Trong đám người, Sở Hư vẫn luôn như có như không chú ý đến Sở Thiên.
Vừa nãy Sở Thiên cũng mua mấy món cổ vật, nhưng mà Sở Hư lại chưa xuất thủ.
Là bởi vì mặc dù thần sắc vừa rồi của Sở Thiên là có chút hưng phấn, nhưng lại cũng chưa đến kích động.
Xem ra là món cổ vật kia, mặc dù nói là không tệ, nhưng mà cũng chỉ như vậy mà thôi.
Sở Hư là Thế tử cao quý của Tố Thần Hầu phủ, vô số thiên tài chí bảo đều tùy hắn hưởng dụng, nếu chỉ là vẻn vẹn không tệ, Sở Hư vẫn còn xem thường.
Bất quá bây giờ thấy được Sở Thiên là trở nên kích động như thế.
Trong lòng Sở Hư biết, xem ra bảo vật chân chính, xuất hiện!
Sở Hư nhìn theo ánh mắt của Sở Thiên, thấy được địa đồ da dê ở tòa quầy hàng kia.
Trên mặt dâng lên một tia mỉm cười như có như không...
...
Thần sắc của Sở Thiên kích động đến cực điểm, hắn hít một hơi thật sâu, bước nhanh đi đến trước cái quầy hàng đó.
Nhìn qua quyển địa đồ da dê kia, ở trong mắt hắn, địa đồ da dê tản ra quang mang kim sắc.
Thậm chí hắn có thể thấy khí vận hư vô mờ mịt ở xung quanh cũng hội tụ về phía quyển địa đồ kia!
Tim của Sở Thiên đập thình thịch, hắn quyết định.
Bất kể là quyển địa đồ da dê này mất bao nhiêu linh thạch, hắn đều sẽ thu nó vào trong túi!
Ngay lúc Sở Thiên đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, bỗng nhiên truyền đến một đạo âm thanh mà hắn không muốn nghe nhất ở sau lưng.
“Quyển địa đồ da dê này, bao nhiêu tiền?”
Sở Hư cũng xuất hiện ở trước quầy hàng, mỉm cười hỏi thăm vị chủ quán kia.
Hắn vốn dĩ là tồn tại ‘vạn người nhòm ngó’, thấy Sở Hư mở miệng hỏi thăm, ánh mắt của đám người, cũng đều bị hấp dẫn đến cái quầy hàng kia.
Chủ quán là một vị lão giả áo đen, khí tức khắp người cực kì kinh khủng, rõ ràng là một tôn cường giả Thần Phủ cảnh.
Cường giả Thần Phủ cảnh ở cái thế giới này cũng coi là đỉnh cấp cao thủ, là khách quý của tất cả đại thế lực.
Lão giả áo đen khí độ trầm ổn, hắn nhìn qua Sở Hư, mặc dù hắn cũng không quen thuộc giai cấp quyền quý ở đế đô, cũng không biết Sở Hư là ai.
Nhưng mà nhìn xem bộ dạng ‘sao vây quanh trăng, vạn người nhòm ngó’ này của Sở Hư, trong lòng biết rõ hắn tuyệt đối là quý công tử với xuất thân bất phàm.
Hắn suy tư một lát, có chút chắp tay nói: “Bẩm vị công tử này, quyển địa đồ da dê này chính là lão phu đạt được từ nhiều năm về trước, vốn cho rằng là địa đồ của di tích bảo địa nào đó.”
Lập tức lại cười khổ một tiếng: "Bất quá lão phu hao tốn mấy trăm năm, đi khắp mọi nơi ở Trung Châu, đều không tìm được tồn tại trên bản đồ, cũng không thể tham gia tìm ra bí mật trên bản đồ.
Chỉ có thể bán nó, công tử muốn lấy nó đi, cần ba vạn linh thạch thượng phẩm!
Bất quá lão phu có thể khẳng định, cái địa đồ này tuyệt đối là truyền thừa từ thời đại Thượng Cổ!"
Ba vạn linh thạch thượng phẩm, không phải một con số nhỏ.
Thậm chí thu nhập một năm của một vài tiểu gia tộc cũng không có nhiều như vậy!
Nhưng mà vẻ mặt của Sở Hư lại không biến sắc, thản nhiên nói: “Ta muốn.”
Mà Sở Thiên, lại chỉ có thể ở một bên trơ mắt nhìn qua hết thảy chuyện này, vừa sợ vừa giận!
Quyển địa đồ da dê này, hắn đương nhiên là biết trân quý cỡ nào.
Vả lại cũng là thứ mà hắn phát hiện đầu tiên, hắn phải là người đầu tiên mua nó!
Chỉ là bị Sở Hư đoạt trước!
Có sự gia trì của vọng khí thuật, Sở Thiên đã sớm coi những chí bảo như minh châu phủ bụi ở nơi này đều là vật trong túi của hắn.
Mà quyển địa đồ da dê này, tuyệt đối là cơ duyên lớn nhất mà hắn từng gặp qua, hắn cũng cho rằng đây là kỳ ngộ mà ông trời ban cho hắn!
