Tôi Không Muốn Diễn Vai Nữ Phụ Này Nữa

Chương 44

Tần Cảnh Sâm giam cầm Lâm Ý Nhiên trong l*иg ngực cả một đêm.

Những lời nói mơ hồ của Lâm Ý Nhiên quanh quẩn trong đầu, cuối cùng biến thành một cơn ác mộng.

Trong mơ, hắn thấy bản thân mình vậy mà lại ôm ấp tình tứ cùng với Triệu Vy Vân thật. Cô ta như chim nhỏ nép vào lòng hắn, khóc nức nở như đã chịu nhiều ấm ức, mà người phụ nữ thê thảm nằm trên đất, bị vệ sỹ hai bên chấn giữ, đầu tóc rũ rượi, lại là Lâm Ý Nhiên.

Lâm Ý Nhiên cay đắng nhìn hắn, trong đôi mắt hiện lên một tầng đau thương. Mà hắn lạnh nhạt ngồi đó, vừa vuốt ve an ủi Triệu Vy Vân trong lòng, vừa không chút lưu tình nhìn một đám phụ nữ hung dữ ra tay đánh đập hủy dung nhan của cô.

Cô, bị hắn vứt ra đường như một phế phẩm.

Còn Triệu Vy Vân lại được hắn cưng như trứng hứng như hoa trong lòng bàn tay, vì cô ta mà hắn còn bằng lòng ra mặt chỉnh đốn cả giới showbiz của Minh Thành, thậm chí không tiếc xuất nhiều tài lực trải thảm đỏ cho cô ta bước lêи đỉиɦ cao nhất trong sự nghiệp minh tinh.

Triệu Vy Vân sống như bà hoàng trong cung điện hắn xây đắp, vui vẻ hạnh phúc trong vòng tay bảo hộ của hắn, hưởng thụ mọi đặc ân và ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Còn Lâm Ý Nhiên thì bộ dáng thảm hại lang thang đầu đường xó chợ, không bao giờ có thể đặt chân về Minh Thành.

Dường như điều này còn chưa làm hắn và Triệu Vy Vân hả dạ, cuối cùng vì một tiếng than thở bâng quơ của Triệu Vy Vân, hắn lại vung tiền, ném đá giấu tay, để Lâm Ý Nhiên một lần nữa rơi vào tay một đám côn đồ, bị hãʍ Ꮒϊếp đến gần chết, cuối cùng không chịu nổi mà gieo mình xuống đập nước.

Thân hình Lâm Ý Nhiên lung lay trên cao trước khi rơi xuống, đôi mắt đã mất đi ánh sáng, ảm đảm nhìn hắn khiến Tần Cảnh Sâm giật mình tỉnh dậy.

Tại sao hắn có thể mơ một giấc mơ khốn nạn như vậy chứ?

Giấc mơ khốn nạn, mà trong đó hắn cũng càng thêm khốn nạn.

Hắn ko thể tưởng tượng nổi hắn lại có thể đê tiện, nhẫn tâm tàn bạo với một người phụ nữ như thế. Chỉ vì để lấy lòng một ả đàn bà khác!

Huống chi đó lại là Lâm Ý Nhiên.

Tần Cảnh Sâm run rẩy vuốt sườn mặt đang ngủ yên của cô, trống ngực đập bình bịch.

Hắn ko dám ngủ tiếp, cả một đêm ngồi nhìn người con gái trong lòng, mọi thứ trước đây từng chút một hiện lên trong đầu.

Hắn phải công nhận một điều, đúng là lúc trước hắn từng có chú ý đến Triệu Vy Vân.

Không hiểu lí do vì sao, mỗi khi cô ta xuất hiện, cả thân hình đều tỏa sáng, ánh sáng ấy lấn át tất cả những người xung quanh, như muốn thu hút cái nhìn của hắn, bắt buộc hắn phải chú ý đến cô ta.

