Đại Tạng Kinh

Chương 58: Kinh Đại Thừa Trang Nghiêm Bảo Vương ♦ Quyển 3

Kinh Đại Thừa Trang Nghiêm Bảo Vương ♦ Quyển 3

Lúc bấy giờ Trừ Cái Chướng Bồ-tát bạch Phật rằng:

"Con đã nghe Phật kể về sự tích của Quán Tự Tại Đại Bồ-tát, nay kính mong Thế Tôn vì con mà tuyên nói vị Bồ-tát kia có những môn chính định gì?"

Đức Phật bảo:

"Thiện nam tử! Những môn chính định đó là:

- Hữu Tướng Chính Định,

- Vô Tướng Chính Định,

- Kim Cang Sinh Chính Định,

- Nhật Quang Minh Chính Định,

- Quảng Bác Chính Định,

- Trang Nghiêm Chính Định,

- Tinh Kỳ Chính Định,

- Tác Trang Nghiêm Chính Định,

- Trang Nghiêm Vương Chính Định,

- Chiếu Thập Phương Chính Định,

- Diệu Nhãn Như Ý Chính Định,

- Trì Pháp Chính Định,

- Diệu Tối Thắng Chính Định,

- Thí Ái Chính Định,

- Kim Cang Phan Chính Định,

- Quán Sát Nhất Thiết Thế Giới Chính Định,

- Nhạo Thiện Thệ Chính Định,

- Thần Thông Nghiệp Chính Định,

- Phật Đỉnh Luân Chính Định,

- Diệu Nhãn Nguyệt Chính Định,

- Liễu Đa Quyến Thuộc Chính Định,

- Thiên Nhãn Chính Định,

- Minh Chiếu Kiếp Chính Định,

- Biến Hiện Kiến Chính Định,

- Liên Hoa Thượng Chính Định,

- Thượng Vương Chính Định,

- Thanh Tịnh Vô Gián Chính Định,

- Tín Tướng Chính Định,

- Thiên Luân Chính Định,

- Sái Cam Lộ Chính Định,

- Luân Quang Minh Chính Định,

- Hải Thâm Chính Định,

- Đa Cung Chính Định,

- Mỹ Diệu Thanh Chính Định,

- Thanh Liên Hoa Hương Chính Định,

- Vận Tải Chính Định,

- Kim Cang Khải Chính Định,

- Trừ Phiền Não Chính Định,

- Sư Tử Bộ Chính Định,

- Vô Thượng Chính Định,

- Hàng Phục Chính Định,

- Diệu Nguyệt Chính Định,

- Quang Diệu Chính Định,

- Bách Quang Minh Chính Định,

- Quang Sí Thịnh Chính Định,

- Quang Minh Nghiệp Chính Định,

- Diệu Tướng Chính Định,

- Khuyến Phi Thiên Chính Định,

- Cung Điện Chính Định,

- Hiện Viên Tịch Chính Định,

- Đại Đăng Minh Chính Định,

- Đăng Minh Vương Chính Định,

- Cứu Luân Hồi Chính Định,

- Văn Tự Dụng Chính Định,

- Thiên Hiện Tiền Chính Định,

- Tương Ứng Nghiệp Chính Định,

- Kiến Chân Như Chính Định,

- Điện Quang Chính Định,

- Long Nghiêm Chính Định,

- Sư Tử Tần Thân Chính Định,

- Đại Giác Tú Diện Chính Định,

- Vãng Phục Chính Định,

- Giác Ngộ Biến Chính Định,

- Niệm Căn Tăng Trưởng Chính Định,

- Vô Tướng Giải Thoát Chính Định,

- Tối Thắng Chính Định,

- và Khai Đạo Chính Định.

Thiện nam tử! Quán Tự Tại Đại Bồ-tát không chỉ có những chính định đó, mà trong mỗi lỗ chân lông cũng có một tỷ chính định.

Thiện nam tử! Quán Tự Tại Đại Bồ-tát là một vị Bồ-tát nhưng có công đức như thế. Cả đến chư Phật Như Lai cũng ngợi khen công đức như vậy là chưa từng có.



