Tôi Không Muốn Diễn Vai Nữ Phụ Này Nữa

Chương 41

Cuộc thi chạy Marathon kết thúc vô cùng tốt đẹp.

Quan trọng là hai chị em Lâm Ý Nhiên đã kết giao thêm được một người bạn mới.

Trình Tranh đến từ phương bắc, tính tình phóng khoáng, thân thiện nhưng vẫn có chừng mực. Sau cuộc thi, anh nằng nặc mời hai chị em ăn lẩu, thấy Lâm Hạo Hiên khá thích, Lâm Ý Nhiên cũng ko từ chối.

Bầu không khí rất vui vẻ, Trình Tranh cũng thoải mái chia sẻ về bản thân mình. Hóa ra anh cũng xuất thân từ học viện thể dục thể thao, đã từng là vận động viên tham gia tranh giải quốc gia ba môn phối hợp.

Sau vì một chấn thương bả vai, Trình Tranh phải gác lại giấc mơ nhà vô địch, trở về quê nhà thành lập một võ đường rèn luyện sức khỏe cho trẻ em và thanh thiếu niên.

Cách đây hai năm, Trình Tranh trở nên có đam mê với vị trí diễn viên đóng thế pha hành động sau một lần theo người bạn hỗ trợ vì bên họ thiếu nhân sự.

Với nền tảng là vận động viên, từng học qua bộ môn võ cổ truyền, lại trải qua một thời gian dài rèn luyện, Trình Tranh không khó để bước vào con đường cascadeur chuyên nghiệp.

Nghe Trình Tranh kể về những ngày làm nghề, Lâm Ý Nhiên nhớ đến khoảng thời gian trước ở Minh Thành, khi đó cô cũng từng có vài lần bắt chuyện hỏi han những diễn viên đóng thế, cảm thấy công việc của họ vô cùng vất vả lại ít được coi trọng so với các vị trí khác.

Lâm Ý Nhiên say sưa theo những câu chuyện của Trình Tranh. Bản thân Lâm Ý Nhiên là người thích vận động, ưa các bộ môn mạo hiểm, trước đây cô cảm thấy mình ko có thiên khiếu về diễn xuất cho lắm, thời gian lâu dài sẽ bộc lộ nhiều khuyết điểm, khả năng sẽ gây thất vọng cho nhiều người. Cho nên khi chuyện kia xảy ra, Lâm Ý Nhiên cũng ko luyến tiếc lắm mà rời bỏ.

Nhưng công việc này lại khác, tưởng tượng mình có thể bay nhảy trên dây cáp, nằm rạp trên lưng ngựa hay phóng trên motor như xé gió, cảm giác vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Trình Tranh thấy Lâm Ý Nhiên có vẻ rất quan tâm đến công việc và võ đường của anh, quyết định mời Lâm Ý Nhiên ghé thăm một lần.

Cứ như thế, sáng hôm sau, Lâm Ý Nhiên và Lâm Hạo Hiên đã một thân gọn gàng xuất hiện ở võ đường của Trình Tranh.

Võ đường là một khuôn viên 2 gian nhà với một khoảng sân ở giữa, gian nhà ngoài có hơn chục đứa trẻ đang đứng tấn. Gian nhà trong là một nhóm thanh niên đang tập các động tác té ngã trên thảm.

Lâm Ý Nhiên đã xin phép ba mẹ, một tuần sẽ đưa Lâm Hạo Hiên đến võ đường của Trình Tranh ít nhất 2 ngày, bản thân mình cũng ngỏ lời muốn tham gia đội ngũ diễn viên đóng thế ở đây.

Tất nhiên ông bà Lâm không phản đối, thời gian qua thấy con gái lớn vui vẻ, hoạt bát hơn, lại thân thiết hơn với gia đình, khác hẳn dáng vẻ cô độc, xa cách và khinh khỉnh của trước kia, hai người mừng còn ko hết, luôn miệng nói Lâm Ý Nhiên cứ làm những gì mình thấy vui vẻ là được.

Thế là, Lâm Ý Nhiên bắt đầu những ngày ăn dầm nằm dề ở võ đường của Trình Tranh.