Thời gian đầu, Tần Cảnh Sâm quả thật không tránh được bị thứ ánh sáng ấy hấp dẫn.

Nhưng đó chỉ là do hắn tò mò, hắn muốn biết vì sao người phụ nữ ấy lại phát ra hào quang lấp lánh trong mắt hắn.

Từ khi Lâm Ý Nhiên xuất hiện, Lâm Ý Nhiên làm trò, Lâm Ý Nhiên giả vờ giả vịt trước mặt hắn, thế mà hắn lại ko còn nhìn thấy ánh sáng ấy trên người Triệu Vy Vân nữa.

Ánh sáng ấy, cứ thế từ từ lụi tàn, cuối cùng là tắt ngúm.

Mà khi không còn được thứ hào quang lộng lẫy bao bọc, Triệu Vy Vân trở nên vô cùng tầm thường. Chỉ còn lại một bộ da tốt bên ngoài và tâm hồn đơn điệu đi cùng sự lương thiện dối trá.

Còn ko đẹp và sinh động như Lâm Ý Nhiên của hắn.

Đột nhiên Tần Cảnh Sâm rùng mình, nếu Lâm Ý Nhiên ko xuất hiện, có phải kết cục hắn sẽ sa vào ánh hào quang giả tạo ấy của Triệu Vy Vân hay ko? Có phải hắn cũng sẽ giống như trong giấc mơ, mắt mờ mù quáng vì một ả đàn bà thổi gió bên tai mà ra tay tàn độc hành hạ người khác?

Tần Cảnh Sâm nắm chặt bàn tay của Lâm Ý Nhiên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, may mắn hắn đã gặp được cô, không sớm ko muộn, rất đúng lúc, để hắn có thể động lòng trước cô mà dứt mình ra khỏi thứ ánh sáng độc hại đó.

Hắn nhất định sẽ ko để mình trở thành người trong giấc mơ kia.

Cũng không để cho Lâm Ý Nhiên của hắn chịu hành hạ đau khổ đến mức gieo mình tự sát như thế.

Cảm giác bị đè chặt ập đến khiến Lâm Ý Nhiên cảm thấy khó chịu mở mắt.

Toàn bộ gương mặt của Tần Cảnh Sâm đều thu vào trong mắt.

Hắn dường như một đêm ko ngủ, cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, dưới mắt đã có một mảng xanh nhạt.

“Tỉnh rồi à? Ngủ ngon ko?”. Tần Cảnh Sâm vô cùng dịu dàng

“Anh cứ thử bị người ta kiềm chặt trên giường một đêm thì biết có ngủ ngon hay ko?”. Lâm Ý Nhiên bị phá rối giấc ngủ, khó chịu làu bàu.

“Vậy em ngủ tiếp đi.”

“Không cần đâu, bây giờ tôi chỉ muốn trở về với đội của mình.”. Lâm Ý Nhiên trở mình ngồi dậy.

“Là cái đám người Trình Tranh kia?”. Tần Cảnh Sâm nheo mắt.

“Hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, anh còn muốn sao nữa đây?”. Lâm Ý Nhiên khổ không kể hết, thở hổn hển chỉ thẳng Tần Cảnh Sâm.

“Em không cần đi, ở lại Minh Thành đi, tôi sẽ chống lưng cho em, có tôi rồi thì lệnh phong sát kia cũng không còn hiệu lực, tôi sẽ đưa em trở lại giới showbiz, tài nguyên cũng đưa cho em hết…”

“Ngừng…tôi bây giờ đã ko cần, cũng ko mặn mà với những thứ đó, tôi cảm thấy hài lòng với công việc và cuộc sống hiện tại.”. Lâm Ý Nhiên day mi tâm.

“Công việc diễn viên đóng thế nguy hiểm lại ko được coi trọng đó có gì mà hài lòng.”. Chỉ cần một buổi tối, tất cả thông tin của Lâm Ý Nhiên trong hơn 2 tháng qua đã được gửi qua email cho Tần Cảnh Sâm.

