Bác sĩ tâm lý bên trong vẫn luôn không nói gì, thấy Giang Hạ ngây ngốc nhìn chiếc gối rơi trên mặt đất, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô Giang, hay là cô ra ngoài trước đi. Hiện giờ tâm trạng của bác sĩ Kiều không ổn định, cô ở đây sẽ chỉ khiến cảm xúc của anh ấy càng thêm kích động thôi, bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng.”
Nghe vậy, Giang Hạ lập tức hoàn hồn, không dám ở lại nữa, cúi người nhặt chiếc gối trên mặt đất đặt lại lên giường bệnh, liếc mắt nhìn thoáng qua bộ mặt dữ tợn của Kiều Phàm, sau đó xoay người rời đi.
“Vy Vy?” Giang Hạ vừa đi ra đã thấy Tống Vy ở ngoài cửa, ngạc nhiên hỏi: “Cậu tới khi nào thế?”
“Tới một lúc rồi.” Tống Vy đi tới hàng ghế, sửa sang lại váy rồi ngồi xuống.
Giang Hạ do dự vài giây, sau đấy cũng đi tới ngồi xuống: “Tới thăm Kiều Phàm à?”
Tống Vy gật đầu không nói gì.
Tuy tối qua Kiều Phàm làm những điều đó với cô khiến cô có ác cảm với anh ta.
Nhưng dù sao họ cũng từng là bạn, còn có ơn cứu mạng nữa. Giờ anh ta thành ra như vậy, cô cũng không yên tâm, thế nên tới xem xem.
“Thế cậu đợi một lát, bác sĩ đang xoa dịu cảm xúc cho Kiều Phàm, đợi anh ấy bình tĩnh lại thì cậu mới vào thăm được.” Giang Hạ quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh nói.
Tống Vy lắc đầu: “Tớ không vào đâu, ngay từ đầu tớ đã không định vào, chỉ muốn ở bên ngoài nhìn anh ta là được rồi. Dù sao thì xảy ra chuyện tối qua, tớ cũng không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào nữa.”
“Cũng phải.” Giang Hạ gật đầu, sau đó nghiêng người nhìn cô: “Vừa rồi tớ và Kiều Phàm nói chuyện ở bên trong, cậu nghe thấy hết rồi sao?”
“Nghe rồi.” Tống Vy không giấu giếm, đáp lại một tiếng, thừa nhận.
Giang Hạ cắn môi: “Vy Vy, xin lỗi cậu, tớ thật sự không ngờ, bệnh tình của anh ấy lại nghiêm trọng tới mức thôi miên cậu. Vy Vy, tớ thay anh ấy xin lỗi cậu, mong cậu tha thứ cho anh ấy được không?”
Dứt lời, cô ấy đứng lên, cúi người trước Tống Vy.
Thấy dáng vẻ cô ấy khẩn khoản như vậy, trong lòng Tống Vy cũng rất khó chịu, đứng dậy đỡ cô ấy lên: “Cậu yên tâm đi, tớ không trách anh ta đâu. Nể tình trước đây anh ta đối xử tối với gia đình tớ, tớ sẽ không tính toán với anh ta. Nhưng tớ cũng không có cách nào bỏ qua tất cả để xem anh ta là bạn nữa.”
“Không sao, chỉ cần cậu tha thứ cho anh ấy là được. Cậu là chấp niệm của anh ấy, nếu cậu không tha thứ cho anh ấy thì có lẽ bệnh tình của anh ấy sẽ càng thêm nghiêm trọng.” Nghe Tống Vy nói không tính toán với Kiều Phàm, Giang Hạ lập tức mừng rỡ tươi cười.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tống Vy lại khiến nụ cười của cô ấy cứng ngắc: “Tớ tha thứ cho anh ta, nhưng còn tổng giám đốc Đường thì sao? Tối hôm qua Kiều Phàm muốn gϊếŧ tổng giám đốc Đường đấy. Tuy không thành công nhưng cũng khiến cánh tay tổng giám đốc Đường bị thương, chảy rất nhiều máu. Tổng giám đốc Đường không báo cảnh sát, không có nghĩa là anh ấy sẽ bỏ qua cho Kiều Phàm.”
“Chuyện này…” Sắc mặt Giang Hạ lập tức trắng bệch, vội vàng nắm lấy tay Tống Vy: “Vy Vy, cậu nhất định phải giúp Kiều Phàm, không thể để anh ấy rơi vào tay tổng giám đốc Đường được.”
“Tớ giúp anh ta thế nào?” Tống Vy rút tay về, cũng rất bất lực.
Giang Hạ siết chặt lòng bàn tay: “Cậu có thể, cậu nhất định có thể giúp Kiều Phàm mà, chỉ cần cậu thuyết phục tổng giám đốc Đường, bảo anh ấy đừng trả thù Kiều Phàm là được rồi.”
“Tớ lấy đâu ra bản lĩnh lớn đến nỗi có thể thuyết phục được tổng giám đốc Đường chứ?” Tống Vy mệt mỏi đỡ trán.
Giang Hạ ấn hai tay lên vai cô: “Cậu có thể! Người khác tớ không biết, nhưng cậu có thể, vì tổng giám đốc Đường thích cậu!”
Nghe vậy, Tống Vy ban đầu sửng sốt, sau đó bật cười: “Giang Hạ, sao có thể tùy tiện nói đùa như vậy…”
“Tớ không đùa đâu, tổng giám đốc Đường thật sự thích cậu đấy. Vy Vy, cậu tin tớ đi, tớ có thể nhận ra được ánh mắt tổng giám đốc Đường nhìn cậu thật sự có tình cảm!” Giang Hạ nghiêm túc ngắt lời cô.