Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Số Một

Chương 39: Gặp lại người quen cũ

Chương 39: Gặp lại người quen cũ

Edit: Ù

Beta: Nguyệt Nguyệt

Máy quay bằng cơ bắt đầu dời đi, xe ngựa cũng bắt đầu dừng lại, bên ngoài mọi người nhìn trận đối diễn này mà nín thở, rốt cuộc cũng thở ra một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bên trong xe ngựa.

Kỹ thuật diễn của An Đoá tốt thật, tốt đến nỗi hung hăng đánh vào mặt những người vừa rồi châm chọc mỉa mai cô. Nhưng so với việc khinh thường cô đi cửa sau, lúc này những cái đó cùng việc cô chỉ là minh tinh tuyến mười tám nhỏ bé, trong lòng lại càng thêm phức tạp.

Làm sao có thể không so sánh một người cùng vị trí với mình đột nhiên lộ ra thực lực, sau đó bản thân sẽ trơ mắt nhìn người đó một bước lên trời, cảm giác phức tạp không thôi. Nếu An Đoá thực sự đi cửa sau, bọn họ có thể quang minh chính đại khinh thường cô, nhưng lúc này đối mặt với thực lực của cô, mọi người lại tình nguyện mong cô thật sự đi cửa sau tiến vào.

Bên trong xe ngựa, tâm tình mọi người xoay quanh An Đoá bị một chữ ‘cut’ mà thoát ra, độ cong ưu nhã, sống lưng thẳng tắp rốt cuộc cũng thả lỏng, nhìn chằm chằm quân cờ trên bàn kia, định nói gì đó thì nghẹn khí.

“Cô gái, ra ngoài đi.” Rèm cửa xe ngựa "soạt" một cái bị người kéo ra, nhìn qua một thân rách nát của Lý Việt đứng ở bên ngoài cười nói với cô, một bên tiếp nhận khăn trong tay trợ lý chà lau vết bẩn trên mặt: “Kỹ thuật diễn không tồi, biểu hiện rất khá.”

An Đóa cười cười, nắm tay Roman nhảy xuống xe ngựa, chớp chớp mắt chỉ vào cái trán điểm điểm mồ hôi cười khổ nói: “Cám ơn anh vì đã khích lệ, bất quá anh xem bộ dáng này của tôi thực sự giống tốt sao? Cùng anh đối diễn áp lực quá lớn, may mắn lắm mới không bị khí thế của anh ngăn chặn.”

Lời hay ai mà chẳng thích nghe, Lý Việt sửng sốt, nháy mắt cười lên ha ha, giơ tay tính chụp lấy bả vai cô, nhưng phát hiện tay mình quá bẩn, xua xua tay thu về: “Cô diễn quả thực không tồi, tôi lần đầu tiên đóng phim đã phải quay lại rất nhiều lần, đạo diễn đều nhanh chóng bị tôi làm cho tức giận đến bốc khói.” Nói xong liền làm mặt quỷ với An Đoá: “Nghĩ như vậy, có phải khoan khoái hơn rất nhiều hay không.”

Lý Việt lúc này so với lúc đóng phim, biểu hiện ôn hòa càng thêm hiền lành, nhìn về phía An Đoá, trong mắt mang theo thưởng thức.

Dưới đáy lòng cô hơi hơi mỉm cười, khúc mắc lúc trước ở trong lòng vững vàng hạ xuống.

Mặc kệ làm nghề nào, bất luận tới từ đâu, thực lực có thể nói lên hết thảy. Muốn người khác tôn kính bạn, đối đãi bình đẳng với bạn, thì phải chứng minh thực lực xứng đáng. Mà cô vừa rồi dùng biểu hiện của chính mình chứng minh với mọi người trong đoàn phim, cô không phải là "bình hoa", cũng không phải đi cửa sau như trên mạng ồn ào náo động.

Không thể không nói, ánh mắt mọi người sau đó dần biến hoá, cô rất có cảm giác đây là một loại vả mặt. Cô có thể không để bụng những người này lạnh nhạt trào phúng, nhưng cái này ‘có thể’ chính là lựa chọn của cô, ai thực sự sẽ không để bụng?

Mà lúc này, Lý Việt lại không khỏi cảm khái, kỹ thuật diễn như thế, dung mạo lại không tồi, nhân vật thích hợp. Nếu bộ phim này thiên thời địa lợi nhân hoà mà phát sóng, khẳng định cô gái trẻ trước mặt sẽ cười đến tự tin. Lý Việt cười cười, nói: “Đi thôi, đi tới chỗ đạo diễn xem phân cảnh chúng ta vừa diễn nào.” Một bên thả ra thiện ý: “Mấy ngày nay tôi nhớ chúng ta sẽ có vài phân đoạn phối hợp diễn cùng nhau, có thời gian tập diễn cùng nhau không?”

An Đoá đi theo phía sau nghe anh ta cười nói như vậy không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng nhìn đến gương mặt tươi cười của Lý Việt nhìn nhanh chóng phản ứng lại: “Vậy mong anh Lý sẽ dìu dắt, tôi thực sự mờ mịt với một số đoạn trong cốt truyện.”

Lý Việt không tỏ ý kiến mà cười cười, tiến lên phía trước bước đi, An Đoá theo sau đi lên thở ra một hơi, trong đầu mờ mịt lại kinh ngạc.