Thiện nam tử! Vào thuở xa xưa khi tu Đạo Bồ-tát, ta cùng với 500 thương nhân vì muốn đến trong nước Sư Tử để tìm tài bảo, nên đã mang theo xe cộ, lạc đà, trâu bò và những đồ vật khác. Thế là đoàn thương nhân khởi hành lên đường. Họ băng qua các thôn ấp, thành thị, và xóm làng. Tiếp đó, họ đến bờ biển và đáp thuyền ra khơi.

Khi đã lên thuyền, ta hỏi chủ thuyền rằng:

"Ông có thể xem hướng gió này là từ đâu đến và sẽ thổi đến nước nào không? Là sẽ đến Bảo Châu, là nước Trảo Thổ, hay là nước quỷ bạo ác?"

Vị chủ thuyền xem hướng gió và nói lời như thế này:

"Cứ y theo hướng gió bây giờ thì chắc chắn chúng ta sẽ đến nước Sư Tử."

Và thế là, các thương nhân nương sức gió và lướt nhanh đến nước Sư Tử. Ở trong nước kia có 500 quỷ nữ bạo ác bỗng hốt nhiên tạo một trận cuồng phong. Cơn giông tố nổi lên những con sóng dữ dội và phá hủy đi thuyền của họ. Lúc đó, các thương nhân bị rơi vào trong biển nước, nổi lênh đênh và cuối cùng họ bơi được đến bờ. Khi 500 quỷ nữ bạo ác kia thấy các thương nhân, thân thể của mỗi quỷ nữ bạo ác dao động và phát ra âm thanh dữ tợn. Sau đó, chúng hóa thành thân tướng của những đồng nữ, rồi đi đến chỗ của các thương nhân và cho họ y phục. Các thương nhân mặc y phục này, rồi vắt quần áo ướt của mình và mang đi phơi khô. Các thương nhân rời nơi kia và liền đến dưới gốc cây ngọc lan nghỉ ngơi.

Khi đã nghỉ ngơi xong, họ đều nói với nhau rằng:

"Bây giờ chúng ta cũng chẳng biết tính sao, vậy phải làm gì bây giờ?"

Nói xong, họ đều im lặng.

Lúc bấy giờ, chúng quỷ nữ bạo ác kia lại đến ở trước các thương nhân và nói lời như thế này:

"Em vẫn chưa có chồng, anh có thể làm phu quân của em không? Chỗ của em có thức ăn nước uống, y phục, kho chứa đồ, khu vườn, và ao tắm."

Sau đó, mỗi quỷ nữ bạo ác kia dẫn một người thương nhân về nơi cư trú của mình. Trong chúng quỷ nữ bạo ác này có một chúa quỷ nữ bạo ác, tên là Ratikarahasanam [ra ti ca ra ha sa nâm]. Chúa quỷ nữ bạo ác kia dẫn ta về nơi cư trú của cô ta, rồi cô ấy lấy những ẩm thực ngon lạ để cung cấp cho ta. Ta ăn uống no nê và cảm thấy vui vẻ như ở nhân gian không khác.

Thời gian ở nơi đó vừa đúng 42 ngày, một hôm nọ ta bỗng nhiên thấy chúa quỷ nữ bạo ác cười tũm tĩm. Lúc ấy ta cảm thấy kỳ lạ, bởi chưa hề khi nào ta thấy hoặc nghe sự quái dị như vậy.

Khi quỷ nữ bạo ác kia cười như thế, ta hỏi rằng:

"Vừa rồi sao nàng lại cười như thế?"

Quỷ nữ bạo ác đáp rằng:

"Nước Sư Tử này là nơi ở của chúng quỷ nữ bạo ác, em sợ anh sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng."

Khi đó ta hỏi rằng:

"Sao nàng lại biết?"

Quỷ nữ bạo ác đáp rằng:

"Anh nhớ đừng đi về hướng nam!

Vì sao thế? Bởi nơi đó có một thành bằng sắt, trên dưới và xung quanh đều chẳng có cửa. Ở trong đó có vô số thương nhân, phần nhiều đã bị ăn thịt và chỉ còn sót lại hài cốt. Hiện giờ nơi đó vẫn còn thấy có kẻ sống người chết. Anh không tin thì cứ đi theo con đường này thì sẽ đến nơi đó và anh sẽ tin những gì em nói."

