ được tức phụ, còn trách người khác? Ta nhưng là nghe nói, ngươi nơi này, chỉ có......lớn bấy nhiêu?"
Dương Sơn cười tủm tỉm lấy ngón tay ra so, làm Lý Thạch Đầu phát hỏa khói từ đỉnh đầu đều bốc hơi!
"Ngươi, ngươi......"
Lý Thạch Đầu ăn nói vụng về, căn bản không cãi nổi Dương Sơn, mặt hắn đỏ lên, ngoan cố không quản phía dưới còn đau, giãy dụa muốn đứng lên liều mạng với Dương Sơn, Dương Sơn lại không nguyện ý cùng một thân bắp thịt chống lại, bất quá hắn cũng không kích động, chỉ không nhanh không chậm nở một nụ cười, tiếp tục nói:
"Hơn nữa, ngươi thật sự sinh khí? Ta sao thấy ngươi...... đũng quần đều ướt sũng ?"
Lý Thạch Đầu động tác liền dừng lại, trên mặt nhất thời tái xanh, cũng không cố đánh Dương Sơn nữa, bản năng nhanh chóng lấy tay che chở đũng quần ướt đẫm, lại nhìn đến Lý Đồng Hà mặt bừng tỉnh ngộ, trên mặt nổi lên một trận xấu hổ.
"Chậc chậc." Dương Sơn như xem kịch vui xem xét hắn: "Nguyên lai coi tức phụ mình bị người khác làm cũng có thể bắn ra, ngươi đây là sinh khí sao? Hay là nói, ngươi khi sinh khí, liền muốn bắn tinh?"
Lý Thạch Đầu bị hắn nói đến đầu không ngóc lên nổi, trong lòng rất xấu hổ, nhưng không tìm được lời nào phản bác, miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất, lúc sau dứt khoát đỡ tường đứng lên, ngoài mạnh trong yếu mắng to:
"Ngươi tưởng ngươi là ông nội sao, thao tức phụ người khác còn nói lý, xem ta đánh ngươi thành thịt nát!"
Nói xong liền vung quyền lên hung ác nhào tới, nhưng lần này không giống lần trước không hề phòng bị, đánh ngay trước mặt, Dương Sơn nơi nào sợ hắn, hai người lao vào đánh nhau, rất nhanh liền có kết quả, Lý Thạch Đầu bị Dương Sơn lấy ra dây thừng không biết từ nơi nào trói chặt, hai tay hai chân đều bị cột đằng sau, hắn giãy dụa thế nào cũng thoát không được, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận không cam tâm gắt gao trừng Dương Sơn, Dương Sơn kéo một cái ghế an vị trước mặt hắn, thoải mái để hắn nhìn, bộ dáng vô lại không chút nào để ý hắn muốn trừng bao lâu thì trừng, làm hắn tức hộc máu.
Lý Đồng Hà trắng trợn đứng một bên, hơi có chút xấu hổ, lúc đang không biết phải làm gì, lại bị Dương Sơn bắt lấy cổ tay, nhanh chóng kéo đến ngồi trên đùi: "Chúng ta tiếp tục."
Cái này không chỉ riêng gì Lý Thạch Đầu, ngay cả Lý Đồng Hà đều ngây dại, Lý Thạch Đầu càng nổi giận không ngừng mắng to:
"Khốn kiếp ! ta muốn gϊếŧ ngươi ! gϊếŧ ngươi !!"
Dương Sơn lại đột nhiên cười quỷ dị: "Sai lầm, ngươi chẳng những không nên gϊếŧ ta, còn hẳn phải cảm tạ ta mới đúng."
Lý Thạch Đầu tiếp tục mắng: "Ta cảm tạ ngươi cái rắm chó! ta thao cả nhà ngươi ! thao tám đời tổ tông nhà ngươi......"
Hắn ở đó lải nhải ân cần thăm hỏi cả nhà Dương Sơn, lại không biết bản thân Dương Sơn đâu để trong lòng, hắn từ nhỏ đã bị ném tới cô nhi viện, người nhà là ai chính mình còn không biết, mắng liền mắng, dù sao hắn cũng không mất miếng thịt nào, còn về phần người nhà khối thân thể này, lại càng không để ý.
