Bạch Vân Coffee House - địa điểm hẹn hò cao cấp nhất của thành phố dành cho các cặp tình nhân.
Tô Tiểu Tuyết ngồi tại vị trí chị dâu Cố Xuân Tình thay cô đặt trước, thỉnh thoảng quay qua quay lại nhìn mọi thứ xung quanh. Một nơi xa hoa, lãng mạn như vậy, xem ra mọi người trong nhà vì cô, thật đúng là không tiếc tiền đầu tư.
Nhớ tới khi ra ngoài trong nhà rối loạn hết lên, như sắp đánh trận, Tô Tiểu Tuyết nhịn không được nhếch môi cười.
"Tiểu Tuyết, chị nói em nghe, người đàn ông kia không tồi đâu, chị đây đã đích thân giúp em tìm hiểu. Nếu em thấy hợp thì đến thẳng cục dân chính kết hôn luôn." Cố Xuân Tình nháy mắt mấy cái với cô, đem sổ hộ khẩu nhét thẳng vào trong túi Tô Tiểu Tuyết.
Mặc dù Tô Tiểu Tuyết không thấy bản thân mình 24 "nồi bánh trưng" vẫn độc thân như trước có gì không ổn, nhưng trong mắt người nhà, cô giống như bà cô già gả không ai thèm lấy. Bởi vậy, mọi người đặt việc chung thân đại sự của cô lên hàng đầu. Nhất là chị dâu, hận không thể nhanh chóng tìm một người đàn ông đến cưới Tô Tiểu Tuyết.
Đối với sự sắp đặt của mọi người trong nhà, Tô Tiểu Tuyết hoàn toàn đồng ý, ai lại có thể nghĩ được, đằng sau sự phối hợp của cô, thực ra gánh vác một sứ mệnh vô cùng to lớn?
Tô Tiểu Tuyết là một biên tập nhỏ của tạp chí Mộng Kì, dựa theo thông tin chính xác mà chủ biên trực tiếp cung cấp, chủ tịch tập đoàn Cung thị, ông chùm kim cương nổi tiếng của thành phố, hôm nay sẽ đi xem mắt tại tiệm cà phê này! Nếu cô có thể đào được tin tức có một không hai này, chắc chắn sẽ có cơ hội chuyển mình, trở thành nhân viên chính thức ở tòa soạn!
Tô Tiểu Tuyết xoa xoa tay ảo tưởng về cuộc sống tươi đẹp sau khi trở thành nhân viên chính thức, hoàn toàn không chú ý đến ngoài cửa lớn tiệm cà phê, bản thân cô đã trở thành mục tiêu chú ý của ai đó.
Chiếc Lamborghini đắt tiền yên tĩnh dừng bên ven đường, nhưng lại mang loại khí thế không hề yên ổn như thế.
"Thiếu gia, cô Lục vẫn chưa đến chỗ hẹn." Thuộc hạ ở phía trước cung kính nói.
Người đàn ông đeo kính râm vẫn ngồi phía sau chợp mắt như cũ, chiếc mũi cao thẳng ngạo nghễ tựa núi băng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng khiến cho người ta huyết mạch sôi trào, toàn thân trên dưới đều toát ra hơi thở băng lạnh cường thế.
Cung Lăng Hạo mở cửa kính xe, tháo chiếc kính râm màu đen xuống, chỉ vào cô gái ngồi trước cửa sổ, "Cô ta là ai?"
"Dạ?" Người đàn ông mặc tây trang ngây ra một lúc, tầm mắt nhìn theo hướng Cung Lăng Hạo chỉ.
"Trong vòng mười phút tôi muốn có toàn bộ tài liệu về cô ấy."
Mười phút sau.
Trên tay Cung Lăng Hạo xuất hiện một tập tài liệu dày cộm, anh lật xem qua loa một lần, cuối cùng dừng tại trang sơ yếu lí lịch, ngón tay thon dài chạm vào ảnh chân dung của Tô Tiểu Tuyết, đôi môi gợi lên không để lại dấu vết, "Chính là cô ấy."
Ngay sau đó, dưới sự vây quanh của mấy tên thuộc hạ, Cung Lăng Hạo như một vị thần dũng mãnh đi về phía cửa tiệm.
