Tôi Không Muốn Diễn Vai Nữ Phụ Này Nữa

Chương 14

Không gian trong xe im lặng quỷ dị, vách ngăn được kéo xuống khiến ghế lái và ghế sau trở thành 2 không gian riêng biệt. Hiện tại chỉ còn mỗi Lâm Ý Nhiên và Tần Cảnh Sâm đang hờ hững lướt Ipad bên cạnh.

“Sao ko nói chuyện?”. Giọng Tần Cảnh Sâm vang lên nhưng ko hề nhìn qua Lâm Ý Nhiên.

“Nói chuyện…à…chúng ta là đang đi đâu vậy?” Lâm Ý Nhiên dè dặt hỏi.

Tân Cảnh Sâm để Ipad qua một bên, ánh mắt chuyển qua, lướt một vòng gương mặt của Lâm Ý Nhiên: “Cô Lâm đây là muốn chơi trò mới? Tôi ko ngại phụng bồi đâu.”

Lâm Ý Nhiên giả ngô giả nghê: “Tần tổng nói gì vậy? Nhiên Nhiên ko hiểu?”.

“Không phải cô Lâm đây trước mặt người khác tuyên bố hùng hồn lắm sao? Bây giờ trước mặt tôi lại khép nép như thế này?”. Tần Cảnh Sâm ko hề buông tha.

Lâm Ý Nhiên yếu ớt chống đỡ: “Tần tổng ngài cao cao tại thượng, khí chất phi phàm, là hình mẫu người đàn ông hoàn mỹ trong mắt phụ nữ ở Minh Thành này. Tôi chỉ là một trong số những người thầm thương trộm nhớ ngài mà thôi. Chuyện kia…ha ha…chỉ là một vài mẩu chuyện vặt giữa phụ nữ khi gặp nhau, Nhiên Nhiên tất nhiên nói xong đã hối hận muốn chết rồi, làm sao còn dám mơ tưởng hão huyền nữa, mong ngài đừng để bụng mà tức giận.”

Lâm Ý Nhiên lúc này còn lòng dạ nào mà diễn trò nữa, chỉ mong sao có thể tránh thoát được một kiếp.

Cô trộm nghĩ, ko biết trước giờ có người nào giống cô ko, chưa kịp hoàn thành cốt truyện đã bị nam chính thủ tiêu rồi.

“Nhưng tôi đã lỡ để bụng rồi.”- Tần Cảnh Sâm tà tà nói.

“Dạ?”- Lâm Ý Nhiên cảm thấy lỗ tai lùng bùng.

“Cho nên, phiền cô Lâm có thể nói lại cho tôi nghe những lời đó được ko?”. Tần Cảnh Sâm ngoắc môi, giọng như gió thoảng.

Mấy lời đó vào tai Lâm Ý Nhiên càng nặng nề, cô chỉ dám trước mặt Triệu Vy Vân khua môi múa mép, một phần vì muốn thúc đẩy cốt truyện sớm một chút, phần vì nữ chính nguyên tác là một cô gái nhỏ lương thiện mềm lòng, cho dù bị người ta hãm hại cũng chỉ biết một bộ hoa lê đái vũ cắn môi cam chịu. Sau này được nam chính quyền khuynh thương giới thu vào trong đôi cánh mới từng bước nở rộ rực rỡ mà đi lêи đỉиɦ cao danh vọng.

Bảo cô giờ này trước mặt người đàn ông nguy hiểm mang thân phận nam chính, người mà sau này sẽ vì nữ chính mà dùng mọi thủ đoạn để hủy hoại mình, Lâm Ý Nhiên có 10 lá gan cũng ko dám nói bậy.

“Không nói? Tốt lắm, cô có biết việc dám lấy danh Tần Cảnh Sâm tôi cùng gia tộc Tần thị ra làm làm loạn sẽ có hậu quả gì ko?”- Tần Cảnh Sâm nghiêng người qua, ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào Lâm Ý Nhiên.

“Tôi nói…tôi nói là…Tần tổng…là người đàn ông tôi đã xác định rồi…Triệu Vy Vân…cô ta nên cách xa ngài ra…nếu ko…tôi sẽ tức giận.”- Giọng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là tiếng thì thầm trong cổ họng.

“Đúng ko?”. Âm thanh như vấn vít bên tai khiến Lâm Ý Nhiên nổi da gà, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

“Nhớ kỹ những lời cô nói.”

Áp lực bên cạnh đã rút đi, Tân Cảnh Sâm điềm nhiên ngồi thẳng người trở lại, lơ đãng xoay điện thoại trong tay.

Lâm Ý Nhiên hốt hoảng, từ trong tâm trí lôi ra những hình ảnh thảm hại của bản thân nguyên chủ của cốt truyện, cuối cùng ko thể giữ được bình tĩnh như ban đầu.

“Đợi chút, đang trên đường đi, sắp đến nơi rồi, cúp máy đây, lát nữa nói sau.” Tần Cảnh Sâm nhàn nhạt nói chuyện điện thoại, đến cuối câu thì lại ý vị thâm trường nhìn qua Lâm Ý Nhiên một cái.