"Ngươi xem, ta tuy rằng thao tức phụ ngươi, song cũng vì ngươi không thỏa mãn được y."
Dương Sơn dẫn dắt từng bước: "Ta hiện tại có biện pháp khiến ngươi về sau đều có thể thỏa mãn y, ngươi còn không cảm tạ ta?"
"Ta thao cả đại gia ngươi ......"
Tiếng mắng của Lý Thạch Đầu đột nhiên dừng lại, choáng váng nhìn Dương Sơn, Lý Đồng Hà cũng nhanh chóng quay đầu hỏi: "Đại nhân, ngài nói thật sao?"
Dương Sơn làm bộ bày ra biểu tình thần côn, nâng cằm nói: "Đó là tất nhiên."
Lý Thạch Đầu há miệng thở dốc, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Cái gì...... Biện pháp gì......"
Hắn không có biện pháp, trong lòng hắn kỳ thật biết, dựa vào tư sắc Lý Đồng Hà, còn có tính tình y dâʍ đãиɠ, chính mình không thể thỏa mãn y, tuyệt đối tránh không được việc y hồng hạnh xuất tường, nếu hắn thật sự gϊếŧ Dương Sơn, cũng có thể xuất hiện một nam nhân khác, nói chung trị được phần ngọn nhưng không trị được phần gốc, nếu Dương Sơn thực sự có biện pháp giúp hắn thỏa mãn Lý Đồng Hà, hắn liền...... Hắn liền không so đo lần này ......
Tuy rằng trong lòng tích huyết, nhưng Lý Thạch Đầu cũng không có biện pháp khác.
Dương Sơn cười xấu xa một tiếng: "Một lát ngươi nghe ta chỉ huy, tự nhiên hữu hiệu."
Nói xong, cũng không quản khoảng cách hai người rất gần Lý Thạch Đầu, tay dùng một chút lực, tách hai chân trắng nõn Lý Đồng Hà ra, để y quay lưng lại với mình, hai cái đùi mở rộng đặt trên đùi chính mình, đối với Lý Thạch Đầu lộ ra nơi riêng tư ướt đẫm.
Nơi này Lý Thạch Đầu đồng dạng không xa lạ, nhưng nay hắn lại trợn mắt há hốc mồm phảng phất như lần đầu tiên thấy chỗ đó, gắt gao nhìn chằm chằm huyệt nhỏ, thiếu chút nữa bị hù chết, bởi vì hắn thấy, Dương Sơn cự đại dương cụ thước tấc khủng bố thế nhưng đỉnh tại huyệt khẩu ướt sũng của tức phụ hắn, liền màn mào đầu cũng không có, lập tức đỉnh đi vào!
"A a a ! a a --" Lý Đồng Hà mãnh liệt ngửa đầu ra sau, mắt vương một mảnh ướŧ áŧ, dùng mắt thường cũng có thể thấy đùi y run rẩy, nhục căn thanh tú cũng nhanh chóng cương, chậm rãi ngóc đầu lên, rất nhanh liền cứng rắn giương thẳng lên trời, toàn bộ thân thể nổi lên một tầng sắc hồng phấn mê người, phong cảnh này Lý Thạch Đầu chưa bao giờ gặp qua!
Lý Thạch Đầu tứ chi bị trói chặt ném xuống đất, đều quên giãy dụa, chỉ ngốc ngốc nhìn tính khí chỗ nối tiếp của hai người, trong đầu một mảnh hỗn độn, thầm nghĩ, cái kia to như vậy, sao có thể thật sự cắm vào tiểu huyệt đó, thế nhưng không làm nứt rách ra! Đây là lần đầu tiên hắn biết tiểu động tức phụ mình có bao nhiêu co dãn......
Hơn nữa, y thoạt nhìn...... Thật thoải mái......
