Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1233: TÌM THẤY CÔ RỒI

Dường như tâm trạng của Đường Hạo Minh rất tốt, đột nhiên bật cười.

Sau khi cười mấy tiếng, anh ta nhìn Kiều Phàm: “Anh yên tâm đi, anh không có cơ hội đó đâu.”

“Mong như vậy.” Kiều Phàm lạnh lùng nói.

Sau đó, hai người không nói gì nữa, mỗi người đứng dựa vào một bên.

Đứng khoảng nửa tiếng, người đàn ông đầu trọc được Đường Hạo Minh căn dặn đi làm việc đã trở về.

Đường Hạo Minh ném đầu thuốc kia, hỏi: “Sao rồi?”

Người đàn ông đầu trọc lắc đầu: “Ông chủ, tôi đã tìm bác sĩ để kiểm tra rồi, phẫu thuật rất thành công, cũng không bị động chân động tay gì.”

“Tôi biết rồi.” Đường Hạo Minh hất cằm, sau đó nhìn về phía Kiều Phàm: “Nói thật, anh không động chân động tay, quả thật khiến tôi rất bất ngờ, nhưng cái này cũng chứng minh, anh thật sự rất muốn tìm được Giang Hạ, nếu không anh biết một khi tôi làm rõ được là anh đã động chân động tay, sẽ không nói cho anh biết tung tích của cô ấy.”

Đôi mắt Kiều Phàm lóe lên, rất nhanh lại khôi phục lại như bình thường, lạnh lùng nói: “Bây giờ anh đã xác định được phẫu thuật không có vấn đề gì, vậy địa chỉ đâu!”

Advertisement

Đường Hạo Minh cười: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không nuốt lời.”

Nói xong, từ trong ngực anh ta rút ra một tờ giấy đưa qua: “Đây chính là vị trí trước mắt của nhà họ Giang.”

Nghe thấy lời này, Kiều Phàm vội vàng giành lấy tờ giấy, cúi đầu xem, nhìn thấy địa chỉ ở bên trên, lông mày nhíu chặt lại: “Sao lại ở quốc gia kia!”

“Nhà họ Giang quả thật ở đó, quốc gia kia có nhịp sống rất chậm, nhiệt độ cũng vô cùng vừa vặn, rất thích hợp với dưỡng lão, khuây khỏa, nhà họ Giang bị anh dày vò đau khổ như vậy, đi đến đó là thích hợp nhất.” Đường Hạo Minh thờ ơ nói.

Kiều Phàm nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay: “Được, tôi tin tưởng anh lần này, nhưng tôi muốn biết, anh làm thế nào mà điều tra được tung tích của nhà họ Giang?”

Người nhà họ Giang, được Đường Hạo Tuấn sắp xếp rời đi.

Thế lực của Đường Hạo Tuấn bày ra ở đó, muốn che giấu tung tích của người nhà họ Giang, thật sự là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Mà thế lực của anh ta không so được với Đường Hạo Tuấn, nên không thể tìm được người nhà họ Giang đã được Đường Hạo Tuấn che giấu.

Vì vậy nhìn thấy địa chỉ mà Đường Hạo Minh đưa ra, anh ta mới nghi hoặc như vậy.

Dù sao nói về thế lực, Đường Hạo Minh vẫn kém hơn Đường Hạo Tuấn một bậc, chỉ là Đường Hạo Minh vẫn luôn ở nước ngoài, thế lực của Đường Hạo Tuấn ở nước ngoài sẽ yếu hơn một chút, mới vẫn luôn không bắt được Đường Hạo Minh.

Nhưng Đường Hạo Minh lại đột phá được thế lực của Đường Hạo Tuấn, biết được tung tích của nhà họ Giang, đây mới là điều khiến anh ta vô cùng khó hiểu.

“Về chuyện này, thực ra rất đơn giản.” Đường Hạo Minh đẩy kính, đáy mắt lóe lên một tia sáng trả lời: “Bởi vì tôi có sắp xếp người ở bên cạnh anh ta, con người đều là chỉ cần lợi ích, chỉ cần tôi đưa ra cái giá cao hơn Đường Hạo Tuấn với người ở bên cạnh Đường Hạo Tuấn, đương nhiên sẽ có người không chịu được cám dỗ, tình nguyện làm việc trong bóng tối cho tôi.”

“Hóa ra là như vậy.” Khóe miệng Kiều Phàm cong lên một đường cong chế nhạo: “Anh quả nhiên còn nham hiểm, xảo quyệt hơn Đường Hạo Tuấn.”

“Quá khen!” Đường Hạo Minh xoay đồng hồ trên cổ tay: “Thực ra nói về nham hiểm, xảo quyệt, Đường Hạo Tuấn không hề thua tôi, chỉ là anh ta khinh thường làm như vậy, nên về mưu tính, mới nhiều lần thua tôi.”

Nhưng nếu như Đường Hạo Tuấn muốn chơi bẩn, anh ta cũng chưa chắc đã là đối thủ.

Lúc trước ông nội thường nói, hai anh em họ bọn họ mặc dù đều rất ưu tú, nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều kém hơn Đường Hạo Tuấn một bậc, cho dù là tâm trí hay là năng lực, đều kém một bậc.

Nhưng anh ta có một cái lại dùng tốt hơn Đường Hạo Tuấn, chính là mưu tính ngấm ngầm.

Đường Hạo Tuấn, cái gì cũng đều thích quang minh chính đại, không thích chơi bẩn, cảm thấy mất giá trị.

Mà anh ta không cho là như vậy, anh ta chỉ nghĩ, chỉ cần có thể thắng, cho dù dùng thủ đoạn gì cũng được, nên điểm này là điểm duy nhất anh ta thắng được Đường Hạo Tuấn.

“Được rồi, tôi không có tâm trạng biết sự đối đầu của anh với Đường Hạo Tuấn, anh bảo người đặt cho tôi một chiếc vé máy bay, bây giờ tôi phải đi đến bên kia.” Kiều Phàm cất tờ giấy trong tay đi, nói với Đường Hạo Minh.

Đã biết được tung tích của nhà họ Giang, vậy đương nhiên anh ta sẽ không chậm trễ.

Anh ta nhất định phải đi, xem xem Giang Nghĩa rốt cuộc có thật sự quên đi anh ta không!

Kiều Phàm khuôn mặt u ám nghĩ.

Đường Hạo Minh lấy điện thoại ra, gọi cho một số, bảo người đặt vé máy bay cho Kiều Phàm.

Mấy phút sau, đã đặt xong vé, Kiều Phàm trực tiếp rời khỏi bệnh viện, đi về phía sân bay.

Tống Vy và Giang Hạ đều không biết Kiều Phàm đã biết được tung tích của nhà họ Giang, hơn nữa đã đi qua bên đó.

Mấy tiếng sau, Kiều Phàm đã bước ra khỏi sân bay, ở bên ngoài sân bay, bắt một chiếc xe.

Nhìn chiếc xe đang lái đến đích, khóe miệng Kiều Phàm cong lên một đường cong khiến người khác sợ hãi.

Giang Hạ, tôi đến rồi!

Cùng lúc này, nhà họ Giang.

Giang Hạ lập tức mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, cả người toàn là mồ hôi, vẻ mặt vô cùng tái nhợt.

Rõ ràng, cô nằm mơ thấy ác mộng, nên tỉnh lại.

Trong mơ, cô mơ thấy một người đàn ông, mặc áo dài màu trắng, cầm dao phẫu thuật, trói cô lên giường phẫu thuật, sau đó dùng dao rạch bụng cô ra, lấy đứa bé vẫn còn sống ở trong bụng cô ra.

Giấc mơ kia thật sự quá đáng sợ, khiến cô bị dọa sợ mà tỉnh lại, nhưng lúc này trong lòng cô cũng vẫn không thể bình tĩnh lại, trái tim đập vô cùng nhanh, còn mang theo cảm giác sợ hãi kỳ lạ, khiến không chịu được mà cuộn người lại.

Mà người đàn ông ở trong giấc mơ, mặc dù cô không nhìn rõ mặt, nhưng cô biết, chắc chắn là Kiều Phàm.

Dù sao đứa bé mà cô mang thai chính là con của Kiều Phàm, chỉ có anh ta mới luôn muốn phá bỏ đứa bé.

Thêm nữa anh ta là bác sĩ, nên tất cả hoàn toàn đều phù hợp với người đàn ông trong mộng.

Người đàn ông kia, chắc chắn là Kiều Phàm.

Giang Hạ không biết mình đang rất tốt, tại sao lại mơ thấy Kiều Phàm.

Từ khi quên đi người đàn ông kia, cô vẫn luôn ăn ngon ngủ ngon.

Nhưng tối nay, lại đột nhiên nằm mơ, khiến cô cảm thấy có linh cảm không tốt.

Giống như lại sắp xảy ra chuyện gì đó.

Đương nhiên, điều này cũng có thể là cô nghĩ nhiều, dù sao Kiều Phàm cũng không biết cô ở đâu, sao có thể có chuyện không hay xảy ra chứ.

Nghĩ vậy, Giang Hạ không nhịn được vỗ mặt mình, muốn để mình bình tĩnh lại, đừng nghĩ nhiều nữa, tránh tự mình dọa mình.

Nhưng mặc dù trong lòng an ủi bản thân như vậy, nhưng Giang Hạ có thể cảm nhận được, trong lòng mình vẫn không thể bình tĩnh lại, vẫn rất loạn, rất loạn.

Cô không biết mình bị làm sao, dựa vào đầu giường nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, cả người không muốn ngủ.

Đến tận lúc trời sáng, điện thoại ở đầu giường cô vang lên, cô mới miễn cưỡng đi ra khỏi sự bất an, cầm điện thoại nên nhìn màn hình.

Đây là một số điện thoại lạ xuyên biến giới, trên mặt Giang Hạ hiện lên chút nghi hoặc.

Kỳ lạ, sao lại có số điện thoại lạ xuyên biên giới gọi cho cô chứ?

Số điện thoại này của cô mới đổi, lúc đến quốc gia này đã đổi, cũng chỉ nói với mấy người, hơn nữa lại cài đặt không nhận điện thoại từ người lạ, nên theo lý mà nói, những số điện thoại khác sẽ không gọi được.

Nên số này có thể gọi được, ngược lại khiến cô có chút nghi ngờ.

Nhưng Giang Hạ không nghĩ nhiều, vẫn ấn nghe.

Dù sao nhỡ là người quen.

Nghĩ vậy, Giang Hạ đặt điện thoại bên tại, hỏi: “Xin chào, ai đó?”

Đầu bên kia điện thoại, nghe thấy giọng nói của cô, Kiều Phàm nheo mắt lại, bàn tay nắm điện thoại cũng đột nhiên nắm chặt lại, ngay cả nhịp tim cũng thay đổi tiết tấu.

“Là tôi.” Giọng nói trầm thấp của Kiều Phàm vang lên.

Giang Hạ nghe thấy giọng nói của anh ta, mặc dù không biết anh ta là ai, nhưng trái tim cô không hiểu sao lại co rút lại, vẻ mặt cũng thay đổi.

Chuyện gì vậy?

Tại sao trái tim cô lại đập nhanh như vậy!

Còn cảm giác hoang mang, sợ hãi kia là gì?

Cơ thể Giang Hạ không khỏi run rẩy, cô muốn để mình bình tĩnh lại, lại phát hiện ra không thể bình tĩnh được, ngược lại trong lòng càng căng thẳng và sợ hãi.

Giày vò, sợ hãi, cũng khiến cô gần như đoán ra được người đầu bên kia điện thoại là ai, Kiều Phàm!