Ngày hôm sau Thẩm Mặc Hiên nằm ở trên giường thiếu chút nữa đứng không nổi.
Ngày hôm qua cùng Đại ca ở trên giường lăn qua lộn lại lăn lộn cả một buổi tối, thẳng đến rạng sáng bốn giờ mới đi ngủ, Đại ca bắn bao nhiêu lần hắn cũng không nhớ rõ, dù sao hắn nhớ rõ chính mình ước chừng bắn bốn lần, bắn tới khi dươиɠ ѵậŧ đều phải mềm không đứng dậy được Đại ca mới buông tha cho hắn.
Lúc này Thẩm Mặc Hiên nằm ở trong chăn, cảm thấy chính mình giống như là thư sinh bị hồ ly tinh hút khô dương khí, cả người mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi.
"Hiên." Thẩm Quý Viễn nhẹ nhàng lung lay Thẩm Mặc Hiên, "12 giờ rồi, rời giường ăn cơm đi."
Thẩm Mặc Hiên hữu khí vô lực ở trong chăn trốn đi: "Thật mệt a, không cần phiền ta."
Thẩm Quý Viễn đem chăn trên người hắn kéo xuống dưới: "Buổi tối chính là tiệc sinh nhật của ngươi."
"Ta không đi." Thẩm Mặc Hiên nhắm mắt lại đi sờ chăn, "Các ngươi đi đi."
Thẩm Quý Viễn mắt đen hơi trầm xuống, tay phải chống ở Thẩm Mặc Hiên bên gối, chính mình lại cúi đầu bắt hắn hơi hơi sưng đỏ môi, cạy ra hắn răng, ngang ngược xâm lấn, thô bạo càn quét khoang miệng, đầu lưỡi liếʍ trên hàm, tê ngứa cảm giác làm Thẩm Mặc Hiên kêu lên một tiếng, cầm lòng không được đi đáp lại hắn.
Theo quyền chủ động cho nhau tranh đoạt, nụ hôn này cũng dần dần trở nên bạo lực tình sắc lên, Thẩm Mặc Hiên hô hấp hỗn loạn, tay trái đè lại cái ót Thẩm Quý Viễn, tay phải theo đối phương vạt áo đi vào, ở trên người hắn lung tung vuốt ve.
"Ưʍ......"
Bên môi tràn ra khàn khàn rêи ɾỉ làm dưới bụng Thẩm Quý Viễn căng thẳng, thực mau liền có phản ứng, hắn thân mình dần dần lệch đi, đùi phải cũng nâng lên, quỳ gối trên giường, dùng để chống đỡ thân thể của mình, cái tay kia đi xuống, xoay một cái đã bắt được Thẩm Mặc Hiên "chào cờ"Dươиɠ ѵậŧ, ở trong tay vuốt ve.
"Aaa......" Thẩm Mặc Hiên thân mình hơi hơi ngưng một chút, cả người nháy mắt thanh tỉnh lại, hắn đem tay từ trong quần áo Đại ca rút ra, lại đem hắn hỗn độn quần áo sửa sang lại một chút, mới thật cẩn thận mở miệng, "Đại ca, ta bắn không ra......"
Thẩm Quý Viễn cứng đờ, duỗi tay đem Thẩm Mặc Hiên ôm vào trong ngực, cương lên dươиɠ ѵậŧ đem đũng quần tạo nên một cái lều trại nhỏ, để ở trên đùi đối phương: "Thực xin lỗi, ta vừa thấy ngươi liền có chút nhịn không được...... Cho ta ôm trong chốc lát, rất nhanh thôi ......"
Bên tai hỗn độn dồn dập tiếng hít thở dần dần bằng phẳng, dưới thân dươиɠ ѵậŧ cũng thong thả mềm xuống, Thẩm Quý Viễn lại như cũ ôm Thẩm Mặc Hiên không có buông tay, chỉ thấp giọng nói: "Trước kia sao không phát hiện ngươi ngon miệng như vậy?"
Thẩm Mặc Hiên nhịn không được khóe mắt co giật.