Cô là nữ duy nhất trong nhóm, lại tham gia sau cùng, cho nên bây giờ phải nỗ lực hơn rất nhiều.

Rất may, mấy anh chàng trong nhóm vô cùng vui vẻ và tốt tính, trước đây một đám đàn ông con trái tập luyện chí chóe với nhau không cảm thấy gì, bây giờ đột nhiên có một cô gái xuất hiện gia nhập, lại còn là một tiên tử xinh đẹp, ai ai cũng vô cùng phấn khích, hận ko thể mỗi ngày có thể trải qua cùng nhau.

Có Trình Tranh hỗ trợ bên cạnh, Lâm Ý Nhiên cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn làm nhất kể từ khi xuyên qua đến nay.

Trưa hôm nay, như thường lệ, mọi người quây quần cùng ăn cơm trưa với nhau sau một buổi tập dợt, điện thoại Trình Tranh vang lên.

“Đại ca nghe điện thoại, chắc là có công việc rồi.”. Một chàng trai trẻ trong nhóm hồ hởi.

“Cũng hơn tháng rồi, từ sau cái phim kinh dị kia ý nhỉ.”. Một người khác phụ họa.

“Mọi người có chạy show thường xuyên ko?”. Lâm Ý Nhiên tò mò.

“Trước đây khi mới thành lập thì chủ yếu chỉ được gọi cho các drama nhỏ, thời gian quay cũng ko nhiều, chỉ khoảng 1-2 tuần là xong, một năm này do đại ca giao thiệp rộng, chi phí đưa ra khá tốt, những đoàn phim lớn bắt đầu liên hệ, việc chia người đi quay cả tháng thời cũng là chuyện bình thường.”. Anh Tống Triết lớn tuổi nhất ở đây cho biết.

“Nhớ cái đợt tụi mình phải lăn lộn trong rừng để quay một bộ phim điện ảnh về đề tài buôn lậu và ma túy ko?”.

“Không oải bằng lúc ăn dầm nằm dề trong cái dinh thự ma ám kia.”.

Mọi người đang nhao nhao kể về những trải nghiệm đi quay trước đó thì Trình Tranh đã quay lại.

Anh vỗ tay 3 tiếng ra hiệu tập hợp mọi người lại rồi, cười nói: “Tôi vừa mới nhận một dự án mới, là dòng phim tiên hiệp tu tiên, mọi người chuẩn bị đóng gói trang thiết bị cá nhân, anh Triết liên hệ đặt thêm một số một số vật dụng và xe cẩu cùng dây cáp, La Hầu cậu kiểm tra lại phần dây móc, ròng rọc, ốc vít hiện tại của team xem có cần thay thế hoặc điều chỉnh ko, chú ý phần tra dầu luôn. Chuột Nhắt trước giờ chuyên trị vai nữ, bây giờ nhờ cậu chuẩn bị một bộ thiết bị riêng lấy số đo của Ý Nhiên mà làm, sau đó gửi qua cho tôi để tôi báo danh sách cho bên đoàn làm phim. Đầu tuần sau xuất phát đến phim trường Vân Nhai.”

Lâm Ý Nhiên lại bắt đầu gói ghém đồ đạc, thông báo tạm xa nhà một thời gian.

Trình Tranh đã đầu tư 1 chiếc xe tải nhỏ và một chiếc vans 16 chỗ, sáng sớm đã đậu sẵn ở võ đường chờ mọi người.

Phim trường Vân Nhai là một vùng đất hoang sơ với phong cảnh hữu tình ở ngoại thành tỉnh C, sau khi được khai thác đã trở thành địa điểm quay phim tiên hiệp có tiếng trong vùng.

Đầu giờ trưa, nhóm của Lâm Ý Nhiên và Trình Tranh đã có mặt ở phim trường Vân Nhai, dù đã qua một quãng thời gian nhưng để đề phòng bất trắc, Lâm Ý Nhiên vẫn phòng thủ bằng một khẩu trang đen cùng mũ kết trên đầu.

Quy mô của dự án lần này cũng ko phải quá lớn, đa phần các cảnh quay đều là quay ngoài trời, bên nhà sản xuất chỉ lo lắng cho dàn diễn viên chính, cho nên nhóm Trình Tranh tự sắp xếp lều ngủ và ăn uống.

