Cô sững sờ nhìn người đàn ông đang ôm mình, giọng yếu ớt, hỏi anh ta: “Anh, anh làm sao biết em tên gì…”.
Còn có, có thể hay không thả cô xuống được không? Cô cũng là một người lớn hai mươi tuổi rồi, không phải là đứa bé miệng còn dính sữa. Ôm cô như thế này thật xấu hổ a!
Người đàn ông phớt lờ sự giãy giụa yếu ớt của cô, chỉ dùng sức ôm lấy tôi, bàn tay phải còn có ý bóp đùi một chút, nhẹ nhàng nói: “ Sở Sở ngoan.”
Anh ta khoẻ đến mức ôm cô đi thẳng vào thang máy, cô không xuống được cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, đành phải vùi mặt vào trước ngực để không bị người khác nhìn thấy, như một trò đùa vậy.
Trên thang máy người tới người lui, thẳng đến tầng hai, anh ấy ôm cô bước ra khỏi thang máy, đến trước một chiếc Hummer quân đội màu đen, mở cửa xe, che chở đỉnh đầu đặt cô vào ghế lái phụ , sau đó đóng cửa xe thật kỹ, rồi vòng qua phía trước xe, ngồi vào ghế lái.
Lúc này, đầu óc rối loạn nửa ngày của cô rốt cuộc cũng tỉnh lại, cô hỏi người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm với vẻ thích thú: “Anh là Tưởng Sanh Hải a…”
Hắn thấp giọng cười, “Ừ, đưa em đến bệnh viện. "
Sau đó, hắn khởi động xe. Cũng không biết tại sao, nhìn thấy hắn cô cảm thấy rất lo lắng. Chân cô thực sự đã không đau nữa (có lẽ do sợ hãi nên không đau nữa), vì vậy cô kiên trì cùng hắn đối mặt nói: "Đừng đến bệnh viện, em không sao cả, thật đấy! Chúng ta đi tham gia cuộc gặp mặt đi, được chứ ..."
Ai biết rằng người này lại trưng ra một khôn mặt nhẹ nhàng, đột nhiên tiến tới gần cô thì thầm nói: "Vậy thì không đến bệnh viện nữa mà anh đưa em đi nơi khác xem một chút, ngoan"
Ngoan ... ngoan cái cọng lông á. Cô và hắn là lần đầu tiên gặp mặt đó, đại ca à, anh có thể hay không đừng mập mờ cầm tay trái của cô, có thể đừng mập mờ bóp tay cô hay không, còn có đừng hơi một tí lại chạm vào khuôn mặt cùng lỗ tai của cô được không?, hắn đang lái xe đó, có thể nào tập trung vào hay không, Sở Sở khóc lớn...
Sanh Hải là kẻ bại hoại, cô lẩm bẩm trong lòng, sau đó một mực hờn dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lái xe hơn nửa giờ, nhưng trong lòng cô dường như trải qua một thế kỷ, cuối cùng cũng đến, đó là một khu biệt thự.
Tưởng Sanh Hải ôm cô từ trong xe đi thẳng đến thang máy trong nhà, cô vùng vẫy hồi lâu cũng không được, thay vào đó, cái mông của cô còn gián tiếp bị hắn vỗ một phát, cô khóc không ra nước mắt tuỳ ý để anh ta ôm lên tầng hai.
Đây là nhà của hắn a ... Trang trí hai màu trắng đen, phong cách lạnh lùng cứng rắn, cực kỳ giống tính cách của hắn rất hống hách kiêu ngạo!
Hắn đặt cô trên chiếc ghế sofa màu trắng sữa, sau đó liền đi về phía cô gọi một cuộc điện thoại.
Ta lấy hết can đảm mở to mắt lườm hắn, nhìn hắn càng ngày càng đến gần, lòng bàn tay cô đều bị nắm đến ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi hắn đứng vững, bàn tay to của hắn nâng cằm cô lên, bờ môi đột nhiên bị hắn ngậm lấy, cô dùng sức đẩy mạnh hắn cũng vô ích, ngược lại hắn càng mυ'ŧ chặt môi cô hơn, ánh mắt cương nghị mà điên cuồng, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Hắn một bên vừa liếʍ vừa mυ'ŧ môi dưới của cô, một bên nhìn chằm chằm vào cô, giống như một con sói đã bị đói nhiều ngày, cô mím môi thật chặt miệng, hắn liền dùng đầu lưỡi liếʍ láp cố ý mở hàm răng đang đóng chặt của cô ra.