Trong cốt truyện mà Lâm Ý Nhiên được xem qua, sau khi tận mắt nhìn thấy nguyên chủ ức hϊếp nữ chính Triệu Vy Vân đến mức khóc đỏ mắt, nam chính Tần Cảnh Sâm ko nhịn được nữa, bắt đầu lên kế hoạch tính sổ với nguyên chủ. Trong đó có một chi tiết Lâm Ý Nhiên còn nhớ rõ, nguyên chủ bị bắt đưa đến một hội sở để một đám đàn ông bụng phệ chơi đùa, mà người ngầm đứng sau cho phép việc này xảy ra chính là Tần Cảnh Sâm.

Cô đồng ý diễn vai nữ phụ độc ác này, mục đích cuối cùng chính là đẩy thuyền cho nam nữ chính, cho nên từ trước đến giờ, dù cắn răng đi theo đúng cốt truyện, cô cũng tránh nặng tìm nhẹ mà ra tay qua loa với nữ chính Triệu Vy Vân, bởi vì ngay từ đầu cô đã xác định bản thân mình khó mà chịu nổi những đòn tra tấn tâm lý và thể xác của nam chính, những thủ đoạn của Tần Cảnh Sâm này, Lâm Ý Nhiên ko gánh nổi, cũng ko nguyện ý gánh.

Chiếc xe quẹo vào một con đường vắng sạch sẽ, hai bên đường là những tòa biệt thự trắng ẩn nấp sau những tán cây rộng dày lá. Khu này chắc chắn ko có chỗ dành cho những người nghèo như cô.

Lâm Ý Nhiên cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt lấy túi xách để trên đùi, hô hấp bắt đầu trở nặng.

Bánh xe ngoằn ngoèo lăn một lúc rồi dừng lại. Hai người đàn ông lạ đã đứng chờ trước cổng từ bao giờ, lúc này nhẹ nhàng đi đến mở cửa xe cho Tần Cảnh Sâm. Hắn nhẹ nhàng bước xuống, chỉnh lại cà vạt, ko mang theo áo khoác dẫn đầu đoàn người bước lên lên bậc thang dẫn lên sảnh.

Lâm Ý Nhiên ko dám ngước lên nhìn tòa nhà trước mặt, cẩn thận bước xuống xe, tránh cánh tay đang giơ ra của nhân viên phục vụ, giả bộ giũ giũ cẳng chân, sửa sang lại váy áo.

Từ trong tòa nhà đi ra một nhóm người, Tần Cảnh Sâm có vẻ thân quen với người đi đầu, tiến lại gần bắt tay người đó.

Lâm Ý Nhiên bị hai vệ sĩ kè sát bên cạnh sườn, đẩy lên bậc thang tiến vào trong.

Một đoàn người rầm rập đi trên hành lang vô cùng bắt mắt.

“Ui da!”- Đột nhiên Lâm Ý Nhiên cong người lại, ôm bụng rêи ɾỉ.

Hai vệ sĩ dừng lại, đưa mắt nhìn nhau.

“Tôi đau bụng quá, dừng lại chút cho tôi vô nhà vệ sinh được ko?” Bây giờ hệ thống ko có ở đây, cô phải kiếm cách tự cứu lấy mình.

Tiếng động bên này cũng khiến nhóm người đằng trước quay lại nhìn, Tần Cảnh Sâm nhíu mày, muốn bước đến gần nhìn cô.

“Bủm!” Lâm Ý Nhiên cố gắng rặn ra một âm thanh kỳ lạ.

Mặt Tần Cảnh Sâm ko khác gì vừa mới ăn phải món cứt.

Hắn cứng đờ người, cước bộ dừng lại, như bị hóa đá ngay tại chỗ.

“Đau bụng quá, ko nhịn được nữa…!” Lâm Ý Nhiên bỏ thêm một câu.

Tần Cảnh Sâm ko còn lời nào để nói nữa, nghiến răng nghiến lợi phất tay cho hai vệ sĩ. Lâm Ý Nhiên như được ơn toàn xá mà chạy vọt vào một góc cua gần đó.

Không muốn đứng đây chờ đợi, Tần Cảnh Sâm cố nén giận, sải bước rời đi trước, chỉ để lại 1 vệ sĩ ở lại.

10 phút trôi qua, Lâm Ý Nhiên vẫn chưa đi ra.

Vệ sĩ cũng ko nghĩ ngợi gì nhiều, hắn ta nhìn quanh rồi đi ra chỗ bình nước, muốn rót một ly cho mình.

“Vụt” một tiếng, bóng dáng của Lâm Ý Nhiên lướt qua trên hành lang, vượt lên trên hai người mặc đồng phục y tá. Cô ko màng đem theo giày, chân trần đạp lên nền đá lạnh lẽo, dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh qua đài phun nước. Đây là lần đầu tiên cô cố gắng chạy như vậy.