Thế nhưng vào thời khắc cuối cùng, vận mệnh và tiền đồ của mình một mảnh quang minh, cơ duyên tuyệt thế liền muốn rơi vào trong tay.
Sau một khắc, bị Sở Hư hoành đao đoạt ái!
Bỏ lỡ cơ hội, bỏ lỡ cơ duyên có thể cải biến vận mệnh của chính mình, khiến cho Sở Thiên buồn bực như muốn thổ huyết!
Sở Thiên nhìn chòng chọc vào Sở Hư người này, trong lòng gầm thét: Lại là ngươi!
Thấy Sở Hư sắp lấy đi địa đồ da dê, Sở Thiên rốt cuộc không nhịn được nữa.
Bỗng nhiên gầm nhẹ nói: “Chậm đã! Quyển địa đồ da dê này, ta cũng muốn!”
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức yên tĩnh một mảnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua Sở Thiên đều là mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Sở Thiên người này là điên rồi sao?
Trên mặt Sở Hư vẫn như cũ mang theo nụ cười, hắn cười với Sở Thiên, nói: "Nếu là đại ca muốn, ta vốn nên nhún nhường. Chỉ là quyển địa đồ này là ta nhìn trúng trước, mọi chuyện, dù sao cũng phải nói tới trước sau, phải không?"
Sở Thiên cứng lại, lập tức không nói nên lời.
Mặc dù hắn biết rõ, đây là hắn thấy trước, hắn nhìn ra quang mang kim sắc của địa đồ, cũng là muốn nó trước.
Nhưng mà bí mật vọng khí thuật của hắn, làm sao có thể nói cho người khác được?
Từ mặt ngoài mà nói, đích thật là Sở Hư muốn cái địa đồ này, còn hắn chỉ là cố tình gây sự mà thôi!
Ngay cả đại mi của Tô Vi Nhiễm cũng là nhăn lại, tưởng rằng Sở Thiên bởi vì có thành kiến và phẫn hận Sở Hư, nên mới cố tình gây sự.
Bộ dáng này của Sở Thiên gần như là một tên lưu manh.
Thật sự là để cho nàng có chút không thích...
Sở Thiên nghe được người khác xì xào bàn tán, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm.
Kỳ thật trước đó, Sở Thiên vẫn luôn cực kì tỉnh táo.
Mặc dù hắn rất hận Sở Hư, nhưng mà cũng biết mình không thể biểu hiện ra ngoài.
Cũng sẽ không xung đột chính diện với Sở Hư, không để Trưởng công chúa tìm được nhược điểm.
Thế nhưng ở trước mặt cơ duyên tuyệt thế sắp bị đoạt, lại có mấy người có thể bảo trì tỉnh táo chứ?
Mà lúc này, Lý Trường Sinh cười lạnh nói: “Sở Thiên, ngươi ghen ghét Thần Hầu Thế tử, không chỉ trong tu hành là một tên phế vật, ngay cả nhân phẩm cũng tồi tệ đến như vậy, thật sự là làm Tố Thần Hầu phủ mất mặt!”
Hắn đạt được ám hiệu của Sở Hư, muốn chèn ép Sở Thiên, tự nhiên là không kịp đợi liền nhảy ra ngoài.
Mà Sở Thiên cũng là giận tím mặt, hắn tự nhiên là nhận ra Lý Trường Sinh, lúc trước hắn chính là có cừu oán với đế đô Lý gia.
Hôm nay Lý Trường Sinh lại mỉa mai hắn, càng là giận dữ!
Tức giận xuất thủ với Lý Trường Sinh, lòng bàn tay phun trào đạo văn, mang theo từng đạo lôi đình, một chưởng vỗ tới Lý Trường Sinh.
Lý Trường Sinh cười ha ha: “Một tên phế mạch chi thể như ngươi, cũng muốn so chiêu với ta?”
Hắn cũng là một nhân vật thiên tài, tu vi bây giờ đã là Niết Bàn cảnh thất trọng, tự nhiên là không coi Sở Thiên ra gì.
Trên mặt hắn mỉm cười, đồng dạng đánh ra một chưởng với Sở Thiên.
Nhưng mà sau một khắc, sắc mặt của hắn kịch biến, sắc mặt tái đi, thân hình không khỏi lui về sau, lại rơi xuống hạ phong!
Làm sao có thể!?
Mặt của Lý Trường Sinh tái đi như là gặp quỷ, không thể tin nhìn qua Sở Thiên, thất thanh nói: “Ngươi tu thành Niết Bàn cảnh?”
Hắn cũng không ngờ rằng, một tên phế mạch chi thể, được coi là phế vật tu hành - Sở Thiên, lại tu thành Niết Bàn cảnh!
Mà đám người cũng là nhao nhao lên tiếng kinh hô, bọn hắn thấy rõ ràng, chiến lực mà Sở Thiên vừa mới hiện ra.
Tu vi đã là Niết Bàn cảnh tam trọng!
Mà tu vi của Lý Trường Sinh lại là Niết Bàn cảnh thất trọng, Sở Thiên vậy mà còn có thể chiếm được thượng phong...
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?