Đây là một dự án tiên hiệp, cho nên các cảnh quay bay nhảy vô cùng nhiều, nhóm diễn viên đóng thế có khi còn phải vừa ăn vừa treo dây cáp, vô cùng cực khổ.

Lâm Ý Nhiên là nữ duy nhất trong nhóm, đương nhiên đảm nhận hầu như các cảnh quay nguy hiểm của nữ chính. Mỗi ngày xong cảnh quay, thả người xuống, hầu như không chỗ nào ko bầm tím, chỉ riêng vết hằn của dây cáp treo đã chi chít khắp người.

Nhưng tuyệt nhiên, chưa bao giờ ê kíp và Trình Sở Tiêu nghe Lâm Ý Nhiên kêu than một tiếng nào. Mỗi lần quay cảnh, cô đều mỉm cười cúi đầu nói cám ơn mọi người.

Phân cảnh hôm nay là nữ chính vì nam chính mà tiến vào con đường tu tiên, bị tất cả đám người trong giới tu hành cười chê, cuối cùng bị chính tay nam chính đánh một chửơng bay xuống đài hành lễ trong buổi khảo thí nhập môn.

Theo tiếng hô của đạo diễn, Lâm Ý Nhiên mặc trang phục của nữ chính, cúi đầu che mặt quỳ dưới đất, nam chính vừa làm động tác chưởng tới, dây cáp giật một cái kéo bay người Lâm Ý Nhiên ra xa 10 mét, rồi té sấp mặt xuống nền đất.

Lực kéo của dây cáp vô cùng mạnh để thể hiện uy phong của chưởng lực, Lâm Ý Nhiên còn phải làm động tác bay người rơi tự do trên không trung rồi rơi bịch xuống đất.

Qua 5 take quay, đạo diễn cuối cùng cũng hài lòng. Lâm Ý Nhiên được tháo đai bảo hộ, lảo đảo đi đến chỗ Trình Tranh lâu một lượt mặt mũi dính đầu bụi đất, theo thói quen cúi đầu cám ơn mọi người.

Nhìn đến cô gái nhỏ bị dày vò lâu như thế mà vẫn ko nề hà tiếng nào, đạo diễn và nhà sản xuất càng ngày càng có thiện cảm, ko chỉ mỗi Lâm Ý Nhiên mà với cả đội của Trình Tranh.

Giờ cơm trưa, trợ lý sản xuất của đoàn phim đi đến khu vực để trang thiết bị của đội ngũ diễn viên đóng thế để gặp Trình Tranh nói chuyện.

Bên công ty mẹ của nhà sản xuất của có đầu tư một bộ phim điện ảnh quy mô lớn, đang thiếu diễn viên đóng thế và quần chúng cho đại cảnh thảm họa cuối cùng, muốn hỏi bên Trình Tranh có thể sắp xếp để qua bên đó hỗ trợ một ngày được ko. Tất nhiên lịch quay sẽ sắp xếp vào ngày nghỉ của đoàn phim bên này.

Giá đưa ra vô cùng tốt, cao hơn hẳn dự án tiên hiệp của bọn họ ở đây, thời gian quay chỉ tốn có một ngày, đội của Trình Tranh vô cùng phấn khởi đồng ý ngay lập tức.

Ngặt một nỗi, bối cảnh quay là một tòa nhà ở Minh Thành, đây là điều mà Lâm Ý Nhiên ko thích nhưng cũng ko tiện nói ra.

Vì dự án lớn bên kia chỉ còn một đại cảnh cuối là xong, cho nên đoàn phim tiên hiệp bên này cũng ưu tiên sắp xếp thời gian cho đội Trình Tranh nhanh chóng hoàn thành để đi hỗ trợ.

Mọi người lại sắp xếp đồ đạc lên đường đến Minh Thành.

Tính ra Lâm Ý Nhiên đã rời đi được 2 tháng. Trong thời gian này vẫn chưa nghe được tin tức gì từ hệ thống.