"Được rồi." Thẩm Quý Viễn buông ra Thẩm Mặc Hiên, cao lớn thân hình đứng ở mép giường, đĩnh bạt dáng người nhìn một cái không sót gì, trên khuôn mặt tuấn dật hiện lên nhè nhẹ sắc màu ấm, trong mắt lại chỉ có một người, "Nhanh lên đứng lên đi, phụ thân bọn họ đã ở dưới lầu chờ ngươi."
"Nga......" Thẩm Mặc Hiên chậm rì rì ngồi dậy.
Chờ Đại ca sai khi đi ra ngoài, Thẩm Mặc Hiên mới xốc lên chăn xuống giường, hai chân vừa tiếp xúc trên mặt đất thảm hoa văn tinh xảo , liền cảm thấy đùi phát run, cả người vô lực.
Mẹ nó!
Thẩm Mặc Hiên xoa xoa huyệt Thái Dương, ngày hôm qua bắn quá nhiều!
Đại ca là bởi vì tập huấn một tháng, tích cóp lâu như vậy du͙© vọиɠ bùng nổ ở một buổi tối, nhưng hắn thật thỏa mãn, Thẩm Mặc Hiên lại bởi vì bắn tinh quá nhiều làm cho hôm nay đi đường đều loạng choạng.
Tới nhà ăn, đồ ăn đã ở trên bàn, mùi hương đem trùng trong bụng Thẩm Mặc Hiên đều câu ra tới, hắn tối hôm qua cùng Đại ca đại chiến ba trăm hiệp, chỉ uống chút đồ uống bổ sung năng lượng, trên thực tế mãi cho đến hiện tại đều không có ăn được miếng cơm nào, hồi nãy vừa nghe thấy mùi đồ ăn, tức khắc cảm thấy ngực dán ra phía sau lưng, đói đến không chịu được.
Thẩm Nhứ xem hắn thèm ăn bộ dáng, trên mặt nhịn không được hiện ra ý cười: "Đói bụng liền ăn trước đi."
"Nga nga." Lúc này Đại ca cũng không ở bên người mình, Thẩm Mặc Hiên cũng không dám kiêu ngạo, tự nhiên bọn họ nói cái gì thì chính là cái đó.
"Vậy ngươi ăn một miếng cháo." Thẩm Nhứ ngoài cười nhưng trong không cười đưa cho Thẩm Mặc Hiên một chén cháo, "Bổ khí."
Thẩm Mặc Hiên: "...... Đa tạ tiểu thúc."
Thẩm Kình cũng mặt vô biểu tình gắp đồ ăn cho hắn: "Ăn nhiều rau hẹ một chút, tráng dương."
"...... Đa tạ ba......"
"Còn có củ từ hầm riêng vì ngươi." Thẩm Cận Chu cũng nghiến răng mở miệng, "Dưỡng thận!"
Thẩm Mặc Hiên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy quầng thâm mắt vô cùng khoa trương của Thẩm Cận Chu làm cho hoảng sợ: "Nhị ca, tối hôm qua ngươi không ngủ được sao?"
Thẩm Cận Chu sâu kín nhìn hắn một cái: "Ta không chỉ có tối hôm qua ngủ không được tốt , về sau ta cũng sẽ ngủ không được tốt."
Thẩm Mặc Hiên trong miệng đang ăn đồ ăn, vừa định mở miệng hỏi hắn vì cái gì, liền nghe thấy Đại ca thanh âm từ phía sau truyền đến: "Tiểu Hiên"
"Đại ca!" Thẩm Mặc Hiên vội vàng quay đầu lại, "Ngươi vừa mới đi đâu vậy?"
"Đi hậu viện nhìn nhìn tiểu sư tử." Thẩm Quý Viễn kéo ghế ra bên cạnh Thẩm Mặc Hiên ngồi xuống.
Tiểu sư tử là một con chó Thẩm Quý Viễn nuôi từ năm mười sáu tuổi, tuy rằng da lông màu tuyết trắng thoạt nhìn vô cùng cao quý, nhưng lại hung hãn đến không chịu được, thấy ai là cắn người đó, dã tính mười phần, chỉ có Thẩm Quý Viễn mới có thể trấn áp được, ngày thường ai cũng không dám tiếp cận, thường khoá lại ở hậu viện.
