"Chắc chắn không?"
Thẩm Phồn Tinh né tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng nói: "Chắc chắn cái gì?"
Bạc Cảnh Xuyên liếʍ môi: "Xem ra một cái hôn vẫn chưa đủ để em nhận ra anh, vậy hôn hai cái là được!"
Nói xong, anh lại cúi người về phía cô.
Thẩm Phồn Tinh vội vã nghiêng đầu, chống tay lên ngực anh, khẽ cười: "Anh đừng làm loạn..."
"Chủ tịch Khương, xin dừng bước!"
Giọng nói nghiêm túc của Du Tùng vang lên, hai người vệ sĩ lập tức bước tới, đứng sau lưng anh ta.
Hai ánh mắt không có bất cứ một tia cảm xúc nào, giống như là người chết khiến cho người khác không dám cử động, làm người ta có cảm giác họ có thể gϊếŧ người bất cứ lúc nào.
Mọi người có thể nhìn ra mấy người này không nên chọc vào.
Khương Dung Dung dừng bước, cau mày nhìn Du Tùng, đôi mắt già nua vẫn đầy sự uy nghiêm.
"Các người là ai?"
Ánh mắt Du Tùng tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Khương Dung Dung: "Bà chưa đủ tư cách hỏi chúng tôi."
Giọng nói lạnh như băng lộ rõ vẻ khinh thường và thái độ thách thức khiến cơn giận trong lòng Khương Dung Dung lại dâng lên.
"Ai cho phép các người vào đây? Tối nay chúng tôi đã bao hết nơi này, mới các người ra ngoài!"
Du Tùng giật giật khóe môi: "Chủ tịch Khương nhất định phải làm thế à?"
"..."
Khương Dung Dung im lặng, không đáp lại.
Nhìn mấy người này chắc chắn không phải những người dễ đắc tội, chưa biết đối phương là ai, bà ta cũng không dám tùy tiện động đến người ta.
Mặc dù không thích sự kiêu ngạo và vô lễ của người đàn ông trước mặt, nhưng Khương Dung Dung vẫn nhẫn nhịn.
Lúc này tất cả mọi người đều tò mò tiến lại đay, Thẩm Thiên Nhu cũng kéo Tô Hằng vội vàng chạy lại.
Nhìn thấy mười mấy người vệ sĩ cao to trước mặt, cô ta nhìn mãi cũng không thấy bóng dáng Thẩm Phồn Tinh.
Trái tim cô ta thắt lại, sau đó đưa mắt nhìn về phía Du Tùng, nhớ mang máng người này, đây chính là kẻ mà lần trước đã đánh gãy tay Phỉ Phỉ ở New World Plaza.
Vậy thì người đàn ông vừa nói chuyện là ông chủ của người này?
Rốt cuộc là ai?
Suy nghĩ một chút, cô ta cười với Du Tùng, dịu dàng hỏi.
"Vị tiên sinh này, có lẽ có chuyện gì đó hiểu lầm ở đây, xin hỏi mọi người là ai?"
Nhìn thấy nụ cười giả tạo của Thẩm Thiên Nhu, trong lòng Du Tùng tràn đầy sự khinh thường.
Nhưng anh ta chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên Nhu, người phụ nữ trước mặt như con chim công, đang cố hết sức tìm cơ hội thu hút anh ta.
Du Tùng nhếch mép, nụ cười như đang xem kịch vui.
Nhìn thấy Du Tùng nhìn chằm chằm vào mình, Thẩm Thiên Nhu càng cố gắng tươi cười, trong lòng thêm tự tin hơn.
Cô ta biết, chỉ cần mình muốn thì không có người đàn ông nào không quỳ xuống dưới váy cô ta.
Trước câu hỏi của Thẩm Thiên Nhu, Du Tùng chỉ im lặng.
Cô ta lại nói tiếp: "Anh đừng hiểu lầm, chị gái tôi trong đó..."
Thẩm Phồn Tinh đang được vệ sĩ bảo vệ ở bên trong, nghe thấy câu này của Thẩm Thiên Nhu thì nhíu mày.
Bạc Cảnh Xuyên thấy cô thay đổi sắc mặt thì cau mày, đôi mắt lóe lên ánh lửa.
Thẩm Thiên Nhu đang yên lặng một chút, nói tiếp: "Chị gái tôi cũng bởi vì vô tình nên mới gây ra sai lầm, tôi sợ chị ấy đắc tội với các anh, tôi chỉ muốn biết chắc chắc các anh không làm hại chị ấy..."
"Im miệng!"
Du Tùng đột nhiên tức giận hét lên, hai vệ sĩ đằng sau bỗng nhiên bước tới, giơ tay tát mạnh vào mặt Thẩm Thiên Nhu!