Tiểu Mềm Miêu

Chương 10

Tan học, Khương Nguyễn mang cặp nhỏ tung tăng rời lớp .

Vừa ra khỏi cổng trường, thoang thoảng là mùi trà sữa ngọt ngào,Khương Nguyễn liền không bước được nữa.

Thiên a , mùi trà sữa thơm quá, đúng là quyến rũ muốn chết cô rồi.

Tự đi mua một cốc!

Nhưng mà tháng sau sẽ đến sinh nhật khuê mật ở thành phố S , cô muốn để dành tiền mua quà cho cô ấy.

Sinh nhật này đến sinh nhật khác, Khương Nguyễn nghĩ chiếc ví nhỏ của cô thực sự chịu không nổi .

A, nhưng mà trà sữa đó rất ngon !

Phải làm gì bây giờ !

Khương Nguyễn gặp phải một lựa chọn khó khăn trong cuộc sống.

Một bên là trà sữa và một bên là khuê mật .

Còn không thì mua một cốc nếm thử .

Nhưng cái này trà sữa uống không mún ngừng được ........

Tạ Ngôn ra đến cổng trường khi Khương Nguyễn đang loay hoay.

Chỉ thấy cô gái nhỏ đứng yên ở cổng trường, cau mày, hết lần này đến lần khác chạm mũi chân xuống đất, Tạ Ngôn đột nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô bạn nhỏ cùng bàn chắc sợ hãi khi gặp mấy tên côn đồ trên đường nên giờ đứng ở cửa không dám tự mình vào ga.

Này, con gái thật là phiền phức.

Bạn cùng bàn của hắn rất kiều kiều và mềm mại , cô có thể làm gì nếu không có hắn đây .

Tạ Ngôn suy nghĩ và thở dài u sầu, nhưng ai bảo cô lại là bạn cùng bàn nhỏ của mình, không có biện pháp , hắn chính là tốt bụng .

Tạ Ngôn cúi đầu kéo thẳng cổ áo, sau đó đưa tay chỉnh chỉnh vuốt tóc mình lại .

Không phải bởi vì Khương Nguyễn mà hắn phải chỉnh như vậy ,chủ yếu là do chính mình soái khí tự nhiên lúc nào cũng phải chú ý đến hình tượng.

Tạ Ngôn tiến lên vỗ vỗ bờ vai Khương Nguyễn , cằm hơi nâng lên, nhìn có chút dáng vẻ thiếu niên kiêu ngạo , "Muốn về nhà sao?"

Khương Nguyễn thấy có người đột nhiên đi tới bên cạnh khiến cô sửng sốt.

Cô sờ sờ ngực.

Hử , bạn cùng bàn của cô đến kbi nào vậy ?

Một mình uống trà sữa cô vẫn còn do dự , hai ly trà sữa thì vượt quá sức chịu đựng của cô !

Cô thực sự là một học sinh cao trung siêu cấp nghèo túng !

Nghĩ Khương Nguyễn từ bỏ ý định uống trà sữa, cô nhàn nhạt thở dài, "Ừ, ta về nhà."

Nghe xong câu trả lời , khóe miệng xinh đẹp bất giác hơi nhếch lên, Tạ Ngôn giả bộ hỏi: "Cùng nhau đến nhà ga đi?"

Khương Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu, không có ý kiến

gì.

Hai người trên lưng đeo cặp sách nhỏ chuẩn bị rời đi , Tạ Ngôn thấy Khương Nguyễn thường xuyên nhìn vào quán trà sữa, còn cho là che giấu bộ dáng nên không khỏi bật cười.

Khương Nguyễn nhìn lại hắn vẻ mặt khó hiểu: " Bạn cùng bàn ngươi cười cái gì?"

Tạ Ngôn che miệng ho khan, nhưng không trả lời câu hỏi Khương Nguyễn mà ngược lại hỏi: "Có muốn uống trà sữa không?"

Khương Nguyễn do dự, lắc đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Quên đi, ta gần đây giảm cân."

Tạ Ngôn nhìn cô trên xuống , lắc đầu một cái, "Ngươi nhìn không mập."

Khương Nguyễn buồn bực mím môi, thì thào nói: "Béo, cũng gần 100 phân..."

Tạ Ngôn nhìn xuống ngón chân, có chút khó xử: "Ngươi không béo, rất đáng yêu."

Sau khi nói xong , hai tai lặng lẽ đỏ bừng .

Khương Nguyễn sau khi được khen có chút ngượng ngùng, cố gắng mím môi , bất định hỏi: "Thật sao?"

Tạ Ngôn nghiêm túc gật đầu, "Kỳ thật, ta không có nói dối ngươi."

Nói xong, hắn lại nói thêm một câu: " Ta mời khách ."

Khương Nguyễn nghe vậy cũng không có lo lắng, đầu nhỏ vui sướиɠ nhấp một cái, " Bạn cùng bàn ngươi thật là tốt a!"

Cả hai nói chuyện, cười đùa rồi đi vào quán trà sữa.

Nhìn danh sách trà sữa, Tạ Ngôn không biết nên gọi món gì, nghiêng đầu hỏi Khương Nguyễn : " ngươi muốn uống gì?"

Khương Nguyễn hơi xấu hổ , trầm giọng nói: "Không sao cả, ngươi uống gì thì ta uống theo ."

Tạ Ngôn không biết cô thích uống gì, hắn cẩn thận nghe cô gái bên cạnh gọi món gì, cứ như vậy gọi hai ly.