Đã trôi qua 20 phút, vệ sĩ có phần sốt ruột, quyết định đi vào nhà vệ sinh nữ tìm người.

Tất cả các gian phòng đều trống rỗng.

Không có bất cứ người nào trong đây.

Lâm Ý Nhiên biến mất rồi!

Hắn ta lo lắng quay trở lại gọi cho trợ lý Hàn.

“Cái gì, biến mất?”- Hàn Duệ ko thể tin vào tai mình.

“Không phải biến mất, là đã trốn rồi!” Tần Cảnh Sâm vẻ mặt âm u, miết điếu xì gà trong tay.

“Tại sao cô ấy lại trốn chứ?”- Hàn Duệ vô cùng kinh ngạc bật miệng hỏi ra lời, ko chú ý mình có chút vô thố.

Tần Cảnh Sâm cố kiềm nén cơn thịnh nộ, ngón tay kéo hẳn cà vạt xuống. Nếu hắn biết thì còn cần đến đám người này làm gì chứ.

“Sao thế? Ai có gan chọc Tần thiếu tức giận thế này.”- Người đàn ông trẻ mặc áo blouse trắng vừa bước vào phòng lên tiếng.

Tần Cảnh Sâm kiềm chế sự bực bội, quay lại, thái độ dịu bớt: “Bác sỹ Thiệu, cậu đến đây làm gì?”

“Không phải nghe cậu ghé qua nên tôi mới đích thân đến gặp mặt à?”- Thiệu Bác Văn tủm tỉm nhìn gương mặt đang ngày càng đen của Tần Cảnh Sâm.

“Hồi nãy cậu nói muốn khám bệnh? Nhìn cậu khỏe mạnh thế này chắc ko phải cậu đâu nhỉ? Ai thế?”

Tần Cảnh Sâm lừ mắt nhìn Thiệu Bác Văn ko muốn bỏ qua, đưa tay lên day nhẹ mi tâm: “Đúng là tôi muốn nhờ cậu khám cho một người.”

“Người đâu? Đưa vào đây đi. Tôi cũng mới xong việc, chỉ còn đợi cậu thôi đấy.”

“Đi rồi.”

“Đi rồi?”

Thiệu Bác Văn nhìn gương mặt đang bốc hỏa của Tần Cảnh Sâm, ko nể nang cười ha ha hai tiếng. Nhân vật nào tài giỏi đến mức có thể chạy trốn dưới mí mắt của Tần đại tổng tài nức tiếng Minh Thành đây nhỉ. Anh ta rất muốn biết đó.

Nhìn tên bạn thân vẫn ko có dấu hiệu ngừng lại, Tần Cảnh Sâm mặt lạnh quay lại leo lên xe đi mất.

Đây là bệnh viện tư nhân mà Tần Cảnh Sâm tự dùng tiền riêng đầu tư cho người bạn thân của mình là Thiệu Bác Văn từ khi còn học chung đại học bên Mỹ. Bệnh viên kiêm trung tâm điều dưỡng cao cấp dành cho những người có tiền của Minh Thành nên vị trí tọa lạc cũng nằm trong khu dân cư đắt đỏ ở vành đai phía Đông bên cạnh sông Lam.

Nhìn thấy Lâm Ý Nhiên chân trần chạy một quãng đường dài như vậy đuổi theo tên trộm để lấy lại túi xách, Tần Cảnh Sâm nhất thời nổi hứng làm người tốt muốn mang cô đi bệnh viện xem xét một phen. Vậy mà ko nghĩ tới, cô lại chạy trốn.

Lần đầu tiên Tần Cảnh Sâm cảm thấy đau đầu vì hành vi của một người như thế này. Trước mặt cái cô gái tên Triệu Vy Vân kia, Lâm Ý Nhiên luôn tỏ vẻ khoe mẽ, lôi hắn ra làm lí do đả kích cô ta, nhưng khi nhìn thấy hắn thực sự thì là luôn là vẻ mặt chán ghét, bộ dạng rúm ró, thậm chí ko cần suy nghĩ đã tìm đường chạy trốn.

Đừng tưởng là hắn nhìn ko ra.

Tần Cảnh Sâm thừa nhận hắn lớn lên có chút lạnh nhạt, thái độ xa cách, nhưng trước nay chưa từng gây ra chuyện gì quá mức khủng bố dọa người, cho dù là với những đối thủ trên thương trường, huống chi là một cô gái như Lâm Ý Nhiên, cô gái ấy vì nguyên do gì mà gặp hắn thì như nhìn thấy quỷ đòi mạng vậy?

Nhìn đôi giày màu bạc đính đá lấp lánh nằm trên thảm trong xe, Tần Cảnh Sâm rơi vào trầm tư, mãi đến khi nghe thấy điện thoại báo cáo của Hàn Duệ, Tần Cảnh Sâm bực bội vung tay cho tài xế lái xe trở về.

Hắn xem cô muốn trốn đến khi nào đây.