“Đối với tôi rất phù hợp, tôi cũng cảm thấy vui vẻ.” Lâm Ý Nhiên kiên định nhìn thẳng Tần Cảnh Sâm khi nói ra câu này.

“Thôi được rồi, em thích thì cứ làm đi, nhưng em phải trở về bên cạnh tôi, chúng ta khôi phục mối quan hệ như trước. Tôi là bạn trai của em, em là bạn gái của tôi, không được lén lút trốn đi nữa.”. Tần Cảnh Sâm nhường 1 bước.

“Chúng ta thực sự…không có được đâu!!!”. Lâm Ý Nhiên rầu rỹ.

“Tôi nói được là được, em chỉ cần ở bên cạnh tôi, dù trời có sập xuống tôi cũng đỡ cho em.”.

“…”. Không đến mức trời sập đâu, chỉ là cái cốt truyện quỷ quái này có muốn tha cho cô hay ko thôi.

Thấy Lâm Ý Nhiên ko nói gì, Tần Cảnh Sâm khẽ cười, ngón tay xoa xoa đầu vai của cô, đôi môi ghé sát gò má thổi khí hòng dụ dỗ: “Cho em đi với đám người kia cũng được, nhưng em phải làm cho tôi một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tự mình kêu Trình Tranh đến đây, trước mặt hắn thừa nhận mối quan hệ của hai chúng ta, như vậy tôi sẽ đồng ý cho em tiếp tục công việc kia.”. Tần Cảnh Sâm tính toán nói.

“Tôi đã nói là hai chúng tôi ko có cái gì cả!”

“Nếu ko có gì thì càng tốt, coi như là em giới thiệu bạn trai với bọn họ thôi.”

“Tôi chưa đồng ý…cái kia…”

“Hửm? Em chưa đồng ý cái gì? Nói tôi nghe xem nào!”. Tần Cảnh Sâm tà ác day day hàm răng ở bên một vành tai Lâm Ý Nhiên, cảm tưởng chỉ cần cô phản bác một tiếc sẽ bị hắn cắn đứt.

“Không…không có gì!”. Lâm Ý Nhiên vẫn là tham sống sợ chết mà quy phục cường hào ác bá.

Dùng xong bữa sáng cũng đã đến gần trưa, Tần Cảnh Sâm có việc phải đến công ty một chuyến, hắn để Lâm Ý Nhiên ở trong biệt thự cùng một đám người vệ sĩ.

Lâm Ý Nhiên nhìn quanh một vòng rồi đóng kín cửa, mở miệng gọi.

[Hệ thống ơi, có chuyện ko ổn rồi.]

Không gian im lìm.

[Hệ thống chết tiệt kia.].

Gọi lần nữa.

[Cháy nhà rồi, động đất rồi, gϊếŧ người cứu mạng đi!!!].

[Đây đây, cháy ở đâu, ai cứu mạng???]. Cuối cùng cũng lên tiếng rồi.

[Ngươi trốn cũng kỹ ghê đó.]. Lâm Ý Nhiên cười nhạt.

[Ký chủ phải thông cảm cho tôi, tôi đang bận làm báo cáo mấy hôm nay. Có chuyện gì thế?]. Hệ thống cười hềnh hệch.

[Ta đã hoàn thành các tình tiết xảy ra với nữ phụ rồi, thế nhưng tại sao nam chính vẫn dính lấy ta thế? Ngươi kiểm tra một chút đi!] Lâm Ý Nhiên lo lắng.

[Ồ, thế thì có điểm kỳ lạ nhỉ? Theo như tôi thấy thì đến thời điểm này đã thông báo hoàn thành các tình tiết của vai nữ phụ này rồi.]

