Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 12

Nói thẳng cho ảnh đế đại nhân biết? Ngàn vạn lần không được.

Nhân lúc ảnh đế đại nhân không có mặt, viết chữ nhắc nhở?

Diệp Vấn Vấn nhìn hai cái móng vuốt nhỏ tí tẹo của mình: Đừng nói viết chữ, bút cũng cầm không nổi có được không hả.

Cô thở dài thườn thượt, nhất thời không nghĩ ra được cách tốt nào, cô không thể làm gì khác hơn là ngồi chống cằm nhìn Quý Hòa Hiện.

Chờ đã---

Ảnh Đế đại nhân đang xem gì thế?

Diệp Vấn Vấn vô thức rướn cổ lên, cô quên mất mình đang ngồi trên mặt thủy tinh, cô vừa động một tí thôi đã ngã chổng vó xuống sàn. Nhưng may thay ngay lúc dầu sôi lửa bỏng ấy cô đã dùng hai tay hai chân ôm lấy thủy tinh, sau khi cô ôm chặt được thì vừa sợ hãi vừa sầu não: Sau lưng có cánh mà, cô hoảng cái gì không biết nữa.

Haiz, làm người mười tám năm, cô quên mất bây giờ mình đã có thêm một đôi cánh.

Nhưng điều này cũng là một khúc nhạc đệm khiến Diệp Vấn Vấn thấy rõ những gì đang hiện lên trên màn hình máy tính.

Lại là camera giám sát!!!

Từ màn hình giám sát có thể thấy rõ, ngoài cửa có một nam một nữ đang lén lút đứng, đó chính là Quý Hàm Thư và Tần Tiểu Thi.

Chẳng trách ảnh đế đại nhân lại thoải mái bình tĩnh như vậy, bảo trợ lý của mình đừng hoảng sợ, còn nói mình sẽ xử lý chuyện sau đó, thì ra trong lòng anh đã có cách từ lâu rồi.

Diệp Vấn Vấn yên tâm, cũng tốt, làm một ông lớn trong truyện, sao có thể bị một chút chuyện này làm khó cơ chứ, là cô lo lắng mù quáng rồi.

Cũng không biết khi ảnh đế đại nhân nhìn thấy "trộm" chính là cháu trai của mình thì sẽ có vẻ mặt thế nào, dù cô có một trăm tám mươi lá gan đi nữa, cô cũng không dám bay đến trước mặt Quý Hòa Hiện để nhìn thử đâu.

Bụng cô bắt đầu sôi lên ùng ục, cô bị Tiểu Thanh đánh thức, khi vừa thức thì Quý Hòa Hiện đã bắt đầu vẽ vời cho cô, cô vội vàng ngụy trang cho nên chưa hề ăn gì cả.

Cô cứ ngồi mãi trên đây cũng vô dụng, bây giờ Quý Hòa Hiện đang ở trong phòng ngủ, cô không dám bay ra ngoài, cô vẫn nên về thế giới trong tranh lấp đầy bụng mình thì hơn.

Sau khi trở lại thế giới trong tranh, Diệp Vấn Vấn cắn vài miếng cánh hoa, lại ăn thêm mấy miếng nho. Cô rất nhớ đến khoai tây sợi mình đã ăn vào hôm qua, cũng không biết hôm nay ảnh đế đại nhân sẽ nấu món gì, đến lúc đó biết đâu cô có thể ăn ké hai miếng.

Đã lấp đầy cái bụng, cô chợt nhớ đến khi nãy mình xém chút đã ngã chổng vó từ đèn thủy tinh xuống, cô quyết định rèn luyện năng lực bay của mình.

Đây cũng giống như kỹ năng lái xe vậy, có người là sát thủ đường phố khi lái xe ra đường, có người là thần thủ đường phố khi lái xe ra đường, kém nhau một chữ, khác biệt cách một trời một vực.

Sau khi cô xuyên thành tinh linh hoa, bản năng biết bay, nhưng tiếc rằng giấy phép phi hành này là do cô bỏ tiền ra mua, kỹ thuật bay chẳng ra làm sao cả.

Có câu nói là quen tay giỏi việc, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ trở thành phi công hàng đầu thế giới.

Diệp Vấn Vấn nắm chặt nắm tay nhỏ tự cổ vũ cho mình, sau đó cô chất đống phấn hoa lên rồi chà cánh vào, bắt đầu tự huấn luyện bản thân.

----

Quý Hòa Hiện không hề lắp đặt hệ thống giám sát trong biệt thự, bình thường anh đã phải đối diện với rất nhiều loại máy ghi hình rồi, anh không muốn chúng có mặt trong nhà anh nữa, nhưng ở ngoài biệt thự vẫn có camera giám sát.

Hệ thống an ninh của khu biệt thự này rất cao, hơn nữa Quý Hòa Hiện cũng có khá nhiều lịch trình, anh rất ít khi về nhà, cho nên không hề có thói quen xem camera giám sát mỗi ngày.