Minh Thành vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ. Tấm pano quảng cáo lớn ở trung tâm quảng trường dân sinh đã được thay bằng hình chân dung của Triệu Vy Vân. Hình ảnh cô ta cũng phủ sóng khắp các bảng quảng cáo điện tử ngoài trời.

Lâm Ý Nhiên tặc lưỡi, cuối cùng mọi chuyện cũng diễn ra êm đẹp.

Quả ko hổ là dự án được đầu tư lớn, đây là một bộ phim điện ảnh đề tài thảm họa. Đoàn phim bao cả một khu phố và một tòa nhà gần quảng trường, cách trung tâm thương mại một con đường, điều này tương đương với việc, nơi này cách tòa nhà Tần thị cũng vô cùng gần. Từ trên các tòa nhà cao tầng nhìn xuống có thể thấy đoàn quay phim đang tập trung quay trên phố.

Vì chi phí thuê bối cảnh đắt đỏ, đoàn phim chỉ có nửa buổi để quay. Đội ngũ của Trình Tranh vừa đến nơi đã bị đốc thúc đi thay trang phục và chuẩn bị đạo cụ trang thiết bị cho các cảnh quay nguy hiểm. Không ai có dư thời gian để ý đến ai.

Sau khi thay xong trang phục, ngoài ý muốn Lâm Ý Nhiên nhìn thấy một người quen đang đứng kế bên đạo diễn nói gì đó. Thì ra là Phan Lộ Lộ.

Phan Lộ Lộ là một diễn viên lão làng, dù chỉ đảm nhận toàn vai phụ nhưng cũng gặt hái rất nhiều giải thưởng, việc Phan Lộ Lộ góp mặt trong dự án lớn này cũng ko có gì ngạc nhiên.

Thấy có người chăm chú nhìn mình, Phan Lộ Lộ nhíu mày quay lại.

Nhìn cô gái đội mũ kết đeo khẩu trang đứng đứng trong đoàn diễn viên quần chúng đông đảo, Phan Lộ Lộ sững người, dù đã che chắn kỹ càng nhưng đôi mắt đào hoa nhạt màu khẽ xếch ở phần đuôi khiến chị ta ko thể nào quên được.

Phan Lộ Lộ vội đưa tay với đạo diễn rồi tiến về phía này, nhìn người trước mặt cong cong đôi mắt cười nhìn mình càng khiến chị ta thêm chắc chắn.

“Ý Nhiên…phải em ko?”. Phan Lộ Lộ hơi run giọng.

Đối phương ko trả lời, chỉ đưa một bàn tay ra, Phan Lộ Lộ vội vàng nắm lấy, kéo cô vào lều nghỉ tạm dành cho diễn viên của đoàn phim.

Kèo rèm che chắn kỹ càng, Phan Lộ Lộ bỏ mũ và khẩu trang trên mặt Lâm Ý Nhiên, giọng nói nghẹn ngào: “Đúng là Ý Nhiên, em biến đi đâu mất tiêu mấy tháng trời vậy?”

“Đi rong chơi, hưởng thụ cuộc sống.”. Lâm Ý Nhiên tếu táo, cầm nón đội vào.

“Chị…chị ko nghĩ đến…”. Phan Lộ Lộ nhớ đến chuyện trước đây càng run rẩy dữ dội.

“Chị à!”Lâm Ý Nhiên khẽ gọi

“Chị ko biết làm gì nữa, chị chỉ trân trối nhìn mỗi một tin cứ nhảy lên trước mắt, chị biết, em ko phải như vậy mà, nhưng chị ko thể làm gì khác hơn…”. Phan Lộ Lộ nức nở.

“Chị ko cần làm gì hết, Lộ Lộ, em thấy như vầy rất tốt.”. Lâm Ý Nhiên hơi cảm động, nắm lấy những ngón tay đang run rẩy của Phan Lộ Lộ an ủi.

“Lòng người thật bạc bẽo…”. Phan Lộ Lộ cảm thán một câu ko đầu ko đuôi.

Lâm Ý Nhiên cười xòa, ko để ý đến, đeo lại khẩu trang: “Không có nhiều thời gian để nói chuyện đâu, em phải đi ra bây giờ đây.”

“Em…dạo này tốt ko?”.

“Rất tốt.”