[Ta đã thay nguyên chủ hoàn thành vai diễn, sự kiện kia cũng đã xảy ra theo như cốt truyện, nhưng dường như tình cảm của nam nữ chính vẫn có vẻ bất ổn. Thế thì có bị tính là trách nhiệm của tôi ko?] Lâm Ý Nhiên lo lắng hỏi

[Để tôi xem lại cái đã, bởi vì ký chủ chỉ là một nhân vật thay thế để trình diễn cho xong vai nữ phụ này thay cho người tiền nhiệm bỏ của chạy lấy người giữa chừng. Cấp trên cũng ko yêu cầu quá cao đối với phần thể hiện của kí chủ, mấy ngày nay tôi đã làm xong báo cáo về nhiệm vụ của ký chủ cho cấp trên rồi, nhưng vẫn còn trong giai đoạn xét duyệt, chưa được đóng dấu mộc xác nhận.] Hệ thống cũng mơ mơ hồ hồ.

[Thế thì bây giờ ta phải làm sao đây? Ta không muốn diễn tiếp đâu. Mà có vẻ như Tần Cảnh Sâm cũng ngửi được mùi gì đó rồi. Hắn khác hẳn trước đây…]. Lâm Ý Nhiên giãy nảy.

[Chờ tôi về tổng bộ xin lệnh mới được. Hiện tại ký chủ cứ chịu khó ở bên cạnh nam chính quan sát hai người kia tình hình như thế nào.]. Hệ thống cố gắng trấn an.

[Không ổn đâu, ta không thể tiếp tục diễn tiếp đâu, sự kiện trước đã xé mặt nhau ra rồi, còn diễn được cái rắm.]. Lâm Ý Nhiên tức giận không đồng ý.

[Nếu đã xé mặt nhau ra rồi thì ký hủ cũng ko cần diễn, cứ thế nào hay thế ấy đi, có khi lại hay, đến lúc đó nam chính lại ngộ ra được điều gì đó.]. Hệ thống qua loa nói.

“…”

[Cứ vậy nhé, cố gắng giữ mình, tôi về tổng bộ hỏi thăm xem sao, thời gian này tạm thời vắng mặt, có tin tức gì tôi sẽ báo cho kí chủ ngay.].

Sau đó, ngay lập tức biến mất.

Cái hệ thống vô trách nhiệm này. Lâm Ý Nhiên muốn chửi thề.

Những lời hệ thống nói không phải ko có lý, nhưng điều quan trọng trước mắt đây là phải thoát khỏi nơi này.

Như vậy chỉ còn cách giả vờ thuận theo hắn trước đó, sau khi rời đi thì xé bỏ mặt nạ chưa muộn.

Lâm Ý Nhiên rung đùi ngồi chờ Tần Cảnh Sâm cả một buổi chiều. Nhìn thấy bóng dáng mặc tây trang của hắn bước ra khỏi xe lập tức giật bắn người đứng nghiêm như quân lính canh phòng biên giới.

“Anh…anh về rồi!!!”. Lâm Ý Nhiên mấp máy môi.

“Ừa, anh đã về.”. Tần Cảnh Sâm ngẩng đầu nhìn người con gái đang đứng chờ trước cửa, cảm giác thỏa mãn lan khắp tứ chi.

Nhìn người đàn ông bình thường có thể hét ra lửa giờ đây mỉm cười dịu dàng với mình, Lâm Ý Nhiên da gà da vịt rơi đầy đất, vội vội vàng vàng quày quả bước vô trong phòng ăn.

“Sau này nếu tôi có về muộn thì cũng đừng chờ, cứ ăn trước đi.”. Tần Cảnh Sâm cưng chiều nói.

Lâm Ý Nhiên ậm ừ trong miệng ngồi xuống nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, trong lòng phân vân muốn hỏi mà ko dám.

“Anh…anh từng nói là cho tôi trở về tiếp tục công việc kia, phải không?”. Lâm Ý Nhiên cắn môi.

