Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1176: HỢP TÁC

Tống Vy gật đầu: “Đương nhiên, tuy không quá thân với Giang Vân Khê, nhưng qua vài lần nói chuyện, tớ cũng coi như hiểu con người của cô ta, cô ta có chấp niệm tới mức biếи ŧɦái với Hạo Tuấn, bởi vì Hạo Tuấn là người đàn ông xuất sắc nhất mà cô ta từng gặp, ngoại hình, tiền bạc, cái nào cũng phù hợp với mẫu hình lý tưởng của cô ta, cho nên cô ta chắc chắn sẽ vì Hạo Tuấn mà trở lại thi đấu, bởi vì chỉ có quay lại, cô ta mới có cơ hội, tiếp tục khiến Hạo Tuấn có cái nhìn khác về cô ta.”

“Còn cái nhìn khác cơ đấy, sếp Đường căn bản xem thường cô ta.” Trần Châu Ánh mỉa mai nói.

Tống Vy mỉm cười: “Phải, tất cả đều biết, Hạo Tuấn sẽ không thích người như Giang Vân Khê, cũng nhìn ra Giang Vân Khê là người như nào, nhưng bản thân Giang Vân Khê lại luôn lừa gạt bản thân, nhìn không rõ hiện thực.”

“Đúng thật.” Trần Châu Ánh gật đầu: “Tớ phát hiện Giang Vân Khê này thấy nhiều trong tiểu thuyết tổng tài điển hình, nghĩ rằng tổng tài đều sẽ yêu loại con gái bình thường như cô ta, cho nên cô ta mới luôn cảm thấy mình đã cứu sếp Đường thì sếp Đường sẽ yêu cô ta, dù sao ấy mà, trong tiểu thuyết loại tình tiết này rất nhiều.”

Tống Vy bật cười: “Phải.”

“Còn chưa hết, Giang Vân Khê luôn cảm thấy, mình trở thành nhà thiết kế, nổi tiếng rồi thì sếp Đường sẽ nhìn cô ta nhiều hơn, cũng không biết cô ta lấy đâu ra cái tự tin đó, sợ rằng là đọc nhiều tiểu thuyết máu chó, coi mình thành nữ chính, chỉ cần nữ chính làm cái gì thì sẽ có được trái tim của nam chính? Còn nữa Vy Vy, tớ 80% dám chắc chắn, Giang Vân Khê coi mình là nữ chính, coi sếp Đường thành nam chính, coi cậu là nữ phụ độc ác.”

Advertisement

Nói xong, Trần Châu Ánh cười không thôi.

Tống Vy lắc đầu bất lực: “Được rồi, thèm vào quan tâm cô ta là nam chính nữ phụ độc ác gì đó, tớ chỉ biết, một người sống ở trong thế giới của mình, không chịu bước ra đối mặt với hiện thực, ngay từ đầu đã định sẵn là không thắng được tớ rồi.”

“Nói cũng đúng.” Trần Châu Ánh gật đầu.

Tống Vy bóp cổ tay, đang muốn nói cái gì đó, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy bóng người trước mặt, nhếch môi cười: “Cậu nhìn, cô ta quay lại rồi.”

Trần Châu Ánh nhìn về phía cô hắt cằm, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Giang Vân Khê, bĩu môi: “Bị cậu nói trúng rồi, cô ta thật sự quay lại tìm chết rồi, nếu đã như vậy, vậy chúng ta cho cô ta toại nguyện.”

“Nếu cô ta dám quay lại thì chứng tỏ cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị chúng ta đối phó, mà cô ta cũng biết, cô ta không thắng được chúng ta, cho nên tớ đoán cô ta chắc chắn sẽ vì tự bảo vệ mình, ra tay trước với chúng ta.” Tống Vy nheo mắt lại, lạnh lùng nói.

“Không phải chứ?” Trần Châu Ánh kinh ngạc.