Thẩm Quý Viễn ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn lướt qua mọi người, tùy ý nói: "Đúng rồi phụ thân, ta với tiểu đệ lσạи ɭυâи."
"Phụt————"
Thẩm Mặc Hiên phun toàn bộ cháo trong miệng vào chén của chính mình.
"Ồ." Thẩm Cận Chu cười lạnh một tiếng, đang định đem bọn họ sự tình cũng nói ra, nhưng lại thấy ánh mắt đầy sát khí của Thẩm Quý Viễn, liền đem lời nói chưa nói ra miệng nuốt trở lại, "Chúng ta đã biết."
Ánh mắt Thẩm Cận Chu có chút suy nghĩ dừng lại một lát, cuối cùng lại nhìn Thẩm Mặc Hiên, Thẩm Quý Viễn duỗi tay thuận tiện ôm tiểu đệ ở phía sau lưng, thấp giọng nói: "Không có ý kiến?"
Thẩm Mặc Hiên quả thực là nói không ra lời, sặc sụa ho khan một hồi lâu mới dừng lại được, mặt sớm đã nghẹn đến mức đỏ bừng, cảm giác trong không khí cơ hồ ngưng tụ thành sát khí, bây giờ dù có chết hắn cũng sẽ không đem đầu ngẩng lên, chỉ cúi đầu nói hàm hồ: "Ta cũng không có ý kiến."
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Mặc Hiên giống như điên chạy khỏi nhà ăn, nơm nớp lo sợ trở về phòng, lúc ngồi ở trên giường còn cảm thấy trong lòng đang bùm bùm nhảy loạn.
Vừa rồi thật là hù chết hắn, bị vây quanh một đám người khủng bố, hắn vô cùng đáng thương run lên bần bật, thở mạnh cũng không dám, tình huống này nếu thường xuyên phát sinh, hắn sẽ không bao giờ có thể ăn cơm yên bình.
Thẩm Mặc Hiên co đầu rút cổ lâu như vậy lần đầu tiên bắt đầu nghiêm túc, tự hỏi làm sao mọi người mới có thể chung sống hoà bình, chừng nào hắn mới có thể an nhàn hưởng phúc.
Đầu tiên là ba ba Thẩm Kình, tuy rằng thoạt nhìn uy nghiêm máu lạnh, không thể tiếp cận, trên thực tế lại đặc biệt rất dễ dụ dỗ, Thẩm Mặc Hiên nhớ rõ rất rõ nhiều lần chọc hắn sắc mặt xanh mét, nhưng khi hắn đi nói vài câu dụ dỗ liền nguôi giận, bất quá lúc lên giường dụ dỗ liền biến thành hôn hai cái.
Nhị ca Thẩm Cận Chu, lúc nói chuyện âm dương quái khí, thái độ lúc trước cũng chưa bao giờ tốt với hắn, làm cho người ta cảm giác cao ngạo ngang ngạnh, nhưng theo kinh nghiệm khi hai người lần đầu lên giường xem, Thẩm Mặc Hiên cảm thấy chính mình Nhị ca thật thẹn thùng, lực uy hϊếp không lớn, tương đối dễ thu phục.
Dư lại chính là tiểu thúc cùng Đại ca.
Tiểu thúc Thẩm Nhứ, làm Thẩm Mặc Hiên cảm giác rất kì quái. Bộ dáng tiếu lí tàng đao làm cho hắn sợ hãi, chính là lúc ôn nhu sủng nịch làm Thẩm Mặc Hiên thích nhất, tiểu thúc cùng hắn tuy rằng đã xảy ra quan hệ, chính là cảm giác kia giống như là một ly Sprite, một ngụm uống xong liền đầm đìa vui sướиɠ, làm người sảng khoái, nhưng xong việc nhớ lại cảm thấy hương vị quá nhạt, không đủ đậm đà, giống như thiếu cảm giác một chút .
Đến Đại ca Thẩm Quý Viễn, chỉ cần tưởng tượng đến hắn cùng Đại ca công khai mối quan hệ hỗn loạn của chính mình cùng gia đình, Thẩm Mặc Hiên liền cảm thấy da đầu của chính mình tê dại, một chữ đều nói không nên lời.