Khương Nguyễn cầm trà sữa trong tay nhấp vài ngụm, vị ngọt thuần khiết của trà sữa truyền đến trong miệng, cô bất giác nhắm mắt lại.

Trà sữa rất ngon, ngọt hơn loại mình đã uống trước đây.

Đây có thể là hương vị của hạnh phúc!

Tạ Ngôn ngồi canh Khương Nguyễn , nhìn Khương Nguyễn mỹ mãn uống trà sữa , lông mi dài rủ xuống như quạt, tổng thể giống như một con búp bê tinh xảo trong tủ kính cửa hàng .

Tạ Ngôn đột nhiên cảm thấy lòng mình mềm nhũn, không chút nghĩ ngợi nói: "Từ nay về sau, mỗi ngày ta sẽ mời ngươi uống trà sữa ."

Nghe thấy , Khương Nguyễn mở to mắt .

Oa , trên đời này còn có chuyện tốt vậy ư !

Bạn cùng bàn của cô thật sự quá tốt bụng!

Khương Nguyễn kích động vừa muốn đồng tình , nhưng lại đột nhiên phản ứng lại, có vẻ không phải là ý tốt, goings như là đang lợi dụng người khác.

Là bàn cùng bàn tốt bụng , cô không thể bắt nạt hắn !

Hơn nữa, nếu người ta chỉ là đối xử với cô một cách lịch sự khách sáo , cô tưởng thật thì sẽ rất xấu hổ.

Nghĩ xong , Khương Nguyễn vẫn là lắc đầu, "Vẫn là thôi đi , quá ngượng ngùng ."

Tạ Ngôn khẽ mím môi, trong lòng khó hiểu, rõ ràng là Khương Nguyễn một giây cuối cùng là định đồng ý, nhưng như thế nào lại đột nhiên thay đổi trong giây tiếp theo.

Nữ nhân đúng là hay thay đổi.

Hắn suy nghĩ một chút muốn tiếp tục thuyết phục: "Ngươi giám sát việc học của ta, đây là một phần thưởng."

Sau khi Tạ Ngôn liếc nhìn ly trà sữa trong tay Khương Nguyễn , trẻ con nói: "Nếu ngươi không đồng ý, có thể đưa lại ly trà sữa trong tay cho ta ."

Khương Nguyễn trong tay sờ lên ly trà sữa, cái miệng nhỏ xinh bị bóp bóp, hồi lâu vẫn miễn cưỡng chịu đựng.

" kia , vậy ngươi liền mua đi ."

Bạn cùng bàn mua trà sữa cho mình, sáng mai cô sẽ mang sữa bò Vượng tử cho hắn !

Khương Nguyễn không còn cảm thấy khó chịu khi nghĩ về nó nữa, mỹ mãn uống trà sữa .

Trên đại lộ cạnh trường, những chiếc lá pháp đồng bay trong không khí theo gió và rơi trên vai người đi bộ trên phố .

Hai người sánh bước bên nhau, trong lúc Khương Nguyễn vừa uống trà sữa, vừa suy nghĩ về chủ đề trò chuyện.

Phải nói gì đây, cô cũng chưa thân lắm với bạn cùng bàn, thực sự không biết phải nói gì.

Liên quan đến học tập ?

Nếu hai người họ nói về việc học, emmmmm ...

quên đi,

Phải rồi , trước đây bạn cùng bàn giúp đỡ mình .

Kinh nghiệm kết bạn của Khương Nguyễn : Nếu muốn trở thành bạn tốt , bạn phải khen khen người ta ngay từ đầu.

Khương Nguyễn nghĩ đến , nhìn Tạ Ngôn, trong mắt hiện lên vài phần ngưỡng mộ: " Phải rồi , lúc trước gặp mấy tên côn đồ ở đây họ đều sợ ngươi ."

"ngươi thật lợi hại !"

Tạ Ngôn nghiêng đầu nhìn khóe miệng Khương Nguyễn phù phiếm, giữa lông mày có chút đắc ý, quay đầu làm bộ như không hiểu hỏi: "Ta thật lợi hại như vậy?"

Khương Nguyễn suy nghĩ một chút, khẽ cắn môi dưới, "Đúng vậy, rất lợi hại, bọn họ không sợ ta. Hôm đó bọn họ nhìn thấy ngươi tới, đặc biệt là tên cầm đầu , ta nghĩ hắn rất căng thẳng."

Tạ Ngôn mỉm cười: "Bọn họ không sợ ngươi bởi vì ngươi quá đáng yêu, trừng một chút cũng không lợi hại."

Khương Nguyễn bĩu cái miệng nhỏ xinh, có chút bất mãn: "Vậy thì uy lực bao lâu?"

Tạ Ngôn sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút: "Thôi , cứ đứng thẳng nhìn hung tợn."

Khương Nguyễn theo Tạ Ngôn nói, cố gắng mở to hai mắt, dựng thẳng thân thể nhỏ nhắn, thêm kịch liệt chính mình, nghiêm túc ôm khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cô vui vẻ nghĩ, chuyện này cũng phải đủ quyết liệt rồi.

"Có phải là hung dữ như thế này không? Có sợ hãi không?"

Tạ Ngôn nhìn Khương Nguyễn giống như con mèo sữa nhỏ nuôi ở nhà đòi cá khô, không khỏi cười thành tiếng.

Hắn mỉm cười xoa đầu cô , cố gắng nói một cách tế nhị, "Mỗi người đều có những tài năng khác nhau, ngươi như vậy đáng yêu thật tốt ."

Khương Nguyễn biết mình thất bại, nhàn nhạt gật đầu, "Ừm..."