Bởi vì tôi mím chặt môi, hắn liền liếʍ môi tôi hết lần này đến lần khác, tạo ra một âm thanh mập mờ.
Cô chưa bao giờ phải chịu đựng loại dày vò nào như vậy trước đây. Cô bị hắn hôn một cách thô bạo, cơ thể liền cảm thấy kỳ lạ, như thể nó trở nên mềm nhũn ra . Tư thế ban đầu của hai người là cô ngồi còn hắn khom lưng , bây giờ lại biến thành cô uốn người vào bên trong ghế sô pha còn hắn lại đè trên thân thể cô, l*иg ngực hắn cọ lấy khối thịt cao cao trên ngực cô….
Hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ, cô đây là thế nào , ô ô...
Hắn dừng lại, hôn lên nước mắt của cô, rồi từ từ ngồi dậy, cô nhân cơ hội đứng dậy chạy khỏi hắn, nhưng ghế sô pha quá mềm, thân thể của cô cũng mềm nhũn, thế là thất bại ngồi trở lại trên ghế sô pha.
Cô nhìn hắn, giả vờ bình tĩnh, coi như bị chó dại cắn đi!
Cố gắng để bình tĩnh lại cảm xúc của mình, cô nghĩ rằng cần phải nói chuyện với hắn ta một chút. Cô nói, "Tưởng Sanh Hải, chúng ta là lần đầu tiên gặp nhau, đúng không ~ chúng ta không phải là hảo huynh đệ sao?"
Cô chờ mong nhìn hắn, ánh mắt ướt sũng, người bình thường sẽ không thể từ chối được lời khẩn cầu của cô, nhưng tên đại sắc lang này tuyệt đối không phải người bình thường, cô bị hắn ôm ngồi trên đùi.
Bị ép ngồi trên đùi hắn, hai chân dang rộng ra, cặp đùi trắng nõn mềm mại, vì tư thế ngồi mà chiếc váy xếp li co lại đến bẹn đùi, ánh mắt Tưởng Sanh Hải lại càng sâu.
Cô không tránh khỏi bị hắn hôn nhẹ lên môi, sau đó ngậm lấy môi cô nói một câu: "Nhìn thấy hảo huynh đệ, tiểu huynh đệ của anh có chút cao hứng."
... Vốn từ vựng của cô căng cỗi, cái này gọi là gì ! Đại ! Lưu ! Manh!
Cô vốn định mở miệng mắng hắn nhưng hắn lại nhân cơ hội tiến vào, chiếc lưỡi to lớn của hắn lao vào miệng tôi với hương vị cứng rắn của đàn ông, chiếc lưỡi nhỏ của cô bị lưỡi to của hắn liếʍ láp, mυ'ŧ vào, phát ra tiếng nước chậc chậc.
Hắn liếʍ mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô, nước miệng từ miệng cô chảy xuống không thể phân biệt đó là nước bọt của hắn hay của cô, nó trong suốt như pha lê, nhìn đến xấu hổ.
Nước miếng chảy qua cái cằm nhỏ nhắn của cô, chảy vào cổ, vào khe ngực sâu thẳm của cô, người đàn ông đặt mông nhỏ của cô lại gần hạ thể của hắn hơn, xuyên qua lớp quần jean, cô cảm nhận được sự cứng rắn của hắn
Cô vẫn còn là một xử nữ, mặc dù cô chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy qua, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô bị một người đàn ông xâm phạm.
Cô cố gắng thoát ra khỏi hạ bộ của hắn, nhưng lại bị hắn nắm chặt hơn, một tay hắn có thể nắm chặt hơn một nửa eo của cô, hắn cắn miệng cô liếʍ láp.
Lúc cô đang chìm trong mê ly, lại nghe hắn nói: “Ngoan. Nghe lời, Không nghe lời liền làm chết em .”
Sau đó hắn yêu cầu cô thè lưỡi ra khỏi miệng, cô sợ rằng hắn thực sự sẽ làm cô ngay tại chỗ nên ngoan ngoãn thè chiếc lưỡi nhỏ của mình ra quấn quýt cùng chiếc lưỡi to của hắn.