Lúc Kiều Hựu Song gọi điện nói hình ảnh trong nhà anh bị tiết lộ ra ngoài thì, anh gần như đã đoán được có chuyện gì xảy ra. Biệt thự này, ngoài dấu vân tay của anh thì còn có dấu vân tay của Quý Hàm Thư.

Cha của Quý Hàm Thư, Quý Duẫn Nhàn là anh trai cùng cha khác mẹ của Quý Hòa Hiện. Cha của Quý Hòa Hiện là Quý Trọng Nguyên có hai người vợ, người vợ đầu bị bệnh qua đời, ông vẫn ở vậy không lập gia đình mới. Mãi đến khi Quý Duẫn Nhàn thành niên, sau đó ông gặp được Dịch Phỉ, cưới bà rồi sinh ra anh.

Sau khi sinh Quý Hòa Hiện, bởi vì Dịch Phỉ còn trẻ nên còn ham vui, Quý Trọng Nguyên đã nghiêm khắc cả đời, đến cuối cùng đã tùy hứng một lần vì người vợ xinh đẹp của mình. Hai người đã giao Quý Hòa Hiện cho Quý Duẫn Nhàn chăm sóc, rồi hai vợ chồng đi du lịch khắp nơi.

Bởi vậy, trên danh nghĩa thì Quý Hòa Hiện chính là em trai của Quý Duẫn Nhàn, nhưng thực tế thì anh đã được Quý Duẫn Nhàn chăm sóc và nuôi lớn, giữa hai người có tình cảm cha con. Đợi đến khi Quý Duẫn Nhàn có Quý Hàm Thư, Quý Hòa Hiện cũng phụ nuôi dưỡng chăm sóc.

Ngay từ nhỏ thì Quý Hòa Hiện đã có tính hướng nội, Quý Duẫn Nhàn đã dạy dỗ người em trai này rất nhiều lần: "Đừng có lúc nào cũng nghiêm mặt như vậy, phải cười nhiều một chút, không thì sẽ nhàm chán lắm."

Quý Hòa Hiện có thể vào giới giải trí đóng phim, tất nhiên không thể thiếu được sự giúp đỡ của Quý Duẫn Nhàn. Dù sao thì nhà họ Quý có anh ta, chẳng lẽ anh ta còn không đủ năng lực để em trai mình thích làm cái gì thì làm cái đó à.

Tất nhiên Quý Hòa Hiện có thể cảm nhận được những gì Quý Duẫn Nhàn đã làm, anh không hề nói gì, chỉ âm thầm chăm sóc lại cho Quý Hàm Thư.

Có lần Quý Hàm Thư về nhà làm ầm ĩ với Quý Duẫn Nhàn một trận, sau đó bỏ nhà đi, khi Quý Hòa Hiện biết được thì anh đã dẫn Quý Hàm Thư đến đây.

Sau khi Quý Hàm Thư đến rồi, cậu ta bắt đầu ồn ào rằng hoàn cảnh nơi này thật tốt, muốn ở lại. Sau đó Quý Hòa Hiện đã ghi lại dấu vân tay của cậu ta vào hệ thống, cậu ta có thể ra vào nơi này bất kỳ lúc nào.

Có điều, Quý Hàm Thư chỉ thuận miệng nói mà thôi. Chú nhỏ cái gì cũng tốt, nhưng có quá nhiều quy tắc, sao cậu ta có thể ở chung với chú nhỏ nổi chứ.

Tuy rằng Quý Hàm Thư không vào ở, nhưng Quý Hòa Hiện vẫn không hề xóa vân tay của cậu ta khỏi hệ thống. Vì thế, nếu có người lặng lẽ vào nhà anh, tất nhiên người này chính là Quý Hàm Thư.

Anh nhìn hình ảnh Quý Hàm Thư trong màn hình giám sát, anh lấy điện thoại bấm số điện thoại của cậu ta với gương mặt không chút cảm xúc nào, ảnh chỉ nói bốn chữ: "Lập tức tới đây."

----

Diệp Vấn Vấn lăn thật nhiều phấn hoa, đến khi cánh của cô không hấp thụ nổi nữa mới chịu dừng lại. Trong thời gian này Quý Hòa Hiện vẫn ở trong phòng ngủ không hề ra ngoài, cô thấy thế thì cũng chỉ đành tiếp tục ở lại trong tranh.

Nhưng Diệp vấn Vấn không muốn nằm lăn lộn trên chiếc giường nhụy hoa một cách đầy buồn chán thế này, điều này rất lãng phí mặt trời ấm áp tốt đẹp ngoài kia.

Trước đây khi cô bị bệnh nặng phải nằm suốt trên giường, không thể xuống giường được, chỉ có thể bị ép nằm trên giường mà thôi. Bây giờ cô có cơ thể khỏe mạnh, còn có một đôi cánh có thể bay nữa, cô có rất nhiều chuyện muốn làm.

Nhưng thế giới trong tranh chỉ có những thứ này, ngoài trừ chạy, bay, ăn và ngủ ra thì không còn gì khác cả.

Ồ?

Dường như vừa có gì đó lướt qua dư quang nơi khóe mắt cô.

Diệp Vấn Vấn lập tức bay xuống mặt đất, cô vừa nhìn một cái đã nổi da gà đầy người: Là con kiến!

Dường như nó cảm giác được Diệp Vấn Vấn, hai cái ăng-ten trên đầu con kiến run lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, tiếp theo đó nó làm ra một động tác khiến Diệp Vấn Vấn kinh ngạc không thôi.

Nó bắt đầu loạt xoạt đào đất, đào ra một cái lỗ, sau đó chui tọt vào, chốc sau đã biến mất không thấy tăm hơi.

Diệp Vấn Vấn: "..."

Nó.. Đang sợ cô à?

Diệp Vấn Vấn còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì Tiểu Thanh bỗng vươn ra, quấn lấy cơ thể nhỏ xíu của cô đưa lên, cho tới khi đạt được một độ cao nhất định thì đột ngột buông cô ra.

Cơ thể nhỏ xíu của Diệp Vấn Vấn rơi xuống cái vù, giống hệt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại vừa vui.

Diệp Vấn Vấn bất ngờ không kịp chuẩn bị nên hét lên một tiếng.

Cô rơi được phân nửa thì phát hiện mình hét lớn quá, cô vội vàng che miệng lại, khi cô rơi xuống tiếp thì vểnh tai lên nghe ngóng âm thanh bên ngoài --- Vừa hay mượn cơ hội này để xác định xem giọng của cô có truyền ra ngoài không.

Nếu không truyền ra ngoài, vậy sau này cô có thể thoải mái nói chuyện trong tranh rồi.

Trong nháy mắt khi Diệp Vấn Vấn gào lên đó, Quý Hòa Hiện đang ngồi trên ghế đọc sách khẽ nhíu mày một cái: Anh nghe được một âm thanh rất nhỏ, nó roẹt roẹt hệt như tiếng điện bị rò rĩ vậy, khi anh tập trung lắng nghe thì âm thanh kia đã biến mất.

Diệp Vấn Vấn chờ một hồi cũng không thấy Quý Hòa Hiện có phản ứng thì thì sáng mắt lên, vừa rồi tiếng thét của cô không hề nhỏ, nếu vang ra ngoài, chắc chắn ảnh đế đại nhân có thể nghe được. Anh không có phản ứng gì, điều này nói rõ anh không nghe.

Vì lần thử nghiệm thứ hai, Diệp Vấn Vấn hắng giọng một cái, đầu tiên cô khẽ gọi thử một tiếng: "Ảnh đế đại nhân?"

Không có tiếng trả lời.

Cô lớn giọng hơn một chút: "Ảnh đế đại nhân, có nghe tôi nói không!"

Mi tâm vừa giãn ra của Quý Hòa Hiện lại nhíu lại lần nữa: Âm thanh điện bị rò rĩ kia lại xuất hiện.

"Tiểu Thanh, anh ấy không nghe thấy ta nói chuyện thật ư." Xem ra âm thanh trong tranh không có vang ra ngoài.

Diệp Vấn Vấn vui rạo rực vỗ vỗ lá cây dưới người mình, cô ra hiệu cho Tiểu Thanh đưa cô về trong nhụy hoa: "Cuối cùng cũng không cần giả câm trong địa bàn của mình rồi."

Vì tâm trạng đang vui vẻ cho nên Diệp Vấn Vấn bắt đầu ngâm nga trong vô thức, cô không biết hát nhiều. Có một đoạn thời gian, mấy người bác trong viện mồ côi mỗi ngày đều nhảy quảng trường, mỗi ngày cô đều nghe mấy giai điệu này, cho dù không học thì những giai điệu này cũng vô thức khắc vào đầu cô.

Bên ngoài, Quý Hòa Hiện đã đặt quyển sách trong tay xuống.

Nếu nói vừa nãy anh nghe được tiếng điện bị rò rĩ, âm thanh bằng phẳng thẳng tắp, không có gì đặc biệt. Như vậy, tiếng điện bị rò rĩ lúc này lại hệt như một đường sóng chập chờn, lúc đứt lúc liền.

Tạm thời Quý Hòa Hiện không quan tâm tiếng điện rò rĩ ở đâu ra, điều khiến anh ngạc nhiên là, anh lại không cảm thấy âm thanh này khó chịu.

Phản ứng kỳ lạ này khiến anh đứng bật dậy, anh nhíu chặt mày. Ngay vào lúc này, ngoài cửa lớn vang lên tiếng mở cửa, cửa bị ai đó từ ngoài đẩy vào, sau đó là giọng nói đầy vẻ chột dạ cùng căng thẳng của Quý Hàm Thư: "Chú nhỏ, cháu đến rồi."

Tiếng ngâm nga của Diệp Vấn Vấn đột nhiên im bặt.

Tiếng điện rò rĩ đang nhảy nhót bên tai của Quý Hòa Hiện bỗng biến mất, một giây sau, lại xuất hiện một tiếng điện rò rĩ với tông khá cao.

Đó là tiếng nói chuyện của Diệp Vấn Vấn: "Tên nhóc con hố chú mình đến nhanh thế."

------