Ngài Bạc, Xin Tự Trọng

Chương 155: Em hi vọng sao?

Thẩm Phồn Tinh đã ngủ rất say, nhưng đến khi Bạc Cận Ngôn ôm cô, cô vẫn tỉnh dậy.

Trong đầu cô thoáng hiện lên một tia cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy Bạc Cận Ngôn, thần kinh cô lại buông lỏng.

"Anh làm việc xong chưa?"

"Ừm."

Bạc Cảnh Xuyên nhàn nhạt đáp, nhìn xuống gương mặt trắng nõn đang ngái ngủ của Thẩm Phồn Tinh, lông mi dài khẽ rung, dáng vẻ từ phòng bị đến thư giãn của cô khiến lòng anh khẽ động.

Anh không kìm được mà cúi xuống hôn vào môi cô.

"Em tiếp tục ngủ đi."

"……Ừm."

Thẩm Phồn Tinh hơi khịt khịt mũi, nâng hai tay lên, chủ động ôm cổ Bạc Cảnh Xuyên, vùi mặt vào cổ anh.

Hơi thở ấm áp như lông vũ lướt qua làn da anh, mùi thơm nhàn nhạt cùng dáng dấp của người phụ nữ mềm mại trong ngực làm Bạc Cảnh Xuyên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Dư Tùng ở trong xe đang đợi dưới lầu, nhìn tiên sinh nhà mình ôm một người phụ nữ trong tay bước ra khỏi tòa nhà, anh ta vẫn hơi kinh ngạc.

Quả nhiên, cô Thẩm đến công ty tìm tiên sinh.

Vậy mà tiên sinh lại quang minh chính đại ôm Thẩm tiểu thư rời khỏi công ty như vậy.

Tuy nhiên chỉ trong tích tắc, Du Tùng vẫn phản ứng nhanh mở cửa xe, sau đó thận trọng giúp anh lên xe.

Không cần nghe dặn dò, Vu Tùng trực tiếp lái xe đi đến Đế Hào Hoa Đình.

Bạc Cảnh Xuyên dễ dàng đưa Thẩm Phồn Tinh lên tầng 16, nhập mật mã, vào cửa rồi đi thẳng vào phòng ngủ!

Một mạch không hề gián đoạn.

Thẩm Phồn Tinh trở mình trên giường, phát hiện không phải là l*иg ngực của người đàn ông, cô tỉnh dậy.

Bạc Cảnh Xuyên đang ngồi ở mép giường, dịu dàng nhìn cô.

Thẩm Phồn Tinh nằm ngửa cũng nhìn anh như vậy.

Thật lâu sau, rốt cuộc cô cũng mở miệng: "Anh vào bằng cách nào?"

Bạc Cảnh Xuyên cong môi, "Mật khẩu."

"..."

Thẩm Phồn Tinh chớp mắt, cái khóa điện tử này thật sự rất tiện lợi, ngay cả chìa khóa dự phòng cũng không cần.

"Vậy là anh...anh cũng sẽ không sống ở đây đúng không?"

"Em hi vọng sao?"

Thẩm Phồn Tinh lắc đầu.

Tha thứ cho cô vì không vì thế mà cô tiến tới sống thử chỉ sau vài ngày gặp gỡ.

Cô chưa sẵn sàng cho điều đó!

Bạc Cảnh Xuyên cũng không hề giận, dường như anh đã dự đoán trước.

"Tỉnh rồi thì tắm rửa một cái rồi đi ngủ đi, tôi đi trước."

Thẩm Phồn Tinh nhìn vẻ mệt mỏi hơi ẩn hiện trong đôi mắt anh, cô có chút đau lòng.

Cô ngập ngừng, nhưng vẫn nói:

"Đã trễ thế này rồi, nếu không..."

"Không sao đâu."

Đột nhiên Bạc Cảnh Xuyên cắt ngang lời cô khiến Thẩm Phồn Tinh ngạc nhiên.

"Đừng giữ tôi lại, tuy rằng tôi muốn ở lại đây, nhưng tôi không chắc nếu ở lại đây tôi sẽ không đảm bảo có không chuyện gì xảy ra."

Thẩm Phồn Tinh cắn môi, cô cảm động trước sự chu đáo của anh.

Bạc Cảnh Xuyên cúi người hôn lên trán cô, chạm nhẹ vào trán rồi nhìn cô một cách chăm chú, giọng nói trầm thấp quyến rũ:

"Chúc ngủ ngon."

Ánh mắt Thẩm Phồn Tinh hơi lóe lên, giọng nói nhẹ nhàng hơi bối rối.

"’Chúc ngủ ngon."

Bạc Cảnh Xuyên mỉm cười, đưa tay lên vuốt lại tóc cho cô, cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi giường.

Cơ thể thẳng tắp ngay lập tức được nâng lên, nhưng khi anh quay người lại Thẩm Phồn Tinh lại nắm lấy tay anh.

Bạc Cảnh Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt toàn sự ấm áp và cưng chiều.

"Piano ... Tôi rất thích. Có thời gian tôi sẽ đàn cho anh nghe."

"Được."

Thẩm Phồn Tinh mỉm cười, sau đó buông tay nhìn bóng lưng anh rời đi.

Khi bên ngoài phòng vang lên tiếng đóng cửa, cô ngừng lại một lúc, nghĩ ngợi rồi quyết định vào phòng tắm để tắm.

Mở tủ quần áo trong phòng ngủ ra, quả nhiên cô tìm thấy một bộ đồ ngủ.

Thẩm Phồn Tinh không cần phải suy nghĩ quá nhiều, tất cả mọi thứ anh đều đã sắp xếp một cách ổn thỏa.