Tống Vy gật đầu rất chắc chắn: “Cô ta sẽ, vậy nên Châu Ánh, tiếp theo, cậu phải cẩn thận.”

Trần Châu Ánh thấy cô nói nghiêm túc như vậy, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc, ừ một tiếng: “Được, tớ biết rồi.”

“Ừ, trước tiên không nói chuyện nữa, cuộc thi bắt đầu rồi.” Tống Vy nhắc nhở.

Người chủ trì đã cầm đề mục của vòng thi lần này lên sân khấu, bắt đầu tuyên bố với tất cả các tuyển thủ.

Nghe thấy chủ đề của vòng thi lần này, trái tim vốn đang lơ lửng của Giang Vân Khê lập tức quay lại chỗ cũ, thở phào.

Bởi vì chủ đề lần này, vào tối qua cô ta đã nhìn thấy, sau đó ghi nhớ thiết kế.

Hôm nay, cô ta chỉ cần vẽ theo như vậy là được.

Chỉ là...

Nghĩ tới điều gì đó, Giang Vân Khê siết chặt chiếc bút chì, ngẩng đầu nhìn bàn giám khảo ở phía trên, ánh mắt chạm vào Tống Vy và Trần Châu Ánh ở bên trên.

Giang Vân Khê biết, hai người này biết rõ tác phẩm của cô ta đều là ăn cắp, cho nên lần này bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ, cô ta vẫn sẽ tiếp tục ăn cắp.

Cho nên cô ta sợ lát nữa cô ta vẽ ra thiết kế, sau đó hai người này nói với ban tổ chức, cô ta là dùng thiết kế ăn cắp thì phiền phức rồi.

Vậy nên cô ta bây giờ rốt cuộc nên vẽ ra hay không.

Giang Vân Khê cắn môi do dự.

Trên bàn giám khảo, Trần Châu Ánh đè thấp giọng nói: “Vy Vy, cậu nói xem, chúng ta lát nữa có nên trực tiếp vạch trần cô ta không?”

“Đương nhiên.” Tống Vy gật đầu: “Chúng ta không biết thiết kế mà cô ta ăn cắp lần này là tác phẩm của ai, ngộ nhỡ lần này tác phẩm mà cô ta ăn cắp đủ xuất sắc, để cô ta lọt vào vòng trong, vậy thì có một tuyển thủ vô tội bị cô ta vô sỉ loại bỏ, cho nên chúng ta đương nhiên không thể để loại kết quả đó xuất hiện, bây giờ đợi sau khi cô ta vẽ xong nộp lên, chúng ta mới có thể trực tiếp vạch trần cô ta được.”

“Được, tớ biết rồi, vậy thì không quan tâm trước đã, đợi sau khi nộp bản vẽ rồi tính, có điều hạn nộp bản thảo ngày mai mới tới hạn, có khả năng hôm nay cô ta sẽ không giao.” Trần Châu Ánh sờ cằm suy đoán.

Tống Vy cầm chai nước ở trước mặt mình vặn nắp uống một ngụm: “Không sao cả, khi nào nộp đều như nhau, kết quả sẽ không thay đổi, dù sao một người không biết thiết kế, sẽ không vì một ngày cuối cùng giao bản thảo thì cô ta có thể vẽ ra tác phẩm, đến cuối cùng cô ta vẫn sẽ dùng của người khác.”

“Cũng đúng.” Trần Châu Ánh mỉm cười, không nói chuyện.

Quả nhiên, cuối cùng bị Trần Châu Ánh nói trúng, Giang Vân Khê không chọn hôm nay nộp bản thảo.

Hai người Tống Vy đã đoán được kết quả trước nên không hề bất ngờ, đợi sau khi thời gian thi hôm nay tới thì rời khỏi hội quán trở về biệt thự.

Mà sau khi Giang Vân Khê nhìn quanh hội quán, nhìn thiết kế của mình, lông mày nhíu chặt.

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên đằng sau cô ta: “Thiết kế này không tồi.”

