Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 770: Chờ tới khi có kết quả xét nghiệm ADN.

Người đó nhìn mãi theo bóng lưng cô, đợi bóng dáng cô đi xa, dần dần biến mất, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ quái.

“Không ngờ chúng ta diễn một vở kịch còn nhận được phí cảm ơn, tôi vừa bị anh đánh vài cái, anh phải chia cho tôi một nửa chứ?” Lúc này, một người đột nhiên đi từ con hẻm không xa ra.

Chính là tên ăn trộm vừa rồi.

AdvertisementTên trộm đó thèm khát nhìn 1 triệu rưỡi trong tay người đàn ông.

Người đàn ông bĩu môi, đưa ra 9 trăm nghìn: “Cầm đi.”

“Được lắm.” Tên trộm vội vàng nhận lấy nhét vào túi quần, sau đó hỏi: “Đúng rồi, đồ khách hàng muốn tráo, anh đã tráo chưa?

Người đàn ông lấy một chiếc túi nhỏ chống nước từ trong túi áo ra, trong túi có mấy sợi tóc: “Tôi ra tay, anh còn không yên tâm sao? Đi thôi, đi ăn bữa cơm, ăn xong báo cáo kết quả làm việc cho khách.”

Advertisement Dứt lời, hai người kề vai sát cánh rời đi.

Bên kia, Tống Vy đã đón hai đứa trẻ, trên xe, cô nói với hai đứa: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, đưa ít tóc của các con cho mẹ.”

Tống Dĩnh Nhi không biết vì sao mẹ muốn tóc của mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhổ tóc đưa cho cô.

Khi Tống Hải Dương đưa cho Tống Vy, đột nhiên hỏi: “Mẹ muốn làm giám định cho chúng con và chú Đường ạ?”

Tống Vy kinh ngạc nhìn cậu bé: “Sao con biết?”

“Con đoán ạ. Tối hôm đó tuy con nói con và Dĩnh Nhi không phải con của chú Đường, nhưng mẹ lại không tin, con đã đoán được chắc chắn mẹ sẽ làm giám định cho bọn con và chú ấy.” Tống Hải Dương nói với vẻ mặt đắc ý.

Tống Vy xoa đầu cậu bé: “Con nít ranh, ngồi hẳn hoi, mẹ lái xe đây.”

“Vâng, vâng.” Hai đứa trẻ đồng thời gật đầu.

Tống Vy khởi động xe, nhưng cô không về biệt thự mà tới một bệnh viện.

Không phải bệnh viện của Mạnh Ngọc mà là một bệnh viện khác.

Lần này, cô làm giám định, muốn giấu tất cả mọi người, vì sợ có người đánh tráo mẫu gen.

Tuy khả năng có người đánh tráo rất nhỏ, nhưng cô cũng không thể không cảnh giác.

Kết quả xét nghiệm ADN phải hai ngày sau mới có.

Tuy Tống Vy cảm thấy thời gian có hơi lâu, nhưng vì tính chính xác, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Trở về biệt thự, Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn cũng ở nhà khiến cô rất bất ngờ: “Hạo Tuấn.”

Đường Hạo Tuấn đang ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng cô, anh hơi ngẩng đầu lên, sau đó lại nhanh chóng cúi xuống, không đáp lại.

Ánh mắt Tống Vy lập tức trở nên ảm đạm, nhưng vẫn cười gượng đi tới: “Anh dọn về sao?”

“Tôi về lấy đồ.” Đường Hạo Tuấn nhàn nhạt thốt ra một câu.

Ngọn lửa vừa dâng lên trong lòng Tống Vy lập tức vụt tắt, trở nên có chút lạnh lẽo.

Hai đứa trẻ ở bên cạnh cảm nhận được tâm trạng cô thay đổi, cảm xúc cũng không tốt được chút nào.

Hiện giờ Tống Dĩnh Nhi cũng rất sợ Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt như vậy nên không dám giống như trước đây, vui mừng muốn được anh ôm, mà nắm chặt tay Tống Vy, nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn.

Tống Hải Dương cũng vậy, nhưng cậu đột nhiên mở miệng hỏi: “Sau này chú Đường không định trở lại nữa ạ?”

“Con gọi ba là gì?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, ngước nhìn cậu bé.

Tống Hải Dương chớp mắt: “Chú Đường.”

Một câu chú Đường khiến đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại, sắc mặt cũng không được tốt.

Anh không biết vì sao, rõ ràng trước đây hai đứa trẻ cũng gọi anh là chú Đường, nhưng hiện giờ gọi như vậy, anh lại thấy vô cùng chói tai.

Giống như hai chữ chú Đường này hoàn toàn không nên xuất hiện trên người anh.

Thấy tâm trạng Đường Hạo Tuấn không tốt, Tống Vy vỗ tay hai đứa trẻ: “Được rồi Hải Dương, dẫn em lên lầu đi, mẹ nói chuyện với… chú Đường một lát.”

Nếu Đường Hạo Tuấn không muốn tin hai đứa trẻ là con anh, vậy tạm thời không cần gọi anh là ba nữa.

Chờ tới khi có kết quả xét nghiệm ADN.

“Vâng ạ.” Tống Hải Dương khẽ gật đầu, dẫn Tống Dĩnh Nhi lên lầu.