Lý Việt, người này cô có hiểu biết, thậm chí nhiều năm trước hai người còn từng hợp tác qua. Người này nhìn qua sang sảng lại hào phóng, gặp ai cũng có thể nói chuyện, nhưng ngạo khí trong xương cốt kia cũng không phân biệt cao thấp, càng bởi vì năm đó một lần bị người khác ở đằng sau âm thầm ám toán ngoài ý muốn, tiếp xúc với những minh tinh nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp đều mang thái độ đùa giỡn, căn bản không giống như những lời đồn đãi trên mạng là một công tử lang thang đào hoa, nhưng thái độ đối với cô lúc này không phải quá tốt rồi sao.

Đạo diễn Vương vừa lòng nhìn camera phát lại đoạn quay vừa rồi, chỉ cảm thấy bất luận đoạn nào cũng không thể cắt, từ đầu đến cuối, cảm xúc ấp ủ của hai người, mỗi cái động tác mỗi cái chi tiết, thậm chí hai người đối diện còn làm cảm xúc của đạo diễn Vương mãnh liệt bắn ra bốn phía, quả thực không màng hình tượng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Mạnh mẽ nhịn xuống cảm giác muốn làm hành động huỷ diệt hình tượng, vừa lòng nhìn tới hai người vẫy tay: “Đều lại đây nhìn xem.”

An Đoá ngoan ngoãn đứng ở phía sau, nhấp môi nghiêm túc nhìn biểu hiện của cô trong camera, sau đó đem toàn bộ hình ảnh trước mắt ghi vào đầu, tiến hành phân tích thành từng chi tiết nhỏ, bắt đầu yên lặng tính toán đoạn này nên dùng sức biểu hiện hơn một chút, đoạn đó biểu tình trên mặt có đúng không, hay ở đoạn kia động tác này đáng lẽ có thể đã biểu hiện phương thức tốt hơn. Chờ xem xong đoạn diễn, đạo diễn Vương cười đến không thể khép lại miệng, chỉ cảm thấy chính mình thần võ anh minh, sáng suốt như đuốc, mới tìm được An Đoá ở giữa hàng trăm hàng vạn người ngoài kia, vừa lòng nói với cô: “Hôm nay cô vừa mới tới mà đã phải diễn xuất, mau về nghỉ ngơi chút đi. Ngày mai nhớ đến đúng giờ.”

Lúc An Đoá đang vội vàng, chợt giọng nói khuếch đại của đạo diễn Vương có chút mờ mịt, tay gõ gõ ám chỉ nói: “Ngày mai Ngô Song Song phải tiến tổ, tôi nhớ rõ hai người trực thuộc cùng một công ty, đến lúc đó, nhớ phải ở chung thật tốt.”

Ý cười trên khoé môi An Đoá trong phút chốc đọng lại, giây lát khôi phục lại như thường, ngoan ngoan nghe lời nói nói mấy câu, đã vội vàng bị đạo diễn phim phất tay đuổi đi.

Lý Việt đang ngồi ở trước camera nhìn đoạn diễn, nghe vậy ngẩng đầu xua tay cười cười: “Tiểu Đóa Tử, hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Tiểu Đóa Tử?

Anh đây là muốn gọi thái giám hay sao?

Cái quỷ gì vậy!

An Đoá nheo mắt, quả thực là cạn lời, ha hả cười cười không biết nói gì: “Anh Lý, ngày mai gặp lại.”

Roman dẫn theo làn váy của cô trở về phòng hóa trang, dọc theo đường đi, các diễn viên lúc trước nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng, bây giờ lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô, An Đoá mỉm cười gật đầu vài cái, biểu tình thái độ giống với lúc đưa nước không khác nhau là mấy, chờ vào phòng hoá trang mới hoàn toàn thả lỏng ra.

Tháo trang sức, thay quần áo, chờ trả lại toàn bộ trang phục, cô mới mang theo Roman rời khỏi đoàn phim, xuyên qua đường phố mang hương sắc hoài cổ, một cô gái trẻ tuổi trang điểm hợp thời trên tay cầm túi xách nhanh chóng lướt qua cô.

Đang cùng Roman nói chuyện, bước chân An Đoá chợt cứng lại, quay đầu nhìn về phía bóng dáng cô gái kia, trên mặt biểu tình khó lường cùng khó hiểu.

“Chị An, làm sao vậy?” Trợ lý nhỏ bị kỹ thuật diễn xuất sắc của An Đoá làm cho kích động, thấy cô dừng lại nghi hoặc hỏi.

“Không có gì.” An Đóa thu hồi ánh mắt, tươi cười trên mặt phai nhạt không ít: “Gặp được người quen thôi.”

“Ai?” Roman nghe vậy cũng quay đầu nhìn theo, nhưng chỉ thấy được bóng dáng cô gái kia vội vàng vội đi: “Người kia là bạn sao, như thế nào lại không chào hỏi?”

“Không phải bạn, chỉ mới gặp qua mặt thôi, người ta không nhớ rõ là chuyện bình thường.” An Đoá bình tĩnh trả lời, trong đầu hiện lên cảnh kiếp trước mình đi bắt gian. Trên giường, thân thể của cô gái kia ****, bộ dáng run rẩy hoảng sợ. Còn mình lúc đó như lâm vào bóng tối, người kia phải nói sợ tới nỗi thét lên chói tai.