Sau đó cô đi tới trước mặt Thẩm Thiên Nhu, cong môi, giọng nói trong trẻo chậm rãi vang lên: "Hay là đổi thành dập đầu ba cái thì thế nào?"
Sắc mặt Thẩm Thiên Nhu đột nhiên thay đổi
Cô ta ngẩng đầu, lớp ngụy trang yếu đuối cuối cùng cũng bắt đầu nứt ra từng chút một.
Cuối cùng cô ta cũng giận dữ nhìn chằm chằm cô trước mặt rất nhiều người.
Nụ cười trên môi Thẩm Phồn Tinh tăng lên, cô hơi cúi xuống, từ từ đến gần Thẩm Thiên Nhu.
Khuôn mặt kinh diễm bức người ngay lập tức phóng đại trước mắt Thẩm Thiên Nhu.
"Tốt lắm, chính là như vậy, đột nhiên tôi phát hiện xé rách khuôn mặt dối trá của cô từng chút một hẳn là một thú vui không tệ. Thẩm Thiên Nhu, tôi không ngại chơi với cô tới cùng!"
Sự tức giận và thù hận trong mắt Thẩm Thiên Nhu ngày càng sâu.
Cô ta nhìn những đường nét thanh tú trên khuôn mặt của Thẩm Phồn Tinh, dù nhìn như thế nào cô ta cũng không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, mỗi một ánh mắt, biểu cảm, mỗi một hơi thở, khí chất đều toát ra một sự kiêu ngạo trời sinh từ bên trong.
Cô ta ghét Thẩm Phồn Tinh, ghen tức với tất cả những gì cô có, ghen đến mức phát điên.
Cho dù có làm như thế nào, cô ta cũng không thể chiếm lấy tất cả mọi thứ của Thẩm Phồn Tinh về mình, thậm chí cô ta có thể diễn rất nhiều vai diễn khác nhau, nhưng cũng không thể trở thành Thẩm Phồn Tinh được.
Nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Thiên Nhu, Thẩm Phồn Tinh cười một cách thản nhiên, thả tay cô ta ra, đổi thành nắm lấy bả vai.
Thẩm Thiên Nhu muốn thoát khỏi sự giam cầm của cô, nhưng không ngờ rằng sức mạnh của Thẩm Phồn Tinh quá lớn khiến cô ta không thể di chuyển.
Cô ta chỉ cảm thấy năm ngón tay gần như muốn đâm vào xương cốt, làm cô ta không còn sức lực nào.
Nhưng ngược lại, Thẩm Phồn Tinh vẫn ung dung như cũ, tựa như người suýt nữa chặt mất bả vai của Thẩm Thiên Nhu không phải là mình.
"Muốn đánh sao? Hả?" Thẩm Phồn Tinh hơi nhướng mày, trên mặt mang theo ý cười, nhưng so với lúc tức giận còn đáng sợ hơn.
Nhìn thấy Thẩm Thiên Nhu vẫn trừng mắt nhìn cô, chỉ là trong đôi mắt hận thù bắt đầu có chút nao núng.
"Có vẻ như cô vẫn cần tôi giúp đỡ."
Nụ cười trên mặt Thẩm Phồn Tinh lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Thẩm Thiên Nhu không thể ngừng hoảng sợ.
"Không, cô không thể……"
Thẩm Thiên Nhu dường như đoán được hành động của Thẩm Phồn Tinh nên bắt đầu giãy dụa.
Tuy nhiên, Thẩm Phồn Tinh lại dùng sức ấn vào vai cô ta rồi đột nhiên đứng thẳng người lên, một tay ấn mạnh vào đầu Thẩm Thiên Nhu, còn tay kia thì dùng sức--
"Cộp -" Trên mặt đất phát ra âm thanh, tốc độ của cô quá nhanh khiến Thẩm Thiên Nhu không kịp chống cự, nên cô ta đã bị Thẩm Phồn Tinh ấn đầu xuống đất.
Trán nặng nề chạm đất, Thẩm Thiên Nhu chỉ cảm thấy "vo ve" trong đầu, đầu choang mắt hoa.
Xung quanh có tiếng thở dài, dường như không thể tin được Thẩm Phồn Tinh thực sự sẽ làm như vậy.
Ngay sau đó, Thẩm Phồn Tinh không hề dừng lại, cô liên tục ấn đầu cô ta xuống đất vang lên hai tiếp "cộp" "cộp" rồi mới buông Thẩm Thiên Nhu ra.
Thẩm Thiên Nhu bị đυ.ng nên đầu óc choáng váng, nhưng ý thức của của cô ta rất rõ ràng.
Tay cô ta bấu chặt vào mặt đất một cách tàn nhẫn, toàn bộ móng tay được chăm sóc cẩn thận đều bị gãy và rỉ máu.
Nhưng bây giờ ngay cả ũdng khí ngẩng đầu lên cô ta cũng không có, cô ta là người của công chúng, danh dự còn ở đây, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ta không thể hành động thiếu suy nghĩ mang lại cho mình thêm phiền phức.
Nhưng nhục nhã nhận được lớn như vậy, sao cô ta có thể ngẩng đầu đối mặt với nhiều người như vậy đây?
Nếu có thể, cô ta thà bị Thẩm Phồn Tinh đánh ngất còn hơn là đối mặt với tình huống nhục nhã như vậy.
Nếu cô ta ngất đi, đương nhiên Thẩm Phồn Tinh cũng không tốt hơn là bao, cô không thể thoát khỏi dư luận cũng như pháp luật.
Nếu cô ta bất tỉnh ...
Đôi mắt Thẩm Thiên Nhu trở nên lạnh lẽo, cô ta vịn trán lắc hai lần ...
Tuy nhiên, chỉ một giây trước khi cô ta sắp "ngất xỉu", Thẩm Phồn Tinh đã chế nhạo nói:
"Lúc này đừng ngất đi, sức lực của tôi không đủ làm cô chấn thương sọ não đâu! Yên tâm, tôi sẽ lấy sức!"