“Anh sẽ ko ép buộc em, nhưng em phải nghe lời anh, không được chạy trốn, còn có việc kia.”. Tần Cảnh Sâm tao nhã bóc một con tôm đặt vào chén của Lâm Ý Nhiên.

“Được, anh đưa tôi điện thoại, tôi gọi cho Trình Tranh.”. Lâm Ý Nhiên dứt khoát ra quyết định.

Tần Cảnh Sâm ngẩng đầu nhướng mày nhìn Lâm Ý Nhiên, từ tốn lau những ngón tay cho cả hai người rồi mới cho người mang điện thoại của cô đến.

Vừa cầm điện thoại lên, eo thon đã bị người ôm lấy, cả người Lâm Ý Nhiên bị nhấc bổng đặt lên đùi Tần Cảnh Sâm. Hắn vùi mặt vào hõm cổ của cô, đôi môi miết một đường dài rồi, chừng như thỏa mãn rồi mới ồm ồm giọng nói: “Ngồi đây gọi điện thoại, tôi muốn nghe.”

Lâm Ý Nhiên cứng đơ cả người không dám phản bác, run tay bấm xuống.

“Ý Nhiên, cô đang ở đâu? Cô có ổn không? Tôi rất lo cho cô…”. Tiếng chuông vừa đổ 1 tiếng ngay lập tức có người bắt máy, đầu dây bên kia Trình Tranh có vẻ vô cùng lo lắng.

“Nói cho hắn biết, em đang ở bên cạnh anh.”. Tần Cảnh Sâm vừa gặm cắn vừa thủ thỉ bên tai Lâm Ý Nhiên.

“Tôi…đang ở chỗ biệt thự bên vành đai Đông Minh Thành…á…cùng với...với Tần Cảnh Sâm.”. Lâm Ý Nhiên ko đề phòng đột nhiên bị Tần Cảnh Sâm cắn xuống một cái, cuối cùng phải đầu hàng.

“Em đang ở cùng với Tần tổng phải ko? Chị biết ngay mà!”. Tiếng Phan Lộ Lộ vang lên bên cạnh.

“Chị Lộ Lộ, Trình Tranh, hai người…hai người đến đây đón em được ko?”. Lâm Ý Nhiên liếc nhìn người bên cạnh rồi hít một hơi nói ra.

“Được, cô cứ ở đấy, tôi sẽ đến ngay.” Trình Tranh ko hỏi thêm, vội vàng thu xếp chạy đến nơi.

Trong lúc chờ đợi, Lâm Ý Nhiên vội vàng gọi cho Trần Hồng, y như rằng trong điện thoại vang lên tiếng gào thét của chị ấy.

“Cái con bé này, bây giờ mới biết gọi cho chị, em có biết chi lo cho em lắm ko?”. Sau đó là một tràng tiếng khóc.

“Không phải bây giờ em đang gọi cho chị đây sao?”. Lâm Ý Nhiên gãi đầu.

“Chị xin lỗi, chị ko làm được gì cho em cả, để em chịu khổ rồi.”. Trần Hồng nghẹn ngào.

Lâm Ý Nhiên không lên tiếng liếc mắt nhìn qua Tần Cảnh Sâm đang nhăn mày.

“Tại sao lại có người ác độc nhẫn tâm, em tôi ko làm điều gì quá đáng để bị phong sát cả. Nhìn đi, giờ Triệu Vy Vân phong quang vô hạn biết bao, đi đến đâu có người nịnh nọt đến đó, còn ko phải dựa hơi vào kim chủ đằng sau sao? Tần thị mạnh thì có mạnh đấy nhưng ko có mắt nhìn người, Ý Nhiên của chị, đang lẽ chỉ cần chờ đến cuối năm chiếu phim sẽ có thể vươn lên thành tiểu hoa lưu lượng, thế mà…”. Trần Hồng nuốt không trôi cục ức này liền tìm chỗ xả.