Sau đó, ta đợi đến khi cô ấy ngủ say, tới lúc nửa đêm, ta cầm thanh kiếm nguyệt quang rồi đi về hướng nam. Khi đã đến thành sắt kia, ta đi xung quanh mà chẳng nhìn thấy một cánh cửa hay cửa sổ nào. May thay bên cạnh thành sắt kia có một cây ngọc lan, thế là ta trèo lên cây và lúc đó ta hô lớn vào.

Khi ấy các thương nhân trong thành sắt bảo ta rằng:

"Hiền đại thương chủ! Ngài có biết rằng chúng tôi bị chúng quỷ nữ bạo ác nhốt tại thành sắt này và mỗi ngày có 100 người bị chúng ăn thịt."

Sau đó, họ kể tường tận mọi việc đã xảy ra. Khi nghe xong, ta leo xuống cây ngọc lan, theo đường cũ và cấp tốc trở về nơi của quỷ nữ bạo ác kia.

Bấy giờ cô ấy hỏi ta rằng:

"Hiền đại thương chủ! Anh có thấy thành sắt như em đã nhắc qua hay không? Giờ anh hãy nói thật đi."

Ta nói rằng:

"Anh đã thấy!"

Tiếp đó, ta lại hỏi cô ấy rằng:

"Anh phải làm cách nào mới ra khỏi nơi này được."

Quỷ nữ bạo ác kia bảo ta rằng:

"Hiện có một cách chu đáo khiến anh có thể bình an rời khỏi nước Sư Tử để trở về Nam Châu Thắng Kim."

Nghe nói thế, ta lại hỏi cô ấy rằng:

"Làm sao anh mới rời khỏi nước Sư Tử được?"

Lúc đó chúa quỷ nữ bạo ác bảo ta rằng:

"Ở nước Sư Tử có một Thánh Mã Vương hay khéo có thể cứu độ tất cả hữu tình."

Sau đó, ta tìm được cơ hội để đi đến chỗ của Thánh Mã Vương kia. Lúc ấy, ngài đang ăn dược thảo trắng.

Khi ăn xong, ngài lăn trên bãi cát vàng, rồi đứng dậy, rung rẩy lông trên thân và nói lời rằng:

"Có ai muốn đi qua bờ kia không?"

Ngài đã hỏi đến ba lần như vậy.

"Nếu ai muốn đi thì hãy tự lên tiếng."

Khi đó ta nói với Thánh Mã Vương rằng:

"Nay tôi muốn đi qua bờ kia."

Khi đã nói như thế, ta trở về lại chỗ của quỷ nữ bạo ác kia, rồi đi ngủ.

Khi quỷ nữ bạo ác kia thức giấc từ cơn ngủ say, lòng cảm thấy hối hận và hỏi ta rằng:

"Thương chủ! Tại sao thân mình của anh lạnh quá vậy?"

Biết cô ấy không nỡ muốn ta đi, nên ta đã dùng phương tiện mà nói với quỷ nữ bạo ác rằng:

"Anh ra ngoài thành một lát để đại tiểu tiện, rồi trở về nên thân mình của anh mới lạnh như thế."

Cô ấy nói với ta rằng:

"Hãy ngủ đi thôi!"

Ta ngủ đến khi mặt trời mọc và lúc đó ta mới đi gọi các thương nhân:

"Bây giờ các người hãy ra khỏi thành và đợi ở ngoài đó."

Khi các thương nhân đều đã ra khỏi thành, họ tụ tập ở một nơi để nghỉ ngơi và nói với nhau rằng:

"Nay trong nhóm của chúng ta đây, hãy xem vợ của ai là thương người đó nhất. Mỗi người hãy kể ra những gì đã thấy và việc đó như thế nào."

Lúc ấy có người trong đó nói rằng:

"Cô ta lấy cao lương mỹ vị để cung cấp cho tôi."

Hoặc có người nói rằng:

"Cô ta mang đủ mọi quần áo để cung cấp cho tôi."

Hoặc có người nói rằng:

"Cô ta lấy mũ trời, hoa tai và y phục để cung cấp cho tôi."

