Ngài Bạc, Xin Tự Trọng

Chương 345: Phong sát toàn xã hội

“Chị nói trong phòng không có ai, em đương nhiên là tin chị. Có điều dù sao bây giờ nhiều phóng viên đến đây như vậy… Chi bằng chị mở cửa ra đi, chứng minh sự trong sạch của chị cho mọi người thấy, không thì chuyện hôm nay… không biết tiêu đề báo ngày mai sẽ là gì…”

Lời nói không rõ ràng, nhưng lại khéo léo có nhịp điệu, ngầm gợi ý cho phóng viên về nội dung tin tức ngày mai.

Thẩm Phồn Tinh cười mỉa, “Tôi từ đầu đến cuối chưa hề nói rằng Trần Ngân Sâm trong miệng mọi người ở trong phòng tôi, tôi không có nghĩa vụ mở cửa cho mọi người, lời chứng của người chứng kiến còn có mâu thuẫn, không bằng không chứng, nếu họ ngày mai dám viết vớ vẩn, thì tôi cũng dám tố cáo họ tội vu khống, phỉ báng.”

Nghe vậy, phóng viên đứng xung quanh bỗng chốc xanh xao.

Thẩm Thiên Nhu nghiến răng kẽo kẹt!

Con tiện nhân này!

Lại có thể khôn kéo như vậy!

“… Trần Ngân Sâm?” Hiệu trưởng đứng bên cạnh trầm ngâm một lúc lâu, cảm thấy cái tên này hình như hơi quen tai, không lâu sau, ông ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, trợn mắt nhìn Thẩm Phồn Tinh, khuôn mặt vô cùng tức giận.

“Thầy nhớ rồi đó là người ở cuộc thi dương cầm… Em thực sự vẫn còn liên lạc với ông ta sao? Quả thật… quả thật không biết nhục!”

Thẩm Phồn Tinh nheo mắt, giọng nói vô cùng lạnh lẽo nói:

“Nói chuyện cẩn thận chút, em nói rồi, không có.”

Ánh mắt của cô sâu thẳm lạnh như băng, vùng giữa lông mày cau cứng lại.

Giọng nói lạnh lùng dường như được bao bọc trong một lớp băng giá dày đặc, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều bất giác câm miệng lại.

Hiệu trưởng đối diện vơi đôi mắt băng lãnh của cô, trong lòng lại bất giác run run, sau đó nuốt nước bọt, bị một học sinh cũ dọa cho phát sợ, khiến lòng tự tôn của hiệu trưởng chịu một cú đá kích lớn.

“Hiệu trưởng, chuyện này chắc là đã có một chút hiểu lầm…”

Thẩm Thiên Nhu liếc nhìn hiệu trưởng, khẽ nói một câu, hiệu trưởng trong lòng bừng lên ngọn lửa giận, hừ lạnh một tiếng:

“Chuyện ầm ĩ thế này, lẽ nào là tin đồn vô căn cứ sao? Lại còn dẫn người đến trường? Đây là sợ người khác không biết chuyện của cô ta năm đó sao? Hừ! Tôi thấy cô ta vẫn còn ôm hận chuyện bị khai trừ năm đó, đặc biệt quay lại trường báo thù sao?! Nếu như cô không chê bị mất mặt, thì cũng đừng giấu diếm nữa! Quản lý, mở cửa cho tôi!”

Chuyện Thẩm Phồn Tinh quyến rũ giám khảo năm đó vô cùng nghiêm trọng, đến mức năm đó trường mất thẳng tư cách tuyển chọn trường đại học cao cấp nhất cả nước, ông ta cũng để mất rất nhiều giải thưởng của cá nhân, sao ông ta tức được cơ chứ!

Nhìn thấy hiệu trưởng phản ứng như vậy, vẻ mặt của Thẩm Thiên Nhu tỏ ra có phần đắc ý.

Thẩm Phồn Tinh nhìn quản lý lại tiến về phía trước, ánh mắt càng hung hiểm hơn!

“Anh dám?!”

Giọng nói khẽ quát, mọi người bị khí thể của cô dọa cho một phen,

Hiệu trưởng bị dọa đến mức cảm thấy con tim như ngừng đập chốc lát, phản ứng lại, không cam lòng bị Thẩm Phồn Tinh áp chế, giật lấy thẻ phòng của quản lý.

“Đại học T nhiều năm là trường danh tiếng, tuyệt đối không phải nơi làm bừa bãi, với những học sinh làm ô uế thanh danh của trường học, ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội, khi tất yếu nhà trường sẽ dốc sức phong sát toàn xã hội! Tôi lạị muốn xem người đàn ông mà cô hi sinh mạng sống của mình cũng phải che giấu là loại hàng thế nào!”

Thẩm Phồn Tinh u ám đứng bên cạnh, không hề ngăn cản hành động của hiệu trưởng,

Thẩm Thiên Nhu lộ ra vẻ vui mừng, nhìn Thẩm Phồn Tinh một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ!

Nhưng khuôn mặt u ám khó coi của Thẩm Phồn Tinh bỗng chốc thay đổi, lại bật cười!

Trái tim của Thẩm Thiên Nhu thắt lại, cùng với tiếng thẻ quẹt vào cửa, cửa phòng được đẩy mạnh ra!

Tất cả phóng viên chen lấn xông lên vào phòng, chẳng ngó ngàng gì, việc đầu tiên chính là điên cuồng chụp ảnh căn phòng!

Nhưng không đến mấy giây, tất cả phóng viên đều thu mấy ảnh lại, ngơ ngác nhìn nhau.

“Ơ….”