“Sao hôm nay lại xuất hiện ở đây thế?”. Phan Lộ Lộ vẫn ko ngừng quấn lấy hỏi thăm.

“Em hiện tại đang làm thành viên của một nhóm diễn viên đóng thế, hôm nay đến hỗ trợ nhân lực cho cảnh quay cuối. Em đi nhé!”. Lâm Ý Nhiên bất đắc dĩ quyết định nói rõ một chút tránh cho Phan Lộ Lộ hỏi thăm rồi đi ra ngoài.

Đoàn diễn viên quần chúng đã chuẩn bị sẵn sàng theo hiệu lệnh của đạo diễn.

Tất cả diễn viên bao gồm cả đội Trình Tranh cũng đã đeo đai bảo hộ và dây cáp đầy đủ, đang đứng trên các cần câu cao chục mét.

“3…2…1…action”.

Tiếng hét vang dội, đoàn người dẫm đạp lên nhau ào ào chạy trốn. Những thân người như trái mít rụng rơi từ trên cao xuống, đập nát cả trần ô tô. Những chiếc xe mất lái lao thẳng vào đám đông hỗn loạn.

“Cắt!”. Đạo diễn hô to lần nữa rồi chăm chú nhìn vào màn hình monitor.

“Tốt lắm, lại lần nữa, dàn diễn viên đứng đầu thể hiện nét mặt kinh hoàng hơn nữa, hai chiếc xe hơi mất lái lần này tông thẳng vào nhau nhé, chiếc xe mô tô kia cho một cú tạt ngang rồi lăn ra mấy vòng giùm tôi.”.

Đạo diễn nhanh chóng phân phó thêm các cảnh hành động cho đội ngũ diễn viên đóng thế, dây cáp một lần nữa được kéo lên.

Lâm Ý Nhiên mặc bộ đồ da chạy xe motor đang kiểm tra lại thiết bị bảo hộ, cảnh sắp tới phát sinh thêm một tình tiết va chạm xe, sau đó chiếc moto bốc cháy, đây là một cảnh tương đối nguy hiểm, Trình Tranh muốn thay Lâm Ý Nhiên đóng cảnh này nhưng thời gian có hạn, bên đoàn phim ko tìm được bộ trang phục nào khác cho anh ta, cho nên cảnh này ko thể thay người.

Phan Lộ Lộ đang ngồi chờ cảnh quay cận, phân đoàn này chị chạy ra đến cửa tòa nhà quay người phát hiện ko thấy con gái mình đâu vội vàng lao trở vô tòa nhà.

Nghe đạo diễn phân phó, gương mặt Phan Lộ Lộ lo lắng nhìn vào màn hình.

Đạo diễn lại hô thêm lần nữa. Đoàn người lại dẫm đạp lên nhau vừa chạy vừa la hét.

Theo cái phất tay của đạo diễn, hai chiếc xe hơi đối đầu nhau, ngay sau đó là một chiếc xe moto lao vào đuôi xe, diễn viên lái xe lăn mấy vòng, đội cháy nổ được hiệu lệnh, chiếc xe moto phát nổ một tiếng rồi cháy dữ dội.

“Cắt…đội chữa cháy nhanh lên!”. Trợ lý đạo diễn đứng kế bên thúc giục liên hồi. Những vòi xịt khí CO2 ào ào phun tới. Lâm Ý Nhiên lồm cồm bò dậy xoa đầu gối, cú ngã vừa nãy là lần đầu thử nghiệm nên chưa ngã chuẩn cho lắm.

Phan Lộ Lộ vội vàng đi đến gần hỏi thăm, vì đang đội một cái mũ bảo hiểm to sụ, Lâm Ý Nhiên xua tay ý bảo ko sao, rồi quay sang chờ lệnh đạo diễn.

Vì muốn cảnh quay phải hoàn hảo hơn với nhiều góc máy, cảnh này phải quay thêm 4 lần nữa, tương đương với 4 chiếc xe moto bị phá hủy chỉ cho một phân đoạn ngắn này.

Đúng là đoàn phim lắm tiền nhiều của.

Cuối cùng cũng nhận được cái vỗ tay của đạo diễn.