Mặc xong lễ phục dành cho Yến hội đi xuống lầu , chỉ có một mình Thẩm Kình ở trong phòng khách chờ hắn.
"Ba." Nhớ tới khi ăn cơm trưa sắc mặt Thẩm Kình âm trầm, Thẩm Mặc Hiên cụp mi rũ mắt đi đến bên người hắn.
Thẩm Kình không nói gì, ánh mắt cực nóng ở trên người Thẩm Mặc Hiên chậm rãi đảo qua, sau một lúc lâu mới thấp giọng mở miệng: "Đi thôi."
Đi theo phía sau Thẩm Kình lên xe, tài xế đem kính xe đóng lại, thùng xe chấn động một chút, hướng về địa điểm tổ chức yến hội chạy tới.
Thẩm Mặc Hiên lén lút liếc mắt đánh giá Thẩm Kình, người sau hơi rũ xuống hai mắt, đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Rất tuấn tú." Thẩm Kình bỗng nhiên mở miệng.
"...... A?" Thẩm Mặc Hiên sửng sốt một chút.
Thẩm Kình mở ra hai mắt, trong ánh mắt hiếm thấy mang theo khen ngợi, bàn tay nhẹ nhàng cầm tay phải Thẩm Mặc Hiên : "nhi tử của ta, rất tuấn tú."
Thẩm Mặc Hiên lập tức đỏ mặt , lắp bắp nói: "Ba ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi cũng rất tuấn tú!"
Mấy năm gần đây lần đầu Thẩm Mặc Hiên nghe Thẩm Kình gọi hắn là con, lập tức trong lòng bắt đầu thẹn thùng lên, Thẩm Mặc Hiên nhìn hắn, cảm thấy chính mình nên nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì.
"Đừng dùng loại ánh mắt này xem ta." Thẩm Kình hầu kết giật giật, thanh âm trầm thấp đi xuống, "Ta sẽ không nhịn được."
Thẩm Mặc Hiên cũng nhịn không được, hắn cảm thấy ba ba như vậy thật sự là quá ngon miệng, hắn nghiêng người qua đi, một phen liền đem Thẩm Kình ấn trên ghế dựa, chính mình liền hung dữ cắn cánh môi hắn, hung hăng mυ'ŧ lưỡi vào.
"Ưm ......" Thẩm Kình thoải mái rêи ɾỉ một tiếng, đôi tay cầm lòng không được nâng lên eo Thẩm Mặc Hiên, cùng đối phương nhiệt liệt hôn nhau. Trong miệng càng thêm ngang ngược tấn công, đầu lưỡi bị mυ'ŧ vào có hơi tê dại, chỗ mẫn cảm bị liếʍ hôn càng làm thân thể hắn nóng lên, hạ than đã ngẩng đầu bị Thẩm Mặc Hiên dùng đầu gối ma sát, kɧoáı ©ảʍ như thủy triều vọt tới, làm Thẩm Kình nháy mắt liền quân lính tan rã.
"Ba, ngươi cứng." Thẩm Mặc Hiên trên mặt hiện lên một mạt tà khí, tay phải đi xuống xoa đũng quần phình lên, tay trái đem áo sơ mi của Thẩm Kình cởi ra, ở trên eo đối phương dùng sức vuốt ve.
Trên môi hơi hơi đau xót, mùi máu tươi tức khắc tràn ngập, hương vị rỉ sắt làm Thẩm Kình một chút lý trí trở về, trái tim đập liên hồi, sau lưng tiết ra mồ hôi làm cho áo sơmi dính ở trên người, có chút không thoải mái.
Cảm giác tay đối phương cởi bỏ dây nịt có xu thế hướng trong quần duỗi tới, Thẩm Kình vội vàng ngăn cản: "Hiện tại không được."
Thẩm Mặc Hiên cũng biết hiện tại không thích hợp hợp, đành phải thu tay.
Hai người giúp đối phương sửa sang lại quần áo cho tốt, lúc này cửa sổ xe mới hạ xuống, đe không khí có chút oi bức trong xe thoát ra.
