Tống Vy khẽ cười: “Hạo Tuấn, anh tới đúng lúc lắm, chúng ta nói chuyện được không?”
Đường Hạo Tuấn dừng chân lại, lạnh giọng nói: “Nói gì?”
“Vẫn là chuyện lúc trước ở phòng sách. Em muốn biết rốt cuộc em làm gì sai mà anh có thái độ lạnh nhạt với em như vậy? Anh nói đi, nếu thật sự là em sai, em có thể sửa, anh đừng cứ nhẫn nhịn như vậy có được không?” Tống Vy xoa ngực mình, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh.
Cô thật sự rất ghét người có gì cũng không nói ra. Chính vì không chịu nói, thế nên mới tạo thành những hiểu lầm không đáng có.
Cô hy vọng giữa vợ chồng họ, có thể thẳng thắn thành thật với nhau.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nheo mắt nhìn cô: “Em sửa? Em sửa thế nào?”
Ba mẹ anh đã chết rồi, cô còn có thể làm gì?
Nghe thấy lời này, Tống Vy vẫn chắc chắn như trước, thật sự bản thân cô đã làm gì đó khiến anh giận rồi.
Cô nhíu mày suy nghĩ một lát, nhưng vẫn không nghĩ ra nổi mình đã làm gì, day day trán: “Vậy anh nói đi, anh nói ra em mới biết được em có thể sửa không, nếu em không thể sửa, em có thể bù đắp!”
“Em không bù đắp được!” Đường Hạo Tuấn nói xong, đẩy cô ra mở cửa phòng sách.
Tống Vy bị anh đẩy suýt ngã xuống đất, lảo đảo vài bước mới đứng vững, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Không ngờ anh lại đẩy cô!
Còn dùng sức lớn như vậy.
Đường Hạo Tuấn nhìn ánh mắt khϊếp sợ của cô, đôi mắt khẽ lóe lên nhưng rất nhanh lại cụp xuống, che khuất sự áy náy và không đành lòng.
Thật ra ngay tại khoảnh khắc duỗi tay đẩy cô, anh đã hối hận.
Nhưng hối hận cũng muộn rồi, chỉ có thể giả vờ không biết.
Tống Vy không khϊếp sợ lâu, cũng không so đo hành vi đẩy cô của Đường Hạo Tuấn, hít sâu một hơi nói: “Sao em không đền bù được, anh không nói…”
“Đủ rồi!” Đường Hạo Tuấn thấp giọng nói: “Nếu em chỉ muốn nói những chuyện này thì không cần nói nữa.”
Anh không muốn nói ra chuyện tai nạn xe của ba mẹ.
Không nói thì hiện giờ họ vẫn là vợ chồng, nhưng nếu đã nói ra, họ sẽ không phải nữa.
Anh hiểu cô, cô nhất định sẽ ly hôn với anh vì áy náy.
Tống Vy bị tiếng quát của Đường Hạo Tuấn làm cho run rẩy: “Được, em không nói chuyện này nữa, vậy nói về thái độ của anh đi. Em làm sai, anh bất mãn với em là được rồi, sao lại lạnh nhạt với hai đứa trẻ như vậy? Anh có biết hai đứa rất đau lòng không.”
“Thế thì sao?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lạnh băng nhìn cô: “Chúng cũng không phải con anh, sao anh phải để ý đến chúng.”
Nghe vậy, con ngươi Tống Vy co rụt lại, trong đầu như muốn nổ tung: “Anh… sao anh có thể nói như vậy?”
“Anh nói sai sao?” Đường Hạo Tuấn nói với vẻ vô cảm: “Chúng hoàn toàn không phải con anh, anh không ngược đãi chúng đã là tốt lắm rồi, em còn hy vọng anh xem chúng là con ruột sao?”
Nói xong lời này, bóng dáng anh biến mất ở cửa phòng tắm, để lại Tống Vy đứng một mình ở chỗ cũ, vẻ mặt thất thần.
Không ngờ anh lại nói như vậy!
Đúng, cô chưa nói với anh hai đứa trẻ là con anh. Nhưng trước khi kết hôn, rõ ràng anh đã nói sẽ xem hai đứa như con ruột, từ đó tới nay, anh cũng làm rất tốt.
Nhưng chỉ vì cô làm sai, mà ngay cả hai đứa trẻ anh cũng gạt đi!
Là cô sai rồi sao?
Tống Vy nhìn về phía nhà tắm, lần đầu tiên trong lòng thấy hối hận, vì sao lại nhất định đợi tới sinh nhật anh mới nói cho anh biết chuyện về hai đứa trẻ.
Nếu cô nói với anh sớm một chút, liệu có phải anh sẽ không giận cá chém thớt lên hai đứa trẻ không?
Anh có thể giận cô, nhưng cô không muốn anh giận hai đứa trẻ chút nào.