Ngài Bạc, Xin Tự Trọng

Chương 109: Em đã mất đi tư cách này.

Dì Trương thở dài một tiếng, "Tiểu thư cứ ăn trước đi, tôi lên xem tiên sinh thế nào."

Thẩm Phồn Tinh ăn thêm hai thìa cháo, nhìn theo bóng lưng dì Trương, suy nghĩ một chút rồi lấy khăn lau miệng.

"Dì Trương..."

Cô đứng lên gọi với theo.

"Thẩm tiểu thư?"

Thẩm Phồn Tinh đi đến trước mặt dì Trương, chỉ vào cái khay trong tay bà.

"Để cháu mang lên cho..."

Dì Trương ngẩng đầu nhìn Thẩm Phồn Tinh, thấy vẻ mặt không được tự nhiên của cô thì ánh mắt lóe lên ý cười.

"Vậy làm phiền tiểu thư."

Thẩm Phồn Tinh mím môi, nhận lấy chiếc khay.

Trong khay có cháo trắng, hai món đơn giản ăn kèm và hai lọ thuốc.

Đúng là một bữa sáng rất đơn giản.

Một người đàn ông cao lớn như anh, mỗi bữa ăn ít như vậy có ổn không?

Gõ cửa phòng ngủ của Bạc Cảnh Xuyên, bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn của người đàn ông.

Cô đẩy cửa bước vào, Bạc Cảnh Xuyên cũng không ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng bệnh như trong tưởng tượng của cô.

Thay vào đó, anh đang mặc một bộ đồ khá đơn giản so với mọi ngày.

Lúc này, Bạc Cảnh Xuyên đang ngồi trên ghế ngoài ban công, hai chân vắt chéo, cầm bút phê duyệt tài liệu.

Anh không ngẩng đầu, cứ nghĩ là người giúp việc. Nhưng hai giây sau lại nhạy bén ngẩng đầu lên.

Đôi mắt lạnh lẽo của anh có thể xuyên thấu lòng người.

Trái tim Thẩm Phồn Tinh hơi nghẹn lại, cô vô thức siết chạy chiếc khay, bàn chân như bị cố định tại chỗ, không nhúc nhích được.

Nhìn thấy người bước vào là cô, thần sắc trong đôi mắt đó lập tức thu liễm lại.

Anh đóng tập tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn cô, cười nhẹ.

"Dậy rồi à?"

Lúc này Thẩm Phồn Tinh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, bước về phía anh.

"Nghe nói anh bị ốm."

Cô đến trước mặt anh, cúi người đặt khay lên bàn.

Hơi thở sảng khoái sau khi tắm rửa từ từ lan vào không khí, Bạc Cảnh Xuyên khẽ híp mắt lại, ánh nhìn rơi trên cổ cô.

Vết tích hôm qua anh để lại còn rất rõ ràng.

Ánh mắt tràn ngập ý cười, anh ngước nhìn cô, đúng lúc cô đứng dậy.

Mái tóc dài lướt qua mu bàn tay anh, hơi lạnh.

Bạc Cảnh Xuyên để văn kiện lên bàn, nắm lấy tay Thẩm Phồn Tinh rồi đứng dậy.

Thẩm Phồn Tinh sửng sốt, cả người bị kéo vào lòng anh.

Hơi thở quen thuộc lập tức bao trùm lấy cô.

Chiều cao của hai người chênh lệch rất nhiều, cô ngẩng đầu vừa vặn chạm vào cằm anh, một bàn tay to sờ lên đầu cô.

"Tắm?"

Trái tim Thẩm Phồn Tinh khẽ run lên.

"Vâng."

"Khỏi ốm rồi?"

"...Đỡ hơn một chút."

Bạc Cảnh Xuyên không nói gì thê, kéo cô đến bên giường mình.

Anh ấn vai cô, để cô ngồi xuống.

"Ngoan ngoãn ngồi xuống."

Thẩm Phồn Tinh không nhúc nhích, nhìn người đàn ông trước mắt rời đi.

Chiếc giường màu xám thể hiện sự sang trọng quý phái, căn phòng này của anh thiết kế rất đơn giản nhưng lại làm người ta có cảm giác độc đoán, khí phách.

Một lát sau, Bạc Cảnh Xuyên quay lại, cúi người bật máy sấy tóc lên.

Trái tim cô đập loạn xa, biết anh muốn làm gì, cô vội vàng đứng lên, vươn tay định lấy máy sấy trong tay anh.

"Tự tôi làm được rồi."

"Em đã mất đi tư cách này."

Bạc Cảnh Xuyên tránh bàn tay cô, khom người ngồi xuống mép giường, đặt tay ngang eo cô.

Cánh tay khẽ dùng sức, ôm Thẩm Phồn Tinh vào lòng.