Lo lắng những lời của chị ấy có thể gây mất lòng ông chủ lớn, Lâm Ý Nhiên vội vàng cắt ngang nói qua loa vài câu: “Em ổn lắm chị à, rất tốt, hiện tại em cũng đã có việc rồi, công việc này em rất thích, hơn hẳn lúc làm diễn viên trước đây, em báo chị biết đã chị không lo nữa, nói với Lý Nhi em rất nhớ cô bé, đợi em sắp xếp xong xuôi em sẽ gặp hai người nhé.”

Nói xong liền cúp máy.

Lâm Ý Nhiên sợ còn dông dài thêm nữa thì thế nào Trần Hồng cũng mang họa.

Nhìn căn biệt thự sáng rực rỡ đang tọa trấn trên đỉnh núi, Phan Lộ Lộ cảm thán đúng là cuộc sống của người giàu có.

Trình Tranh quyết đoán đi thẳng vào trong, dàn vệ sĩ đã nhận được thông báo từ trước, không ai có động thái bước lên ngăn cản.

Phòng khách vô cùng rộng rãi, được trang hoàng toàn những thứ đắt đỏ.

Trên bộ ghế sofa nhập khẩu bằng da thật cỡ đại đang có hai người ngồi chờ sẵn.

Lâm Ý Nhiên gượng gạo vẫy tay chào, mà Tần Cảnh Sâm nhàn nhã ngồi ở bên, một cánh tay ôm rịt lấy bả vai của cô như muốn nhét cô vào trong lòng mình.

Vô cùng tình tứ, tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Trình Tranh không chút để ý, mỉm cười với Lâm Ý Nhiên, lịch sự chào hỏi: “Chào anh, tôi đến đón Lâm Ý Nhiên trở về.”

“Em, giới thiệu một chút đi.”. Tần Cảnh Sâm thân sĩ quay đầu kề sát đôi môi lên gương mặt Lâm Ý Nhiên khẽ cất tiếng.

“Uhm…đây là Trình Tranh, là đồng nghiệp cũng là bạn của tôi.”

“…”

“Còn đây là…là Tần Cảnh Sâm…là…á….bạn trai…bạn trai của tôi.”. Lâm Ý Nhiên không tình nguyện nói ra hai từ bạn trai.

“Rất cám ơn anh đã chiếu cố cho bạn gái của tôi trong thời gian qua.”. Tần Cảnh Sâm lịch sự đứng lên đối diện với tầm mắt của Trình Tranh.

“Lâm Ý Nhiên là bạn của tôi, việc đó là đương nhiên.”

Nhìn hai người đàn ông đang gườm gườm nhau, Phan Lộ Lộ tặc lưỡi nhìn qua Lâm Ý Nhiên đang khó xử bên cạnh lắc lắc đầu.

“Vậy tôi có thể trở về Vân Nhai chưa?”. Lâm Ý Nhiên khẽ khàng hỏi.

“Được, em thích làm gì thì cứ làm, chờ tôi cho lái xe đưa em đi. Hai vị có muốn đi chung ko?”. Tần Cảnh Sâm ra vẻ tốt tính.

“Được được, cám ơn Tần tổng!”. Chưa đợi Trình Tranh lên tiếng, Phan Lộ Lộ đã đồng ý.

Xe của Trình Tranh đã đưa cho đám Tống Triết lái về Vân Nhai trước, bọn họ có đi cũng chỉ có thể ra bến xe bắt xe bus.

Mà tình hình này nhìn vào Phan Lộ Lộ chắc chắn trăm phần trăm Tần Cảnh Sâm không muốn thả người.

Vậy thì đi cùng nhau là tiện nhất, chị ấy cũng muốn đu theo hóng hớt một phen.

Không muốn chậm trễ, cả nhóm người lục tục lên chiếc limousine đã chờ sẵn ở ngoài sân, một đường xuất phát đến phim trường Vân Nhai.

Trên xe có cả Tần Cảnh Sâm và Hàn Duệ.