Hà Nhiên ra ngoài mua thuốc, sau đó mua thêm chút nguyên liệu để nấu cháo rồi trở về, bắt đầu xắn tay áo chăm sóc cho người đang nằm trên giường. Đầu tiên phải lau sạch người cho anh bằng khăn ướt, sau đó thay bộ đồ khác. Trong lúc cô cởϊ áσ cho anh, dù bệnh mệt thở không ra hơi, anh vẫn cười hì hì rất đáng đánh.
Cô nhắc nhở anh:
“Nếu còn tiếp tục làm mấy trò ngu ngốc lừa dối em nữa, em sẽ đánh chết anh.”
“Được, anh nghe em. Em nói gì cũng đúng.” Nam Cung Lân ngoan ngoãn đáp.
“Đừng nịnh nọt!”
Hà Nhiên bất lực thật sự.
Sau khi đổi một bộ quần áo bên ngoài cho anh, Hà Nhiên vào bếp cắt rau củ và nấu một nồi cháo thịt đơn giản, nêm nếm cẩn thận rồi múc ra bát nhỏ.
Cô mang cháo đến bên giường, hung hăng trừng anh một cái:
“Không có lần sau đâu đấy!”
“Ừm.” Nam Cung Lân cực kỳ hưởng thụ cười tủm tỉm.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh là nụ cười sung sướиɠ, khiến cho Hà Nhiên đang giận dỗi không thể nói được một câu nào nặng lời. Nói anh thông minh ấy à? Cô thấy anh cứ như một tên ngốc thì đúng hơn.
Cô múc từng muỗng cháo và thổi nhẹ nhàng một, hai lần sau đó mới đưa đến bên miệng anh. Anh hé miệng để cô đút, thầm nghĩ bệnh một chút cũng đâu có gì xấu, ít nhất sẽ tạo cảm giác anh thật yếu đuối cần quan tâm, săn sóc. Giờ phút này ai mà giận cho nổi?
Trong quá trình giúp anh ăn sáng, Hà Nhiên còn lén lút húp mấy muỗng làm anh bất mãn:
“Sao em giành đồ ăn của người bệnh?”
“Là đồ của em nấu mà!”
“Nhưng vậy cũng không được.” Nam Cung Lân bĩu môi.
Hà Nhiên không nhịn nổi cái dáng vẻ làm nũng lúc này của anh nữa, cô phỉ nhổ:
“Nam Cung Lân! Anh mấy tuổi rồi hả?”
Trước sự hung hăng của cô, anh càng tỏ ra yếu thế và nói:
“Anh mới ba tuổi thôi.”
Tròng mắt Hà Nhiên muốn rớt ra ngoài, trên mặt cô đầy sự khinh bỉ:
“Gớm quá!”
“Anh đang bệnh, làm nũng chút cũng không được ư?”
“Không được.”
Miệng Hà Nhiên thì nói vậy, thực chất cô thấy anh thế này rất đáng yêu, gần gũi, không giống những thiếu gia nhà giàu bình thường khác. Họ luôn rất ăn chơi và thường sẽ sử dụng thế mạnh của bản thân để đi câu hết cô gái này đến cô gái khác.
Không ngoa khi Thất Thất nói được Nam Cung Lân yêu là phúc phần của cô. Bây giờ tìm một người điều kiện tốt, vẻ ngoài cao cấp, lại còn biết cưng chiều bạn gái thì khó như lên trời.
Nam Cung Lân nhìn cô đột nhiên thất thần thì hỏi:
“Em sao vậy? Anh lại chọc em giận rồi hửm?”
Hà Nhiên đặt đồ trên tay xuống, lấy thuốc đưa cho anh cùng với một cốc nước rồi nói:
“Không có.”
Chờ anh uống thuốc xong, cô liền dọn dẹp xung quanh rồi mang bát ra ngoài rửa.
Nam Cung Lân cảm giác cả người mỏi nhừ nhưng vẫn chưa đến mức tê liệt, anh lê thân mình đang sốt cao ra ngoài, áp tới từ phía sau và vòng tay ôm eo Hà Nhiên, thấp giọng nói:
“Xin lỗi, anh không cố ý lừa gạt em. Chỉ vì anh quá thích em. Em là một cô gái ngoan, vừa đáng yêu, vừa lương thiện tốt bụng, còn biết phấn đấu, có lý tưởng của riêng mình, lúc nào cũng tỏa sáng lấp lánh. Anh sợ người khác cướp em đi mất nên bắt buộc phải dùng chút thủ đoạn. Nhưng mà anh thật sự chân thành, em thấy không? Anh còn muốn đưa em về nhà ra mắt gia đình nữa.”
Mấy câu vừa nịnh vừa tâng bốc cô lên tận mây xanh này thật sự rất buồn cười, Hà Nhiên không nhịn được, vừa rửa bát vừa cong môi lên:
“Được rồi, em không giận anh đâu. Anh đừng làm em nổi da gà.”
Nam Cung Lân vẫn thấy bản thân có hơi quá đáng, vì vậy ôm siết cô và hôn hôn gáy cô rồi nói:
“Thật sự rất xin lỗi em.”
“A… Anh làm gì thế hả?”
Bị người ta chọc trúng điểm yếu, toàn thân Hà Nhiên mất tự nhiên, cô rùng mình suýt ném cái bát trong tay xuống. Anh biết sau gáy cô nhạy cảm còn hôn lên đó!
Hà Nhiên vội vàng úp bát vào kệ rồi đẩy Nam Cung Lân ra, nói:
“Anh tránh ra!”
Người nào đó chẳng khác gì con bạch tuộc, bám dính lấy cô, ép cô sát vào tường rồi thản nhiên hỏi:
“Anh đang nhận lỗi với em mà, sao đuổi anh chứ?”
“Em không giận nữa, em nói là hết giận rồi!”
Cơ thể anh nóng bừng, mà cơ thể Hà Nhiên lại mát lạnh, khi chạm vào cực kỳ dễ chịu. Anh dùng mặt cọ xát vào phần cổ của cô, híp mắt lại, có phần mệt mỏi:
“Để anh ôm một lát.”
Hà Nhiên thấy tư thế của họ lúc này hơi kỳ quặc, vì vậy đề nghị:
“Về giường mà nằm.”
Chân mày của Nam Cung Lân nâng lên, lập tức bị cô đấm cho một cái vào vai. Cô đập tan ý nghĩ xấu xa của anh ngay tức khắc:
“Đừng có mà suy nghĩ bậy! Anh đang bệnh đấy!”
“Anh đâu có nghĩ gì…”
Còn dám trả treo? Nguyên mấy chữ “dục hỏa đốt người” thật sự rất hợp với anh vào giờ khắc này đấy. Hà Nhiên đảo mắt một vòng, vừa ôm vừa kéo anh trở về giường.
Nam Cung Lân rã rời nằm dài ra vẫn cố gắng hé mắt, mở rộng vòng tay. Chờ đến khi Hà Nhiên lăn vào lòng anh, nằm trên cánh tay của anh mới thôi.
Đêm qua thiếu ngủ mà bây giờ lại thêm sốt cao, cơ thể Nam Cung Lân lúc này đã đến giới hạn, mới nằm vài phút liền truyền tới tiếng hít thở đều đều.
Hà Nhiên nâng tay lên vỗ nhẹ lưng anh, trong lòng mềm mại như bông. Cô vẫn tự ti lắm, vẫn buồn vì những lời người khác nói, nhưng cô không nỡ để anh buồn vì mình.