Dáng người anh vô cùng cao lớn, toàn thân trên dưới đều mang khí phách cuồng ngạo, khí thế mạnh mẽ không ai sánh bằng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Thiếu gia." Hai tên mặc tây trang màu đen đẩy cửa lớn, cung kính mời chủ tịch bước vào.
Một đoàn người, nháy mắt trở thành tiêu điểm của cả tiệm cà phê. Đặc biệt là người đàn ông đi cuối cùng, lúc này đã ở vị trí dẫn đầu. Bên cạnh anh còn có thêm một cô gái thành thục trẻ tuổi. Anh sải bước dài đi về phía Tô Tiểu Tuyết.
Mục tiêu rõ ràng, vô cùng dứt khoát.
Đối diện bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen, hơi thở âm trầm lạnh lẽo.
Tô Tiểu Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp sau đó miệng mở thành hình chữ O quỷ dị!
Gương mặt lạnh băng mà tuấn tú, giống như cả thế giới có lỗi với anh ta vậy. Chiếc mũi cao thẳng, lộ ra sự cao quý của bậc vương tử, đôi môi hoàn hảo, giống như được thượng đế tỉ mỉ vẽ ra. Bên dưới mái tóc ngắn đen nhánh là ánh mắt khiến kẻ khác cảm thấy sợ hãi, cô chỉ liếc nhìn một cái sau đó liền ngoan ngoãn hạ mí mắt xuống.
Cung Lăng Hạo?
Ông chùm kim cương trong truyền thuyết? Đây không phải là mục tiêu hôm nay cô phải "săn" sao? Tô Tiểu Tuyết tâm trí rối loạn, một lần lại một lần đem hình ảnh tổng tài mình ghi nhớ trong đầu so sánh với người đàn ông trước mắt?
Không sai, giống nhau như đúc!
Nhưng mà, tại sao anh ta lại ngồi trước mặt cô, chẳng lẽ biểu hiện của cô rõ ràng như vậy, ra trận chưa được bao lâu đã bại rồi sao?
Địch không động thì ta động trước!
Tô Tiểu Tuyết tươi cười dịu dàng e lệ, nụ cười không hề giả trân, "Xin hỏi, anh là.."
"Tô Tiểu Tuyết, biên tập thực tập tạp chí X, đến Bạch Vân Coffee House là để.." Giọng nói trầm thấp từ tính chậm rãi vang lên, dường như dẫn theo áp lực vô hình, Tô Tiểu Tuyết theo bản năng nắm chặt chiếc túi cất giấu máy chụp ảnh, ngẩng đầu, cười, "Đúng, nhưng mà làm sao anh biết?"
Tô Tiểu Tuyết cô bây giờ đã nổi tiếng đến mức nhà nhà đều biết rồi ư? Người trước mắt này, thế mà là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng của thành phố đấy!
Mặt Cung Lăng Hạo không chút thay đổi nhìn biểu cảm đa dạng của cô gái trước mắt, nhưng trong lòng lại có một mảnh suy nghĩ khác. Nếu không phải lần này ông cụ nhà anh lấy cái chết ra uy hϊếp, anh cũng sẽ không miễn cưỡng đồng ý đến ứng phó lần xem mắt này.
Với Cung Lăng Hạo mà nói, kết hôn hay không, chỉ là sự khác biệt về mặt hình thức, vì để làm hài lòng tâm nguyện ôm cháu trai của ông cụ, anh cũng có thể khoan dung cho một cô gái xa lạ bước vào cuộc sống của mình.
Huống hồ, người đó là ai với anh không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Anh cũng không trả lời cô, chỉ hơi lạnh lùng nhếch mi, ánh mắt ra hiệu cho bọn thuộc hạ bắt đầu hành động.
"Cô Tô, phiền cô đứng lên cho." Khi Tô Tiểu Tuyết còn đang luống cuống, thuộc hạ đứng cạnh Cung Lăng Hạo mặt không đổi sắc nghiêm túc làm động tác tay ra hiệu mời cô.
"Tôi sao?" Tô Tiểu Tuyết chỉ vào chính mình, không dám tin những gì xảy ra trước mắt.