Danh tiếng của Trấn Quốc Công Ngụy gia trước giờ đều như sấm bên tai. Phùng Huống hiện tại chỉ là một tiểu tứ phẩm nhỏ bé, làm sao dám bất kính. Chủ mẫu Tam phòng Đào thị cũng không để ý những thứ tranh đấu nơi quan trường này, bà ta sống chết không thể để cho Phùng Uyển Dung được gả vào nhà tốt. Cho dù là công hầu quý thϊếp, cũng phải là nữ nhi của mình cao quý hơn. Cho nên Phùng Huống không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là để cho Phùng Uyển Dung cự tuyệt những mối hôn sự kia. Những chuyện này ngay cả chính Phùng Uyển Dung cũng không hề biết.
Đào thị nghe được Phùng Uyển Dung là bị Ngụy Tranh bắt đi, lại hỏi: “Thân thể của ngươi đã bị hắn phá rồi?”
Phùng Uyển Dung cúi đầu đỏ mặt.
“Ngoại trừ Ngụy thị, còn có những nam tử khác đã chiếm lấy ngươi sao?” Đào thị truy vấn.
Phùng Uyển Dung cắn môi không đáp lời.
Trong đại sảnh, mọi người đều bị dọa cho sợ hãi. Bị một nam tử chiếm đoạt với bị nhiều nam tử khác chơi đùa không hề giống nhau. Nếu chỉ bị Ngụy Tranh chiếm đoạt thì Phùng Huống còn có thể gả nàng cho Ngụy Tranh làm thϊếp. Còn đã bị nhiều người xâm phạm qua, thì chính là đồ đê tiện, làm gì có mặt mũi mong người ta thu nạp.
“Muội muội......” Phùng Triển Dương thất thần. Hắn không nghĩ tới, thân thê Phùng Uyển Dung vậy mà đã bị hủy đến nước này!
Nước mặt Khương thị tràn mi, chỉ có thể đau lòng khóc lóc.
“Thôi” Đào thị thở dài, “Bây giờ thân thể ngươi đã đổ nát như vậy. Bây giờ chỉ còn cách đưa ngươi về đất tổ ở Cẩm Châu, tìm một gia đình không rõ chuyện kinh thành để gả đi. Mấy ngày nữa mẫu thân liền đi tìm người an bài chuyện này. Ngươi vẫn là nên sớm rời đi, tránh việc danh tiếng ô uế của ngươi liên lụy đến những cô nương các phòng khác trong phủ.”
“Không muốn......” Phùng Uyển Dung lắc đầu lệ rơi.
“Phụ thân, mẫu thân” Phùng Triển Dương đứng dậy, đi đến bên cạnh Phùng Uyển Dung rồi quỳ xuống, “Hài nhi đã được nhận bổng lộc của triều đình, chỉ cần có chức quan trong người, kiếp này cũng đủ để nuôi sống muội muội. Muội muội nếu phải gả đi ở xa, không bằng không gả, làm ni cô, hài nhi nguyện ý chiếu cố nàng cả đời này.” Hiện nay trong thiên hạ, nam nữ cả đời không lập gia đình ngược lại cũng không hiếm có.
Đào thị hừ lạnh nói: “Chuyện này truyền ra ngoài thành thì mặt mũi của Phùng gia biết để vào đâu. Trước kia A Uyển ngươi tự hào là đệ nhất mỹ nhân Cửu Châu danh tiếng của kinh thành, tuyệt thế không có người thứ hai. Bây giờ danh tiếng ngươi đã bẩn, lại muốn phủ chúng ta chứa chấp một người không ai thèm lấy, cả đời cô độc chung thân sao? Đây quả thật là đang kể chuyện cười đó!”
Phùng Uyển Dung biết Đào thị là cố ý nhục nhã nàng, liền cầu cứu nhìn về phía phụ thân. Phùng Huống trong lúc nhất thời không có chủ ý gì, chỉ nói: “Đi xuống trước cả đi. Qua hai ngày sau sẽ bàn lại!”
Phùng Triển Dương đỡ mẫu thân và muội muội trở về phòng.
Tử Sở là tỳ nữ duy nhất bên người của Phùng Uyển Dung. Bên ngoài còn có ba nô tỳ khác nhưng nếu không được mệnh lệnh sẽ không dám bước vào phòng nàng. Hiện tại Tử Sở không có ở đây, cho nên lúc này, chỉ có hai người Phùng Triển Dương cùng Phùng Uyển Dung trong sương phòng.
Hắn đỡ cánh tay nàng, đầu ngón tay hơi hơi nắm chặt. Tim đập đến càng lúc càng nhanh. Nhìn nàng đến miệng đắng lưỡi khô.
Phùng Uyển Dung cảm thấy người bên cạnh hô hấp dồn dập, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Ca ca, huynh......?”
Hắn mở miệng gọi nàng: “Muội muội…”
Ánh mắt Phùng Triển Dương tĩnh mịch mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạ thường của nàng.
“Muội rốt cuộc đã bị bao nhiêu nam nhân xâm phạm rồi?”