Lý ma ma lại thất bại lần nữa khiến cho Tần thị vô cùng tức giận, bà ta đập mạnh tay lên bàn, đè thấp giọng mà mắng Lý ma ma: “ Ngươi là việc kiểu gì vậy? Không phải chỉ là một chiếc chìa khóa thôi sao? Ngươi có cần phải mất nhiều thời gian như vậy không?”
Lý ma ma thật muốn tìm một khe đất để chui xuống, bà ta ấp úng nói: “ Hồi phu nhân, tiểu thư từ sau khi bị ngã ngựa thì nàng liền hoài nghi nô tỳ, nô tỳ có nói cái gì, có làm cái gì thì nàng cũng không tin. Nàng còn bắt nô tỳ phải đi điều tra nguyên nhân tại sao ngày hôm đó ngựa đột nhiên lên cơn điên, xe tại sao lại bị ngã. Hiện tại, cuộc sống của nô tỳ thật quá khó khăn.”
Lúc Lý ma ma bị Cố Thanh Trúc bắt gặp tại cầu thang, bây giờ nhớ lại bà ta vẫn còn vô cùng hoảng sợ. Phải biết rằng, thân là hạ nhân mà đi trộm đồ của chủ tử, nhẹ thì bị đuổi ra khỏi phủ, không thì bị đánh đến tan xương nát thịt, còn nặng hơn thì bị đưa đến quan phủ, cả nhà cũng sẽ bị bán đi. Đây không phải là chuyện đùa đâu.
“ Cuộc sống của ngươi không quá tốt, vậy cuộc sống của ta thì tốt lắm sao? Nếu không tại ngươi vô dụng, không lấy được chìa khóa, thì sao ta lại phải….” Tần thị nói được một nửa, đột nhiên bà ta nhớ đến chuyện này không thể nói ra, nên bà ta vội chuyển đề tài: “ Nàng hỏi ngươi, ngươi không tìm được lý do nào chính đáng để trả lời nàng sao? Lừa một tiểu cô nương mười ba tuổi mà cũng không xong, chẳng lẽ ngươi thật sự không có chút bản lĩnh nào sao?”
Quả thật, Tần thị đối với Lý ma ma thập phần thất vọng, vốn tưởng bà ta có thể khiến cho Thẩm thị tin tưởng mình như vậy thì phải có chút bản lĩnh nào đó. Ai ngờ, Lý ma ma chỉ là một chiếc gối thêu hoa bên trong toàn là rơm rạ, vừa mềm yếu vừa vô dụng, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.
“ Hồi phu nhân, tiểu thư nàng thật sự quá thông minh. Nô tỳ, nô tỳ không dám làm liều. Phu nhân cho nô tỳ thêm ít thời gian, nô tỳ nhất định….”
Lý ma ma còn chưa nói hết câu, liền bị Tần ngắt lời: “ Ta cho ngươi thời gian, ai cho ta thời gian? Tiệc mừng thọ của lão phu nhân sắp đến rồi, Hạ gia bên kia cũng đã phái người tới rồi. Nếu không nhanh chóng lấy được hôn thư, ngươi nói Hạ gia sẽ tin lời ta sao? Nếu Hạ gia thật sự xem trọng Cố Thanh Trúc, ngươi nói ta phải làm sao đây?”
Cố Thanh Trúc cùng Hạ gia có hôn ước, việc này không có nhiều người biết, Vạn thị cũng đã qua đời mấy năm trước rồi.
Nhiều năm trước đây, Vạn thị cùng Thẩm thị âm thầm định ra hôn ước, chính là định hôn sự cho Hạ Bình Chu cùng Cố Thanh Trúc, liên hôn với Hạ gia thật sự là một chuyện tốt. Hạ Bình Chu mặc dù chỉ là con thứ nhưng lại là con của chính thê. Sùng Kính Hầu phủ là một đại gia tộc, nếu chỉ dựa vào mỗi một mình thế tử thì không khả năng gánh vác nổi, có thể nói Hạ Bình Chu có rất nhiều cơ hội tốt.
Có thể nói kế hoạch tráo hôn của Tần thị là rất hoàn hảo, biện pháp thực hiện cũng không có sai. Sai là ở chổ dùng sai người, nếu bà ta biết sớm Lý ma ma vô dụng như vậy, bà ta đã nghĩ ra một biện pháp khác, đâu đến nỗi khiến bà ta bị động như hiện giờ.
Trời đầy gió tuyết, Kỳ Huyên liền hắt hơi vài cái.
Trước đó, hắn cùng hai trăm quân tiên phong không cần chờ binh cứu viện đến đã nhanh chóng tìm được đường trở về doanh trại. Trên đường đi, tuy có gặp quân mai phục của kẻ địch, nhưng dưới sự dẫn dắt của thế tử, quân tiên phong đã anh dũng xông pha, gϊếŧ hết kẻ thù, giúp cho đại quân tranh thủ được hơn nữa canh giờ. Nữa canh giờ này có ảnh hưởng rất lớn đối với cục diện chiến tranh.