"Chúng ta là đi đến chỗ nào?" Thẩm Mặc Hiên mở miệng.
Nói thật, sinh nhật hắn không phải tổ chức ở nhà hắn đã dự kiến rồi, khuôn viên trong nhà tuy rằng rộng lớn, nhưng người Thẩm gia đều chú trọng riêng tư cá nhân, không thích người khác đến nhà chính mình. Nhưng đây là sinh nhật là của hắn, nhưng không một ai nói cho hắn rốt cuộc tổ chức ở đâu, liền có chút kỳ quái.
Liền tính hắn mở miệng dò hỏi, cũng không ai nói cho hắn, chỉ nói chờ đến sinh nhật liền sẽ biết.
Hiện tại nghe thấy được Thẩm Mặc Hiên nói như vậy, Thẩm Kình cũng không có trả lời, chỉ là khóe miệng hơi hơi nhướng lên, cố tổ ra thần bí.
Khi đến nơi, Thẩm Mặc Hiên mới biết được vì cái gì không có ai nói cho chính mình, bởi vì chuẩn bị cho hắn một cái kinh hỉ thật là lớn.
Yến hội được tổ chức ở bến tàu Bích Thuỷ, trên mặt nước lẳng lặng nằm một chiếc du thuyền thật lớn thật xa hoa, lúc này sắc trời mới hơi hơi tối, đã thấy từ trên cửa sổ du thuyền lộ ra ánh đèn ngợp trong vàng son.
Phần ngoài khoang thuyền dùng m màu xanh biếc viết ba cái chữ to —— ĐẾ HIÊN TINH.
Thẩm Mặc Hiên:......
Cái tên này đúng là làm cho người ta thấy thẹn!
"Sinh nhật yến hội liền cử hành ở chỗ này?" Tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng đôi mắt Thẩm Mặc Hiên vẫn ngăn không được đảo quanh ở trên du thuyền, vừa nhìn thấy tên du thuyền, hơn nữa thái độ mọi người luôn tỏ ra thần bí, hắn liền biết du thuyền này nhất định chính là quà sinh nhật của chính mình, chỉ là không biết của ai.
" Nhị ca ngươi đã phải để dành tiền rất lâu mới mua nổi." Thẩm Kình mắt hơi nheo, sợi tóc ở trong gió bay bay.Cái này mới là làm cho Thẩm Mặc Hiên thật sự kinh ngạc.
Du thuyền xa hoa này cũng không hề nhỏ, dựa theo kích cỡ tới nói, chính là đại hình du thuyền, trừ bỏ khoang thuyền, boong tàu du thuyền cũng cao ba tầng, nói thế nào cũng muốn hơn một ngàn vạn( hơn 33 tỷ vnd ), nhưng Thẩm Cận Chu không giống với hắn, có tiểu thúc cùng Đại ca làm hậu thuẫn, Thẩm Kình mỗi tháng cấp cho chút tiền tiêu vặt, liền tính là để dành mấy năm cũng mua không nổi a.
Cho nên thời điểm ban đầu thấy du thuyền này, Thẩm Mặc Hiên còn tưởng rằng là tiểu thúc hoặc là ba ba mua đâu.
"Cận Chu mấy năm nay vẫn luôn ở công ty hỗ trợ." Thẩm Kình tuy rằng đối Thẩm Mặc Hiên có cảm tình khác thường , nhưng là đối với thành tựu của hai đứa con khác vẫn là vô cùng tự hào, tính cách hắn nội liễm mà thâm trầm, nói lên sự việc mấy năm nay Thẩm Cận Chu làm cũng là lãnh lãnh đạm đạm, " ánh mắt đầu tư thật ra không kém, chỉ là thiếu một chút năng lực chế ngự người ."
Thẩm Mặc Hiên cào cào đầu, lần đầu tiên cảm thấy có chút hổ thẹn, ở Thẩm gia hình như chỉ có hắn vô dụng nhất, bất quá mặc kệ nó, có như vậy nỗ lực ca ca, hắn liền dùng sức tiêu tiền thật tốt.