Hoặc có người nói rằng:

"Tôi chẳng được gì cả, chỉ toàn là sự bất mãn."

Hoặc có người nói rằng:

"Cô ta lấy đủ mọi hương long, hương xạ và hương đàn để cung cấp cho tôi."

Khi các thương nhân nói lời đó xong, ta bảo họ rằng:

"Các người thật khó mà giải thoát, sao các người lại tham luyến chúng quỷ nữ bạo ác kia?"

Chúng thương nhân nghe xong, lòng sinh sợ hãi và hỏi rằng:

"Đại thương chủ, có thật là như vậy không?"

Ta liền bảo họ:

"Nước Sư Tử này là nơi ở của chúng quỷ nữ bạo ác. Họ chẳng phải là người mà đích thật là quỷ nữ bạo ác."

Tiếp đó, ta nói lời thề rằng:

"Chỉ có Phật Pháp Tăng mới có thể biết họ là quỷ nữ bạo ác."

Lúc ấy các thương nhân nghe xong và nói với ta rằng:

"Chúng tôi phải làm cách nào mới thoát khỏi nạn này."

Ta nói với họ rằng:

"Ở nước Sư Tử có một Thánh Mã Vương hay khéo có thể cứu độ tất cả hữu tình. Ngài ăn dược thảo trắng và lăn trên bãi cát vàng.

Khi đứng dậy và rung rẩy lông trên thân xong, ngài sẽ nói ba lần rằng:

"Có ai muốn đi qua bờ kia không?"

Ta đã nói với Thánh Mã Vương kia rằng:

"Nay tôi muốn đi qua bờ kia.""

Khi đó các thương nhân lại nói với ta rằng:

"Vậy thì ngày nào chúng ta sẽ đi?"

Ta bảo họ rằng:

"Ba ngày sau chúng ta nhất định phải đi, các người phải nhớ chuẩn bị các tư lương để lên đường."

Khi nói lời ấy xong, chúng thương nhân trở vào thành, rồi ai về nhà nấy của mỗi quỷ nữ bạo ác.

Khi quỷ nữ bạo ác thấy ta về, cô ấy liền hỏi rằng:

"Anh có mệt không?"

Ta hỏi quỷ nữ bạo ác kia rằng:

"Anh chưa bao giờ nhìn thấy khu vườn xinh đẹp và ao tắm của em cả, thật sự là có hay không?"

Lúc đó, quỷ nữ bạo ác kia bảo ta rằng:

"Đại thương chủ! Ở nước Sư Tử có rất nhiều viên lâm xinh đẹp và ao tắm."

Ta nói với cô ấy rằng:

"Nàng hãy chuẩn bị các tư lương, ba ngày sau anh muốn đi du ngoạn. Anh muốn tham quan các viên lâm, ao đầm, ngắm hoa xinh tươi, và anh cũng sẽ hái các loại hoa đó để mang về nhà."

Quỷ nữ bạo ác liền nói với ta rằng:

"Đại thương chủ, em sẽ chuẩn bị đầy đủ các tư lương cho anh."

"Nếu quỷ nữ bạo ác kia biết được phương kế của ta thì chắc sẽ gϊếŧ chết mình."

Nghĩ như vậy, ta giữ lặng yên.

Rồi sau đó, quỷ nữ bạo ác kia lấy những thức ăn nước uống thơm ngon để mời ta dùng. Ăn xong, ta thở dài.

Cô ấy hỏi rằng:

"Đại thương chủ! Tại sao anh lại thở dài như vậy?"

Lúc đó ta nói với cô ấy rằng:

"Anh vốn là người ở Nam Châu Thắng Kim, anh nay thật nhớ quê nhà."

Cô ấy nói với ta rằng:

"Đại thương chủ! Đừng nhớ về quê hương của anh nữa. Ở nước Sư Tử này có muôn loại ẩm thực, y phục, kho chứa đồ, những khu vườn xinh đẹp và ao tắm. Anh sẽ thọ hưởng mọi điều vui sướиɠ. Anh hà tất phải nhớ về Nam Châu Thắng Kim làm gì!"