“Ai?” Giang Vân Khê lập tức xoay người lại, nhìn người ở đằng sau.

Người đằng sau dáng rất cao, cơ thể cũng rất đẹp, nhưng tướng mạo và khí chất lại có chút tạm chấp nhận.

Giang Vân Khê nheo mắt nhìn người phụ nữ này, giấu bản thiết kế ở sau lưng, cảnh giác nói: “Cô là ai?”

“Tôi tên Hàn Thư, từng là một người mẫu, có điều bây giờ...” Vẻ mặt của Hàn Thư vặn vẹo trong giây lát, rất nhanh lại khôi phục tự nhiên, nhìn Giang Vân Khê nói: “Thiết kế này, không phải là cô vẽ nhỉ.”

Sắc mặt của Giang Vân Khê thay đổi.

Người này làm sao mà biết?

Lẽ nào thiết kế này rất nổi tiếng, sớm đã bị người ta nhìn thấy sao?

Nhưng không thể, khi cô ta tìm được ở trên mạng, trên thiết kế rõ ràng viết bản nháp hỏng, lượng truy cập cũng không cao, sao có thể tùy tiện bị người khác nhìn thấy?

Dường như biết Giang Vân Khê đang nghĩ cái gì, Hàn Thư bật cười một tiếng: “Cô không cần nghĩ nhiều, tôi chưa từng nhìn thấy thiết kế này, có điều tôi nghe nói cuộc đối thoại giữa cô và hai người Tống Vy vào buổi sáng, tôi biết cô không biết thiết kế, tham gia cuộc thi là dùng trộm thiết kế của người khác mới có được cơ hội, cho nên tôi bây giờ đương nhiên là biết, thiết kế trong tay cô không phải của cô.”

“Cô quen Tống Vy?” Giang Vân Khê hỏi với giọng sắc bén.

Hàn Thư gật đầu: “Đương nhiên, tôi không chỉ quen, chúng tôi còn là bạn đại học, có điều quan hệ của chúng tôi không tốt, thậm chí hai chúng tôi còn là kẻ thù.”

“Kẻ thù sao?” Giang Vân Khê sững người, sự cảnh giác trong lòng hạ xuống một chút.

Hàn Thư nhếch môi: “Không sai, tôi và Tống Vy là kẻ thù, Tống Vy hại tôi từ một người mẫu người mới đầy triển vọng, biến thành một người mẫu quèn chụp tạp chí hạng ba, cô ta hủy tiền đồ của tôi, hủy cuộc đời của tôi, mối thù này tôi mãi mãi sẽ không quên, cho nên tôi muốn tìm Tống Vy báo thù, tôi cũng muốn khiến cô ta nếm thử tất cả những thứ mà tôi đã trải qua!”

Nhìn hận ý thấu xương trong mắt Hàn Thư, Giang Vân Khê cũng không nhịn được mà rùng mình.

Người này thật sự là có thù với Tống Vy, loại hận ý này khiến người ta nhìn mà nổi da gà.

“Vậy nên cô và Tống Vy có thù, tìm tôi bắt chuyện làm cái gì?” Giang Vân Khê nheo mắt, dò hỏi.

Hàn Thư thu lại hận ý, sờ cằm đánh giá cô ta: “Cô và Tống Vy cũng có thù nhỉ, tôi trước đó đã nghe thấy rồi, vậy nên kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, chúng ta hợp tác thì như nào?”

“Hợp tác sao?” Trong mắt Giang Vân Khê vụt qua một tia kinh ngạc.

Hàn Thư gật đầu: “Không sai, hợp tác, chúng ta cùng nhau hợp tác, chỉnh chết Tống Vy, cô cũng biết thân phận của Tống Vy không đơn giản nhỉ, một người muốn đánh cô ta xuống căn bản là người si nói mộng, vậy nên chỉ có hợp tác mới có cơ hội.”

Giang Vân Khê không lên tiếng, cụp mí mắt dường như đang suy nghĩ.