Lý Đồng Hà thật sự rất thoải mái, y nhịn không được phát ra tiếng than nhẹ không đứt đoạn, nhục huyệt không ngừng co rút lại, sớm đem trượng phu bên cạnh quẳng đâu mất, bị Dương Sơn làm cho tứ chi mở lớn hết cỡ, thân thể xinh đẹp trắng như tuyết ngồi trên đùi nam nhân cao lớn cường tráng bị đỉnh không ngừng xóc nảy, vẻ mặt y mê loạn, khóe miệng không khống chế nổi chảy một dòng nước bọt, môi hồng kinh người, ngón chân gắt gao cuộn mình, bàn chân ngọc ngà vung vẩy điên loạn.
"...... Ngô a a...... Hắc...... A, a...... Hảo......Thật, thật giỏi...... Ân a...... Ngô...... Chính là, chính là như vậy...... Lớn quá...... Ân, ân...... Đều chống ra...... Ha, a, a...... Ngươi...... Thật là lợi hại...... Ư! ư ! ha ư ! a a a......"
Lý Thạch Đầu ngốc ngốc nhìn mặt Lý Đồng Hà, hắn chưa bao giờ thấy y lộ ra biểu tìиɧ ɖu͙© tiên dục tử như vậy, quả thực dâʍ đãиɠ kinh người, rất nhanh bên tai truyền đến tiếng nước không biết tên, ánh mắt hắn dời xuống, liếc sơ qua da^ʍ căn tức phụ cứng rắn vung loạn dâʍ ŧᏂủy̠, ở bên dưới nữa, hắn bất động nhìn chòng chọc nơi đó, chỉ thấy chỗ hai người gắn kết, dương cụ nam nhân thô to đến đáng sợ chống ra căng chật huyệt khẩu, nếp uốn gấp xung quanh đều san bằng, còn đang không ngừng ra ra vào vào, không biết dâʍ ŧᏂủy̠ của ai không thể khống chế phân bố ra bên ngoài, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của nam nhân trước đó bắn vào, bị dương cụ từng chút trừu động mang ra, làm chỗ đó một mảnh ướt sũng, theo trừu đưa liền phát ra tiếng nước làm người ta mặt đỏ tim đập, mà nam nhân cắm quá sâu, hai túi to béo thỉnh thoảng đánh vào trên mông phì nộn cũng phát ra âm thanh "ba ba ba", Lý Thạch Đầu vốn nên phẫn nộ, thế nhưng hắn không có biện pháp mở miệng mắng chửi người, ngược lại càng thêm tập trung tinh thần xem, hô hấp cũng ngày càng nặng nhọc, côn ŧᏂịŧ phía dưới cũng tự nhiên dựng đứng lên, hơn nữa so với trước đó càng cứng rắn hơn!
"...... Hắc...... Hô a a......"
Lý Đồng Hà há to miệng thở hổn hển, thanh âm càng ngày càng mị hoặc, mặt cũng càng hồng, y say mê hưởng thụ nam nhân thao làm, ngồi trên đùi nam nhân vặn vẹo thân thể, tay cũng không chịu để yên, bắt đầu tự vuốt ve bộ ngực bị lạnh nhạt, ngón tay trắng như tuyết linh hoạt đùa bỡn hai núʍ ѵú đã sưng đỏ.
"A, a a...... Nga...... Nga a......"
"Xem trượng phu bất lực của ngươi đi, nhìn ngươi bị ta làm, đều cứng rắn cả." Dương Sơn đến gần bên tai Lý Đồng Hà, cắn vành tai y, trêu đùa.
"...... Ngô a...... A...... Hắc......"
Lý Đồng Hà thở phì phò, nguyên bản đầu y mê loạn theo động tác kịch liệt mà tuỳ ý nghiêng trái ngả phải, lại bị Dương Sơn cường ngạnh nắm cằm làm y nhìn đỏ bừng mặt, Lý Thạch Đầu trên trán mồ hôi đầm đìa đang nhìn bọn họ, Lý Đồng Hà đầu óc hỗn loạn mới dần dần phản ứng lại, nguyên lai trượng phu y cũng đang nhìn y, như vậy...... Như vậy đích xác không tốt lắm, nhưng y căn bản không dừng được, y rất thư thái, loại kɧoáı ©ảʍ bị thao làm đến cao trào kịch liệt, ai chưa từng tự cảm nhận qua căn bản không thể tưởng tượng, y chỉ thưởng thức một lần liền nghiện, sao có thể buông tay.