Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 516: “Chuyện mua quà giao cho cậu nhé.”

Giờ phút này, anh ta không khỏi cảm thán, từ khi yêu nhà thiết kế Tống, tổng giám đốc lạnh lùng cao quý, dường như không vướng bụi trần trước đây ngày càng trở nên dịu dàng, bình dị, cũng ngày càng giống một người đàn ông bình thường hơn rồi.

Có điều tổng giám đốc như vậy, anh ta ngược lại cảm thấy rất tốt, vì như vậy mới giống một người bình thường chứ.

“Tổng giám đốc, mẹ của nhà thiết kế Tống về rồi sao?” Trình Hiệp không trả lời, hỏi ngược lại một câu.

Đường Hạo Tuấn xoay bút máy trên tay, dùng đầu kia nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “ừ” một tiếng.

Trình Hiệp suy nghĩ mấy giây, sau đó lên tiếng đáp: “Rất đơn giản thôi, lịch sự một chút, nói sau này anh sẽ đối xử tốt với nhà thiết kế Tống, tặng thêm chút quà, như vậy là được.”

Tuy anh ta không có bạn gái, cũng chưa từng gặp phụ huynh.

Nhưng trên tivi họ đều diễn như vậy cả, chắc hẳn không sai đâu.

“Tặng quà?” Đường Hạo Tuấn khẽ nheo mắt, cảm thấy có lý, sau đó nhìn Trình Hiệp dặn dò: “Chuyện mua quà giao cho cậu nhé.”

“Tôi…” Trình Hiệp có chút ngập ngừng.

Vốn dĩ anh ta định nói, sao anh ta biết mẹ nhà thiết kế Tống thích quà gì, nhưng thấy ánh mắt lạnh căm của tổng giám đốc Đường, lập tức cười khổ nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi sắp xếp.”

Cùng lắm thì, anh ta sẽ dựa theo đồ phụ nữ thích để mua.

Dù tuổi tác có lớn thì cũng là phụ nữ. Không phải hầu hết phụ nữ đều thích những món đồ trang điểm sao.

Nghĩ vậy, Trình Hiệp lập tức cảm thấy không còn áp lực gì nữa. Anh ta sửa sang lại cà vạt, đi ra ngoài.

Buổi tối, Đường Hạo Tuấn lái xe, chở Tống Vy và hai đứa trẻ tới nhà hàng.

Tống Vy quay đầu nhìn ghế sau, mấy túi quà đặt gần hai đứa trẻ, tò mò không thôi: “Hạo Tuấn, những thứ này đều cho mẹ em sao?”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn nhìn đường phía trước gật đầu.

Tống Dĩnh Nhi chạm vào túi: “Ba ơi, những thứ này là gì thế ạ?”

Tống Vy cũng rất tò mò.

Tuy Tống Hải Dương không nói gì, nhưng cũng đánh giá chiếc túi.

Đường Hạo Tuấn nhìn vẻ mặt tương tự nhau của ba mẹ con qua kính chiếu hậu, cảm thấy có chút đáng yêu, không khỏi cong khóe môi lên: “Không biết, Trình Hiệp mua đấy.”

“Đồ anh tặng mẹ em mà anh cũng không biết?” Tống Vy không khỏi giật giật khóe miệng.

Anh không sợ Trình Hiệp sẽ mua món đồ kỳ quái gì đó sao?

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tống Vy cũng không nói ra.

Dù sao thì người ta cũng đã mua rồi, tấm lòng ở đây, cô có nói những lời này thì có hơi không biết điều.

Rất nhanh đã tới nhà hàng.

Tống Vy dắt Tống Hải Dương, Đường Hạo Tuấn bế Tống Dĩnh Nhi, một nhà bốn người sóng bước đi vào nhà hàng, cộng thêm nhan sắc cao của họ, khiến cho cả nhà hàng bừng sáng, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Có người thậm chí không nhịn được lấy điện thoại ra, chụp ảnh gia đình họ.

Dù sao thì một nhà có nhan sắc cao như vậy, khó mà thấy được lần hai.

“Chào anh chị, xin hỏi mọi người có đặt trước không?”

“Có, là bà Lưu Mộng.” Tống Vy khẽ mỉm cười, nói tên Lưu Mộng ra.

Phục vụ lập tức hiểu, làm một tư thế mời.