Vào giờ thìn hai khắc, các cô nương trong Phùng phủ đang tụ tập cùng nhau ăn sáng. Bởi vì trong phủ vẫn còn lão thái gia, lão thái nãi nãi, còn chưa phân nhà nên mọi người mỗi ngày đều thống nhất tụ họp một chỗ. Năm, sáu cô nương còn chưa lấy chồng ở đại phòng, nhị phòng, tam phòng cũng đều ở đây cùng ăn sáng.
Đồ ăn sáng mặc dù không phải là sơn hào hải vị nhưng cũng tính là ngon miệng, tinh xảo: bánh quế, bánh đậu xanh, bánh hạnh nhân đủ loại kiểu dáng. Những thứ này đều là món ngon bình thường Phùng uyển Dung thích ăn nhất. Bây giờ nàng lại chỉ cố gắng ăn vài ngụm canh hoa hồng bạc hà nhỏ.
Cũng may nữ nhân trên dưới phủ thượng đều ghen ghét với nàng, không có ai để ý thấy sự khác thường của nàng.
Lúc này, tiểu tỳ của đại phòng đích nữ* Phùng Đình đột nhiên bước vào bên trong, ở bên cạnh tai nàng ta thì thầm một câu. Bất quá cô nương nhị phòng ngồi ở bên cạnh, lại không kìm lòng được mà nghe trộm, lập tức hoảng sợ nói: “Cái gì? Ngụy Tranh Thế tử gia đích thân đến đây, bây giờ đang ngồi ở trong phòng khách tiền viện sao?”
*con gái vợ cả
Phùng Uyển Dung lập tức đánh rơi cái muỗng trong tay vào trong chén.
Bởi vì quan hệ tam phòng không quá thân thiết, Phùng Uyển Dung mới trở về hôm qua, những người còn lại không biết nàng là bị Ngụy Tranh bắt đi. Đối với bọn họ
nàng bị ai bắt đi cũng không quan trọng. Họ chỉ cần biết nàng bị thất thân thì sẽ không còn ai hâm mộ nữa.
Phùng Đình cố gắng trấn định nói: “Kinh hô cái gì!”
Tiểu thư Nhị phòng tư xuân niên kỷ*, “Ngụy Tranh thế tử gia chi lan ngọc thụ, phong độ hơn người. Lần trước ta có cơ hội ngắm chàng từ xa, trong lòng không khỏi cảm mến. Cô nương bên cạnh mới được hắn liếc nhìn một cái thì lập tức té xỉu bất tỉnh. Hắn có chuyện gì mà hôm nay lại đích thân đến phủ thượng của chúng ta? Đi, chúng ta đi nhìn một chút.” Nàng ta dẫn đầu, mấy nữ tử còn lại cũng nhanh chân theo ra ngoài.
*vui mừng, kinh ngạc
Phùng Đình sau đó cũng đứng lên đi cùng, trên mặt khó giấu được sự chờ đợi.
Phùng Uyển Dung là người cuối cùng rời khỏi phòng. Nàng cảm thấy hiện tại tâm tình hỗn loạn, dầu óc ngu muội không biết suy nghĩ gì.
Hắn là vì nàng nên tới đây sao?
Nàng nếu như gặp lại hắn, nên nói gì cho phải đây?
Nàng theo ca ca bỏ trốn. Hắn có tức giận hay không? Hắn sẽ trách phạt nàng như thế nào?
Phùng Uyển Dung đi tới phòng khách tiền viện. Trong chính sảnh, lão thái gia cùng lão thái nãi ngồi ở vị trí đầu, những nam tử khác ngồi ở hai bên. Nữ nhân đều không được vào trong sảnh. Mấy cô nương cũng chỉ dám trốn ở sau tấm bình phong bên cạnh sảnh mà nhìn trộm.
Nguỵ Tranh bước vào. Hai vị lão nhân đứng dậy chào đón. Hắn cũng hướng về phía bọn họ cúi chào.
Ngụy Tranh không chỉ là Trấn Quốc Công thế tử, còn là Quân Cơ xử Đại đô đốc, Bắc Phương quân đoàn thống lĩnh, quan từ nhất phẩm, bọn họ tự nhiên chịu không nổi cái này vái chào này.
“Không cần đa lễ.” Hắn phất tay áo, “Hai vị mời ngồi.”
Lão thái gia cùng lão thái nãi ngồi xuống, vừa hô người dọn chỗ. Ngụy Tranh lại nói không cần, ánh mắt của hắn hướng về bình phong bên cạnh sảnh, “Ở trong Phùng phủ có chứa chấp một nô nhi chạy trốn từ Nguỵ Phủ ngày hôm qua. Hôm nay ta đến đây đích thân đón nàng về.”
“Đào nô?” Trong khách sảnh các nam nhân không khỏi cùng nhìn nhau nghị luận, “Làm sao lại chạy trốn tới phủ của chúng ta vậy?”