Nghe xong, ta giữ lặng yên. Qua ngày hôm nay và đến ngày thứ hai, cô ấy chuẩn bị đầy đủ ẩm thực và các tư lương cho ta. Các thương nhân kia cũng thảy đều chuẩn bị đầy đủ các tư lương, rồi cùng đợi đến ngày thứ ba. Vào ngày thứ ba khi trời vừa hừng sáng, tất cả chúng thương nhân đều ra khỏi thành.

Khi đã ra khỏi thành, ai nấy đều cùng nhau bàn bạc:

"Bây giờ chúng ta nhất định phải nhanh rời khỏi và đừng nên ngoái nhìn lại nước Sư Tử."

Sau khi nói lời ấy xong, ta cùng họ liền chạy nhanh đến chỗ của Thánh Mã Vương. Lúc đến nơi, mọi người trông thấy Thánh Mã Vương đang ăn dược thảo trắng. Khi ăn xong, ngài lăn trên bãi cát vàng, rồi đứng dậy, rung rẩy lông trên thân. Lúc bấy giờ, trên mặt đất của nước Sư Tử đều chấn động.

Khi đó, Thánh Mã Vương hỏi đến ba lần như sau:

"Bây giờ có ai muốn đi qua bờ kia không?"

Lúc ấy các thương nhân nói lời như thế này:

"Nay chúng tôi muốn đi qua bờ kia."

Khi đó, Thánh Mã vương chuyển động thân mình và nói lời này:

"Các ông nhất định phải hướng về phía trước và chớ nên ngoảnh nhìn lại nước Sư Tử."

Khi Thánh Mã Vương kia nói như thế xong, ta trèo lên lưng của Thánh Mã Vương trước, rồi sau đó 500 thương nhân cũng đều trèo lên lưng của ngài.

Lúc bấy giờ, chúng quỷ nữ bạo ác ở trong nước Sư Tử kia bỗng nhiên hay được các thương nhân đã rời khỏi, chúng liền phát ra những tiếng thương cảm thảm thiết và vội vã đuổi theo. Chúng khóc lóc buồn bã, vừa kêu vừa chạy. Khi các thương nhân nghe tiếng đó xong, họ quay đầu liếc nhìn thì bất chợt rơi xuống. Họ rơi vào trong nước và bị chúng quỷ nữ bạo ác này bắt lấy ăn thịt. Lúc đó chỉ có một mình ta là về được Nam Châu Thắng Kim.

Khi Thánh Mã Vương đến tới bờ biển, ta leo xuống và nhiễu quanh Thánh Mã Vương ba vòng rồi rời khỏi nơi kia. Sau đó, ta tìm đường về nơi xứ sở của mình và cuối cùng ta cũng về đến nhà. Khi cha mẹ ta nghe thấy ta trở về, họ ôm chặt vào lòng và vui mừng đến rơi nước mắt. Lúc trước, cha mẹ ta vì quá thương nhớ nên thường hay rơi lệ. Chính vì vậy mà làm cho mắt của họ đã bị mờ. Nay đã được hồi phục và sáng rõ như xưa. Bấy giờ, cha mẹ và con được đoàn viên. Sau đó, ta thuật lại tường tận những việc gian khổ đã xảy ra.

Sau khi nghe xong, cha mẹ ta bảo rằng:

"Hôm nay con được bình yên trở về, cha mẹ đã an tâm lắm rồi và không còn lo lắng nữa. Cha mẹ không cần đến những tài bảo đó đâu. Nay cha mẹ tuổi hạc đã cao và sức khỏe suy kém, cha mẹ cần con trông nôm ở những lúc ra vào. Lúc cha mẹ qua đời, con là chủ của một nhà và sẽ đưa tiễn cùng mai táng cho cha mẹ."

Cha mẹ của ta thuở xưa đã nói những lời an ủi với ta như vậy đó.

Này Trừ Cái Chướng! Lúc ta là một vị thương chủ, ta đã trải qua những khổ nạn nguy hiểm như thế."

Phật bảo Trừ Cái Chướng Bồ-tát:

"Thánh Mã Vương thuở đó chính là Quán Tự Tại Đại Bồ-tát, là vị đã cứu ta thoát nạn hiểm nguy trong những lúc kinh hoàng của sinh tử.



