Ngài Bạc, Xin Tự Trọng

Chương 82: Nhượng bộ lớn nhất

Hô hấp của hai người gần trong gang tấc, đan xen vào nhau, dễ dàng cảm nhận được độ ấm trong hơi thở của nhau.

Trái tim Thẩm Phồn Tinh như muốn từ trong l*иg ngực nhảy ra, cô muốn cự tuyệt, nhưng anh cách cô quá gần, khiến cô không tìm thấy khe hở.

Thân thể chỉ có thể càng dùng sức dựa về phía sau, hơi thở của Bạc Cảnh Xuyên lại đến gần, chóp mũi của hai người dường như sắp đυ.ng vào nhau.

Hơi thở trên người anh vây quanh cô.

Cuối cùng Thẩm Phồn Tinh không chịu được, duỗi tay đặt trên bờ vai được tây trang bao bọc của Bạc Cảnh Xuyên.

“Bạc Cảnh Xuyên……”

Cô nhẹ nhàng mở miệng muốn ngăn cản anh, nhưng lúc vừa mở miệng, cánh môi của cô khẽ nhúc nhích, liền nhẹ nhàng chạm vào môi mỏng của anh.

Nhiệt độ hơi lạnh, xúc cảm mềm mại.

Con ngươi sâu thẳm của Bạc Cảnh Xuyên rụt lại, trong nháy mắt cảm xúc trong đó khiến trái tim cô đập gia tốc.

Còn chưa bắt đầu, đã lại kết thúc.

Sau đó trái tim ngứa ngáy, khó chịu.

Đôi môi tinh xảo hồng nhuận gần ngay trước mắt, hơi thở phát ra khiến người ta say mê, vô cùng mê người.

Bàn tay Thẩm Phồn Tinh đặt trên vai anh khẩn trương nắm chặt lại.

Sao lại như thế……

Vừa rồi, có tính là cô chủ động hôn anh không?

Bạc Cảnh Xuyên rũ mắt, đưa tay đến bên cạnh, lưu loát cởi dây an toàn cho cô.

“Nếu đêm nay tôi không dẫn em tới nơi này, tôi sẽ đáp lại nụ hôn này của em thật tốt.”

“……”

“Nhưng đưa em đến đây đã khiến em bất an rồi, nếu ngay lúc này lại đáp lại em, thừa cơ hội xông vào, như vậy thật sự không phải quân tử……”

Nói xong, Bạc Cảnh Xuyên dừng một chút, lại cười khẽ: “Có đôi khi phổ phỉ cũng có nguyên tắc.”

Ánh mắt khẩn trương của Thẩm Phồn Tinh dần thả lỏng.

Lúc sau Bạc Cảnh Xuyên liền xoay người xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe cho cô.

“Hoan nghênh em đến sơn trại của thổ phỉ, coi như em bị tôi mạnh mẽ bắt đến đây. Xuống xe đi, áp trại phu nhân tương lai.”

Vẻ mặt Thẩm Phồn Tinh hiện lên một trận quẫn bách, nhưng vẫn xuống xe.

Đơn giản đánh giá một phen, nơi này dựa núi gần sông.

Cô mím môi, cười khẽ: “Vị trí địa lý thật giống sơn trai của thổ phỉ đấy.”

Bạc Cảnh Xuyên cười nhạt: “Vậy em cũng nên cẩn thận, khéo có đến mà không có về.”

Dẫn Thẩm Phồn Tinh vào cửa, trong phòng có mấy người hầu cung kính đứng hầu một bên.

“Đi thu thập một gian phòng khách đi.” Bạc Cảnh Xuyên hờ hững phân phó.

“Vâng, tiên sinh.” Người hầu lĩnh mệnh rời đi.

“Không còn sớm nữa, đêm nay em tạm thời ở phòng cho khách nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai em hãy đi dạo, ở phía sau còn có mấy chỗ ở nữa, lúc đó em có thể chọn một nơi mà ở.”

“Tôi…… Không thể, Bạc Cảnh Xuyên, đêm nay là đủ rồi……”

Bạc Cảnh Xuyên xoay người, giọng nói có chút lạnh lẽo.

“Chuyện em lo lắng, tôi cố tình lảng tránh rồi. Để em lựa chọn chỗ ở đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. Em ở phía sau, tôi ở phía trước, không ở cùng một mái hiên, là khoảng cách an toàn nhất, em còn cái gì không yên tâm nữa?”

“Tôi……” Thẩm Phồn Tinh cắn môi, mày đẹp nhíu lại, cô đâu có ý tứ này?

Bạc Cảnh Xuyên tới gần cô, duỗi tay vén tóc cô ra sau vai, cúi đầu, mắt đen nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp.

“Không cần cảm thấy ngượng ngùng, coi như làm quen với hoàn cảnh, nơi này sớm muộn gì cũng đều là của em.”

Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn anh, giật môi, không nói gì, đôi mắt trong veo lướt qua vài phần bất đắc dĩ.

Bạc Cảnh Xuyên cong môi: “Đừng nhìn tôi như vậy, nếu hiện tại em dám cự tuyệt tôi, tôi không ngại trực tiếp thi hành chuyện thổ phỉ nên làm nhất đâu.”