"Đi thôi." Thẩm Kình đứng ở bên cạnh hắn, hơi hơi nghiêng người thay hắn chống đỡ gió lạnh.
Hắn cũng hy vọng Thẩm Mặc Hiên có thể cả đời ăn no uống tốt, chỉ cần vui sướиɠ liền tốt.
Khi bước lên boong tàu, trong óc Thẩm Mặc Hiên hiện lên cái ý niệm thứ nhất cư nhiên là —— ở chỗ này làʍ t̠ìиɦ nhất định thực sướиɠ.
Cảm thụ được gió lạnh phất quá gương mặt, ánh đèn trước mắt loá mắt, ăn mặc mát lạnh lại không gò bó nhân viên phục vụ lui qua lui lại, đều làm tâm tình Thẩm Mặc Hiên tâm tình kích động.
Hắn cũng ngồi qua không ít du thuyền, thậm chí còn có du thuyền thật lớn chở khách chạy định kỳ, nhưng đều không thể làm hắn kích động, rốt cuộc du thuyền dưới chân này là của hắn. Thẩm Cận Chu thật là một cái tri kỷ ca ca, hai năm trước thuận miệng nhắc tới cũng được hắn nghiêm túc thực hiện.
"Nhị ca ở đâu?" Thẩm Mặc Hiên hỏi.
Đã có không ít khách khứa vào bàn, Thẩm Kình lãnh đạm theo chân bọn họ giao lưu chào hỏi: "Khả năng ở trên lầu."
"Hảo, ta lên cảm ơn Nhị ca ." Thẩm Mặc Hiên vội vàng bước nhanh lên trên tầng hai.
Ở lầu hai của du thuyền cũng không có tìm được Thẩm Cận Chu, Thẩm Mặc Hiên thậm chí liền đi lên lầu ba, cũng không có phát hiện bất luận ai, đành phải lần nữa tiến vào bên trong khoang thuyền , tới hiện trường tiệc tối m.
Đi qua đi lại, vẫn không có tìm được Thẩm Cận Chu, Thẩm Mặc Hiên vừa mới chuẩn bị gọi cho điện thoại hắn, bên cạnh thình lình bỗng nhiên một bàn tay vươn tới, bắt lấy hắn cổ tay, đem hắn kéo vào phòng chứa đồ chật hẹp.
"Nhị ca?" Thẩm Mặc Hiên đánh giá bốn phía, "Ngươi vừa mới ở đâu, ta tìm ngươi cả nửa ngày."
Đây là một gian phòng chứa đồ chật hẹp , bên trong chất đống thùng giấy, từ trong miệng thùng giấy liền có thể nhìn đến bên trong chứa không ít đồ vật sử dụng cho tiệc tối. Thẩm Mặc Hiên thậm chí còn thấy từ trên thảm đỏ cắt may thừa vật liệu , màu sắc rực rỡ dải lụa cùng với hoa lá trang trí héo úa, làm phòng chứa đồ đã nhỏ hẹp càng hiện chen chúc bất kham.
Hai nam nhân cao lớn chen chúc ở đây, đem phòng chứa đồ dư lại chỗ trống chiếm lĩnh toàn bộ, hai người dựa sát gần, Thẩm Mặc Hiên đùi phải bị bắt cắm vào ở giữa hai chân Thẩm Cận Chu, đem đối phương hai chân tách ra.
Cứng......
Cái này thật đúng là hắn không cố ý, Thẩm Mặc Hiên có chút không tự nhiên đem thân mình xê dịch, định đem đùi phải dời đi, ai ngờ Thẩm Cận Chu hai chân hợp hợp lại, đem hắn chân chặt chẽ kẹp lấy.
"Ngươi tìm ta làm cái gì?" Thẩm Cận Chu một tay chống ở trên vách tường, đem hắn chặt chẽ giam cầm ở trong cánh tay của chính mình, một tay khác nắm Thẩm Mặc Hiên vành tai, dùng ngón cái ma sát, trên mặt lại một mảnh phong khinh vân đạm.