Võ An Hầu Kỳ Chính Dương vội vàng sai người tìm quân y khám bệnh Kỳ Huyên. Tiểu tử này thường ngày rất là một người làm việc rất ổn thỏa, không hiểu tai sao lúc này lại đột nhiên phát điên, cư nhiên làm ra chuyện nguy hiểm như vậy. Lấy hai trăm quân chống lại một ngàn quân, tuy rằng bọn họ lông tóc vô thương chiến thắng một cách ngoạn mục, nhưng Kỳ Chính Dương nghĩ đến vẫn còn toát mồ hôi lạnh. Đây là trưởng tử của ông, vừa mới sinh liền được phong hào thế tử, là người thừa kế tước vị của ông, nhưng tên này như thế nào lại không yêu quý mạng sống của hắn như vậy? Sinh mạng đâu phải đùa giởn được đâu.
“ Phụ thân, con không có việc gì đâu, chỉ là trời lạnh nên nhiễm chút phong hàn thôi.”
Kỳ Huyên cảm thấy mình không có yếu đuối như vậy, vừa mới hắt hơi mấy cái liền bắt đến quân y khám bệnh.
Nếu như năm nay hắn thật sự mới mười bảy tuổi, thì khẳng định hắn sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ quân cứu viện đến. Nhưng hiện tại, hắn không phải là thiếu niên mười bảy tuổi năm ấy, hắn đã trãi qua rất nhiều năm chiến đấu gϊếŧ giặc, nên hắn biết rõ trong tình huống đó hắn nên làm cái gì. Lần này, hắn cùng hai trăm quân tiên phong đột kích bất ngờ, nhìn như rất mạo hiểm nhưng với hắn thật không có gì là mạo hiểm cả. Ở trong hoàn cảnh tàn khốc này, điều đáng sợ nhất chính là ngồi chờ chết, cho dù kẻ thù không gϊếŧ được ngươi nhưng thời tiết khắc nghiệt này cũng có thể hủy diệt được ngươi. Cho nên dưới tình huống này, Kỳ Huyên liền đem hai trăm quân hăng hái lao ra chiến đấu tự tìm đường sống cho mình, đó mới là cách làm sáng suốt nhất.
Quân y sao khi bắt mạch cho Kỳ Huyên liền nói hắn không có vấn đề gì: “ Thân thể thế tử rất tốt, ở dưới trời tuyết mấy ngày nhưng lại không có bị thương. Hầu gia không cần phải quá lo lắng.” Quân y nói như vậy, Kỳ Chính Dương mới yên tâm được một chút.
Kỳ Huyên nhéo nhéo cái mũi, cùng Kỳ Chính Dương đi ra doanh trướng, hắn thở ra một luồng khí lạnh, hướng Kỳ Chính Dương hỏi: “ Phụ thân, khi nào chúng ta mới hồi kinh? Đánh thì cũng đánh thắng rồi, ngày mai chúng ta liền hồi kinh đi.”
Kỳ Chính Dương nhìn hắn từ trên xuống dưới, nheo nheo hai mắt hỏi: “ Gấp cái gì? Còn chưa thu dọn chiến trường xong, ngươi vội vả hồi kinh làm cái gì?”
Nhi tử của ông, ông liền hiểu rất rõ. Kỳ Chính Dương cảm thấy sau khi, Kỳ Huyên bị nhốt dưới chân núi mấy ngày thì đã thay đổi hoàn toàn. Khí chất hoàn toàn không giống như trước. Trước kia, hắn hào hoa phong nhã, mỗi lần nhắc tới chiến sự thì đau đầu hoa mắt chóng mặt, từ chiến trường đến quân doanh cũng là ghét bỏ cái này không ưa cái kia. Nhưng sau khi gặp nạn, hắn liền thay đổi, trên chiến sát phạt quyết liệt, tuân thủ kỹ luật quân đội. Nói tóm lại là hoàn toàn khác trước.
Kỳ Huyên đem hai tay để vào trong ngực, ấp úng nói: “ Không, cũng không…… Đặc biệt sốt ruột đi.”
Trả lời như vậy, tóm lại là hắn sốt ruột. Kỳ Chính Dương nghe xong liền hiểu, ông bước tới trước mặt Kỳ Huyên, nghiêm nghị nói: “ Ngươi muốn trở về trước, cũng không phải không thể. Nhưng ta nói cho ngươi biết, trận chiến này đối với Kỳ gia chúng ta vô cùng quan trọng. Ta thấy sau khi chúng ta khải hoàn hồi kinh, tỷ tỷ ngươi nhất định sẽ được phong hậu. Những kẻ soi mói Kỳ gia chúng ta ngày càng nhiều, ngươi tuyệt đối không được làm chuyện gì khác người, có biết không?”
Kỳ Huyên mở to đôi mắt nhìn Kỳ Chính Dương, không tin được những gì hắn vừa nghe được: “ Phụ thân, người thật sẽ cho con hồi kinh trước sao?”