“Anh thà không cần công ty.”
Thẩm Phồn Tinh cuối cùng giương môi, nhìn thần sắc của anh có mang theo cảm động.
Tuy lời anh nói quá đơn giản nhưng cô cũng hiểu.
Tô Thị lúc đầu sắp phá sản, là cô gần như tuyệt vọng từ bỏ tôn nghiêm để đưa Tô Thị cải tử hoàn sinh.
Tô Hằng không muốn để Tô Thị bị huỷ, cho nên cô giúp anh ta, tiêu tốn quá nhiều tâm sức để thiết kế sản phẩm mới, bất kể bản thân là phụ nữ cũng dám thay anh ta xã giao hết lần này tới lần khác để lôi kéo đầu tư!
Còn đổi lại là Bạc Cảnh Xuyên, một câu nói đã hoàn toàn ngăn chặn tất cả mọi chuyện xảy ra.
Anh thà không cần công ty, cũng sẽ không để bản thân đi làm chuyện như vậy sao?
Tại sao, trong cuộc đời cô, nhất định phải gặp Tô Hằng trước?
Thẩm Phồn Tinh lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài.
“Chuyện này anh không cần giúp tôi, cứ để bọn họ tiếp tục chửi đi.”
Bạc Cảnh Xuyên cau mày càng chặt.
Thẩm Phồn Tinh nhìn thấy ánh mắt không đồng tình của anh, đột nhiên cười lên.
“Yên tâm, bây giờ tôi là người có thù tất báo!”
Đôi lông mày của Bạc Cảnh Xuyên từ từ dãn ra, anh thích thú nhìn cô.
Thẩm Phồn Tinh tiếp tục nói:
“Tin tức này vừa mới truyền ra, cũng chưa hoàn toàn thăng hoa đến một mức độ nhất định. Những điều này chắc chắn là do Thẩm Thiên Nhu làm ra. Mục tiêu của tôi rất rõ ràng! Bao nhiêu năm qua, cô ta cũng chỉ có thể dùng mấy chuyện nà nói qua nói lại. Dư luận lần này chắc chắn sẽ rũ bỏ hết những chuyện lộn xộn năm xưa mình đã làm.”
“Sự ra đi đột ngột của mẹ tôi cách đây 6 năm khiến tôi tay chân luống cuống. Tôi không có một chút phòng bị, cũng không có năng lực chứng minh sự trong sạch của mình. Sau bao nhiêu năm, chuyện nên phai nhạt thì cũng đã phai nhạt. Dù sao thì tai tiếng của tôi cũng đã định vậy rồi. Cô ta nghĩ rằng những việc trong quá khứ coi như xong, làm gì có chuyện đơn giản như vậy.”
“Cô ta muốn gây chuyện, chi bằng tôi nhân cơ hội lần này đề cập đến tất cả mọi thứ về cô ta khi đó. Sau đó đối chiếu từng chuyện từng chuyện một đòi lại tất cả!”
Bạc Cảnh Xuyên nhếch môi: “Em đang giỡn à.”
Thẩm Phồn Tinh chớp mắt, mang theo vẻ vô tội: “Sao lại là giỡn? Nói cho nghiêm túc thì tôi gọi đây là báo thù.”
Thẩm Phồn Tinh khựng lại, một luồng ánh sáng hăm hở lóe lên trong đôi mắt sáng lấp lánh.
“Hơn nữa, sau khi điều hành một công ty quan hệ công chúng nhiều năm như vậy, tôi muốn thử mùi vị gϊếŧ người bằng chính tay mình! Tôi muốn cô ta mất tất cả, leo lêи đỉиɦ cao nhất rồi đạp cô ta xuống!”
Khẩu khí của Thẩm Phồn Tinh có phần lạnh lùng và cân nhắc, xem ra khiến người ta không khỏi nổi da gà.
Nhưng bên cạnh cô còn có một Bạc Cảnh Xuyên.
Cô nói xong, nhanh chóng hoàn hồn, cắn môi rồi quay đầu sang Bạc Cảnh Xuyên có hơi xấu hổ.
“Anh có phải cảm thấy con người tôi quá đen tối và độc ác?”
Bạc Cảnh Xuyên mỉm cười: “Tôi thích. Nhưng thật sự không cần tôi giúp sao?”
Thẩm Phồn Tinh kiên quyết lắc đầu, Bạc Cảnh Xuyên hơi không hài lòng: “Không được. Nếu em bị người khác ức hϊếp, tôi không thể ngồi yên chờ chết được.”
Thẩm Phồn Tinh mỉm cười rồi nói:
“Anh quá phô trương rồi. Hơn nữa tôi còn đoán lý do cô ta gửi những thứ này không chỉ để làm mất uy tín của tôi để cô ta thay tôi đổi trắng thay đen, cô ta còn có một mục đích trọng yếu nhất, đó chính là cho anh xem!”
“Hửm?”
“Trong vụ đập xe ở New World Plaza, anh đã đập nát xe của Tô Hằng, tháo cánh tay của Lâm Phỉ Phỉ. Bữa tiệc tối qua, anh lại xuất hiện để giải vây cho tôi. Theo sự hiểu biết của tôi về cô ta, cô ta hận không thể khiến cuộc đời tôi bị người ta giẫm lên, sao có thể cho phép một người quá ưu tú xuất hiện bên cạnh mình? Vì vậy, cô ta muốn anh thấy rằng tôi là người như vậy, sau khi anh biết chuyện, tự nhiên sẽ lựa chọn rời xa tôi .......”