"Nhị ca." Thẩm Mặc Hiên được tặng như vậy xa hoa quà sinh nhật, quả thực là tâm hoa nộ phóng, nhìn Thẩm Cận Chu ánh mắt cũng giống chó con, đầy mặt lấy lòng, hắn thậm chí còn duỗi tay chủ động ôm lấy Thẩm Cận Chu eo, đem đầu đặt ở hắn trên cổ cọ cọ, "Cảm ơn ngươi quà sinh nhật."
Thẩm Cận Chu nhìn hắn liền nhịn không được trong lòng ngứa, đã thật lâu đệ đệ hắn không có đối hắn làm nũng, nhưng câu tiếp theo khiến cho Thẩm Cận Chu thay đổi sắc mặt.
" Phí bảo trì hằng năm ngươi trả nha." Thẩm Mặc Hiên vô tội nhìn hắn, "Ta không có tiền."
"......" Thẩm Cận Chu bẻ lại đầu hắn, cắn răng, "Ngươi tiền tiêu vặt mỗi tháng gấp mười lần ta."
"...... Mua xong du thuyền ta đã không còn tiền."
"...... Ta trả!"
Thẩm Cận Chu duỗi tay đè đầu của mình , không tính chút tiền, nói thật du thuyền tuy rằng quý, nhưng là hắn khẽ cắn môi vẫn có thể mua nổi, nhưng mỗi năm phí bảo trì thật sự là làm người ta đau đầu, tính, chỉ cần đệ đệ vui vẻ liền tốt.
" Tốt, hiện tại chúng ta có thể nói chính sự." Khi nói đến chính sự hắn tăng thêm ngữ khí.
"Bây giờ ? Chính là tiệc tối sắp bắt đầu rồi."
Cửa gỗ hơi mỏng, có thể nghe thấy ngoài cửa âm nhạc loáng thoáng, cùng với khách khứa đi qua đi lại tiếng bước chân truyền tới, từ đây tới khi tiệc tối bắt đầu còn khoảng nửa giờ.
Thẩm Cận Chu cúi đầu nhìn đồng hồ: " tối tới phòng ta."
Thẩm Mặc Hiên lập tức liền rối rắm: "Đại ca hắn......"
Tạm thời hắn không nghĩ ở trước mặt Đại ca bại lộ hết thảy a! Chính mình còn muốn từng bước từng bước trấn an tình hình, tình huống hiện tại bất thình lình nhiễu loạn kế hoạch của hắn.
"Đại ca Đại ca, ngươi chỉ biết mỗi hắn!" Con mắt Thẩm Cận Chu đỏ lên dùng sức đấm vách tường, phát ra một tiếng nặng nề, "Có phải hay không hắn nói với ngươi ngày mai dọn ra ngoài, ngươi cũng không chút do dự bỏ ta lập tức đi!"
Thẩm Mặc Hiên bị dọa run lên, theo bản năng đỡ lấy bên cạnh thùng giấy, nhưng là nhìn thấy trong mắt Thẩm Cận Chu áp lực thống khổ, hắn lại giơ tay ôm lấy đối phương: "Sẽ không."
"Cái gì?" Thẩm Cận Chu hỏi lại.
"Ta sẽ không bỏ ngươi." Thẩm Mặc Hiên khẳng định trả lời.
Thẩm Cận Chu trong lòng buồn khổ kỳ dị biến mất: "Ta chỉ là tiện tay."
"Nói bậy, ngươi chính là ta quan trọng nhất kinh tế."
"...... Hoá ra thẻ của ta đều là bị ngươi sài!"
"Ai kêu ngươi mật mã mười mấy năm đều không có đổi."
Thẩm Cận Chu cười nhẹ một tiếng, hắn cố ý.
"Chúng ta đi ra ngoài trước đi." Thẩm Mặc Hiên đẩy đẩy hắn.
"Không được." Thẩm Cận Chu cúi đầu cắn môi Thẩm Mặc Hiên, trên khuôn mặt tuấn tú rốt cuộc vô pháp làm bộ lãnh đạm thần sắc, "Trừng phạt ngươi vì vừa mới ở trước mặt ta nhắc tới Đại ca, ta muốn ở chỗ này cùng ngươi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ."