Ngài Bạc, Xin Tự Trọng

Chương 372: Một ngày nào đó anh sẽ bị em ép điên

“Nói anh nghe thử xem.”

“Em muốn anh cưới em, em muốn gả cho anh, em muốn em sẽ là vợ anh, em còn muốn cùng anh làm rất nhiều chuyện…”

Từng chữ từng chữ, chậm rãi rõ ràng, cô dùng đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt chân thành, trìu mến chưa từng có.

Tim Bạc Cảnh Xuyên chấn động kịch kiệt.

Anh cúi người thêm lần nữa hung hăng hôn xuống môi cô, giống như là hận không thể nuốt vào cô vào bụng!

“Một ngày nào đó anh nhất định sẽ bị em ép điên.”

Anh hung mãnh triền miên hôn cô một lúc lâu, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trầm mang theo một sự kìm nén nhẫn nhịn rõ ràng.

Thẩm Phồn Tinh thở gấp, cuối cùng hai má đỏ ửng chui vào lòng ngực anh.

Bạc Cảnh Xuyên ôm chặt cô vào lòng, hai trai tim cùng lúc đập loạn nhịp……

-

Người khác nói rằng Thẩm Thiên Nhu ở Tô thị không có ảnh hưởng gì mấy, nhưng cuối cùng thì một số nhà đầu tư vẫn đơn phương rút lui.

Liên tiếp bày tiệc trong hội sở giải trí, nhưng cuối cùng vẫn mất hai đơn hàng.

Tô Hằng đi ra từ hội sở giải trí, ngồi sau xe, nhíu nhíu mày, đôi mắt tuấn tú lạnh lùng sâu thẳm.

Trừ lần phải cứu Tô thị ra, chưa bao giờ anh ta phải xã giao liên tục như hôm nay.

Mặc kệ là bao nhiêu, chỉ cần đối phương có thể đầu tư, vậy chúng ta cũng phải cảm kích trong lòng và chịu áp lực. Ngay cả khi nhà đầu tư trả tiền để thử nước, thì họ cũng đã tin tưởng vào anh, mỗi một đồng đều mang theo áp lực. Anh ta chỉ có thể chứng minh cho nhà đầu tư biết là họ đã không đầu tư sai, có khởi đầu mới có tương lai, chỉ khi nhà đầu tư tin tưởng vào anh ta thì họ mới tiếp tục góp vốn vào.

Không nên coi thường bất kì khoảng đầu tư nào, cho dù chỉ có một xu, thì cũng đã là người giàu.

Đây là những gì mà Thẩm Phồn Tinh đã nói khi cô vừa tới Tô thị, lúc đó cô chỉ mới 23 tuổi nhưng luôn là một người luôn tự tin và quyết đoán như vậy.

Khi đó, anh ta đã chiến đấu hết mình và cô vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.

Gúp anh ta vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác….

Điện thoại bên cạnh anh ta đột nhiên vang lên, tiêng chuông dành riêng cho Thẩm Thiên Nhu.

Tô Hằng liếc mắt nhìn một cái, không cầm lên, để cho tiếng chuông điện thoại ở trong xe vang lên liên tục.

Một lát sau, âm thanh dừng lại.

Hai mươi phút sau, Tô Hằng tới biệt thự tư nhân.

Tô Hằng vừa vào nhà nới lỏng cà vạt, theo thói quen mở cửa phòng tắm, sau đó lập tức nhìn thấy trong phòng tắm một người phụ nữ thân thể mềm mại xinh đẹp đang ngâm bồn.

Những cánh hoa hồng đỏ tươi rải đầy trong bồn, làn da của người phụ nữ trắng như tuyết, bên cạnh cô ta là một chai rượu vang đỏ.

Thẩm Thiên Nhu nhắm mắt dựa vào thành bồn, thấy có người vào thì cô ta từ từ mở mắt.

“Anh Hằng, anh về rồi à?”

Âm thanh của Thẩm Thiên Nhu mềm mại nhẹ nhàng vang lên, cô ta chậm rãi đứng dậy.

Trên người cô ta không một mảnh vải, cơ thể dịu dàng vẫn còn vướng vào cánh hoa hồng đỏ tươi.

Ánh mắt Tô hằng lóe lên: “Sao em lại ở đây?”

“Vì em biết tối nay anh sẽ về mà.”

Thẩm Thiên Nhu bước ra khỏi bồn tắm, giơ cánh tay mảnh khảnh còn dính những giọt nước đặt lên cổ Tô Hằng, ép sát cơ thể mình vào cơ thể anh ta.

Tô Hằng giật mình, giơ tay đặt lên eo mềm của cô ta.

“Anh Hằng…”

Đôi môi đỏ mọng mấp máy, Thẩm Thiên Nhu kiễng chân hôn lên môi Tô Hằng, mạnh dạn thè đầu lưỡi vào tách răng anh ta ra, từng chút từng chút quyến rũ anh ta, đồng thời những ngón tay mềm mại cũng chạm vào người Tô Hằng, mở cúc áo sơ mi cho anh ta.

Cô ta chủ động quấn vào Tô Hằng, một người phụ nữ sẵn sàng chủ động như thế thì có bao nhiêu đàn ông có thể cưỡng lại chứ?

Bàn tay mềm mại của cô ta vuốt ve khắp khuôn ngực của Tô Hằng, cơ thể anh ta hơi siết lại.

Thẩm Thiên Nhu hôn anh ta mạnh hơn.

Men rượu trong người Tô Hằng bốc lên, anh ta khẽ chuyển động, cúi người ôm lấy Thẩm Thiên Nhu trong tay, xoay người bước ra khỏi phòng tắm.