Này Trừ Cái Chướng! Ta nay chẳng thể nào nói tường tận công đức số lượng của Quán Tự Tại Đại Bồ-tát. Ta nay sẽ vì ông mà lược nói về công đức của những lỗ chân lông nơi thân của Quán Tự Tại Bồ-tát.

Này Trừ Cái Chướng! Trên thân của Quán Tự Tại Bồ-tát có một lỗ chân lông sắc vàng. Ở trong ấy có vô số tỷ ức nayuta [na du ta] tầm hương thần. Chúng ở trong đó và không phải trải qua nỗi khổ của luân hồi, mà chỉ thường thọ hưởng những điều vui sướиɠ tối thắng. Các phẩm vật cõi trời để thọ dùng thì nhiều vô cùng vô tận. Chúng không có tâm tà ác, không có tính đố kỵ, không có tham sân si. Chúng luôn tu hành Tám Chính Đạo và thường thọ Pháp lạc.

Này Trừ Cái Chướng! Ở trong lỗ chân lông sắc vàng này lại có một như ý châu. Nó phóng ra ánh sáng và tùy ý mãn túc mọi điều sở nguyện của chúng tầm hương thần kia. Ở trong lỗ chân lông sắc vàng này xuất hiện ra những việc như thế.

Lại có một lỗ chân lông màu đen. Ở trong ấy có vô lượng tỷ ức nayuta tiên nhân có thần thông. Trong đó có vị đắc một loại thần thông. Hoặc có vị đắc hai, ba, bốn, hoặc năm loại thần thông. Cũng có vị được đầy đủ sáu loại thần thông. Ở trong lỗ chân lông này lại hiện ra đất bạc với núi làm bằng hoàng kim, chóp núi làm bằng bạc trắng và có 37 ái nhiễm hoa sen báu trang nghiêm ở trên núi đó. Ở trong dãy núi ấy có 84.000 chúng thần tiên. Bên cạnh của các vị tiên nhân này xuất hiện ra những cây như ý với thân cây có sắc màu hồng đậm, cành với lá làm bằng hoàng kim và bạc trắng, và chúng phóng ra ánh sáng châu báu.

Ở giữa mỗi lỗ chân lông lại hiện ra bốn ao báu với nước tám công đức tràn đầy trong ấy, và có các diệu hoa đầy khắp trong ao. Cạnh bờ ao có những cây tỏa hương thơm vi diệu cõi trời và cây hương đàn.

Lại có những cây như ý trang nghiêm. Trên cây treo các mũ trời, hoa tai và còn có xâu chuỗi anh lạc được trang trí lên đó. Ở trên ấy lại treo những chuông báu, và y phục tơ lụa vi diệu.

Ở dưới mỗi cây như ý có 100 tầm hương thần vương thường tấu các loại âm nhạc. Lại có những bầy nai và đàn chim linh thiêng.

Khi chúng nghe âm nhạc đó thì thảy đều tư duy rằng:

"Đa số các chúng sinh đều thọ khổ luân hồi. Tại sao người ở Nam Châu Thắng Kim phải chứng kiến và phải chịu sinh già bệnh chết, nỗi khổ của yêu thương chia lìa và các thứ khổ khác như thế?"

Khi ấy, các bầy chim và đàn nai kia suy nghĩ đến danh hiệu của Kinh Đại Thừa Trang Nghiêm Bảo Vương này, thì liền đó xuất hiện những cao lương mỹ vị ngon lạ cõi trời, các hương thơm vi diệu cõi trời, y phục vi diệu cõi trời cùng những phẩm vật khác, và tùy theo tâm niệm của chúng mà tự nhiên hiện ra đầy đủ như ý muốn."



Lúc bấy giờ Trừ Cái Chướng Bồ-tát thưa với Phật rằng:

"Con nay nghe được việc này, thật là hy hữu, thưa Thế Tôn!"

Đức Phật bảo:

"Thiện nam tử! Ý ông nghĩ sao?"

Trừ Cái Chướng Bồ-tát thưa với Phật rằng:

"Bởi tâm của các hữu tình kia thường tư duy và niệm danh hiệu của Kinh này nên chúng mới được những sự lợi ích an vui như vậy.

Nếu lại có người nghe được Kinh này, rồi có thể biên chép, thọ trì đọc tụng, và cung kính cúng dường, thì người như thế sẽ luôn được an vui.

Hoặc lại có người, như có thể biên chép một chữ trong Kinh này, người đó trong tương lai sẽ không bao giờ còn thọ khổ của luân hồi. Họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ sinh ra trong tầng lớp hạ tiện, như là làm nghề mổ gϊếŧ. Thân của họ khi sinh ra sẽ không bao giờ có những tướng xấu xa, như là gù lưng, chân tay co quắp, môi trề, khuyết tật, xấu xí, ghẻ hủi và những bệnh tật khác. Họ chỉ có thân tướng viên mãn, các căn hoàn chỉnh và có uy thế lớn. Huống nữa là công đức có được của những ai thọ trì đọc tụng, biên chép, và cung kính cúng dường Kinh này."

Lúc bấy giờ Đức Phật ngợi khen rằng:

"Lành thay, lành thay, Trừ Cái Chướng! Ông nay thật khéo diễn nói Pháp như vậy. Hiện giờ ở trong Pháp hội này có vô số tỷ trời, rồng, quỷ tiệp tật, tầm hương thần, phi thiên, kim sí điểu, nghi thần, đại mãng xà, người và phi nhân, Thanh Tín Nam, Thanh Tín Nữ, cùng các đại chúng như thế, tất cả đều nghe được Pháp mà ông đã nói. Họ nghe được Pháp môn quảng đại đó, đây là do ông đã hỏi."

Khi đó Trừ Cái Chướng Bồ-tát thưa với Phật rằng:

"Thưa Thế Tôn! Nay kính mong Thế Tôn hãy tuyên thuyết diệu Pháp để cho trời người và đại chúng sinh tín tâm kiên cố."

Đức Phật liền ngợi khen rằng:

"Lành thay, lành thay, thiện nam tử! Ông lại khéo có thể hỏi thêm về sự biến hiện công đức trong lỗ chân lông nơi thân của Quán Tự Tại Bồ-tát.



Này Trừ Cái Chướng! Trên thân của Quán Tự Tại Bồ-tát lại có một lỗ chân lông trang nghiêm. Ở trong ấy có vô số tỷ ức nayuta tầm hương thần nữ với diện mạo đoan nghiêm, hình dáng diễm lệ và có đủ mọi vật báu trang nghiêm nơi thân. Tướng mạo của họ tựa như các thiên nữ. Tham sân si cùng những ách khổ đều chẳng thể nào xâm phạm. Các việc khổ não về thân mà người thế gian phải gánh chịu, một chút họ cũng chẳng lĩnh thọ. Ở trong ba thời mỗi ngày [lúc mặt trời mọc, giữa trưa và mặt trời lặn], chúng tầm hương thần nữ kia đều niệm danh hiệu của Quán Tự Tại Bồ-tát. Ngay lúc đó, họ sẽ được hết thảy các vật dụng như ước muốn."

Khi ấy Trừ Cái Chướng Bồ-tát thưa với Phật rằng:

"Thưa Thế Tôn! Con muốn được vào trong những lỗ chân lông kia để xem thấy các việc đó."

Đức Phật bảo:

"Thiện nam tử! Những lỗ chân lông kia ví như hư không, chẳng có ranh giới và cũng không bị chướng ngại.

Thiện nam tử! Những lỗ chân lông này là không chướng ngại và cũng không có não hại. Nếu Phổ Hiền Đại Bồ-tát vào một trong những lỗ chân lông kia và du hành suốt 12 năm, thì cũng chẳng thể đến được ranh giới. Trong mỗi lỗ chân lông, Phổ Hiền Bồ-tát thấy có các Đức Phật đang ở trong đó. Vì thế mà Phổ Hiền Bồ-tát chẳng thể nào thấy được ranh giới cùng khoảng cách. Thế thì chư Bồ-tát khác làm sao có thể thấy được ranh giới của những lỗ chân lông kia?"

Khi ấy Trừ Cái Chướng Bồ-tát bạch Phật rằng:

"Bạch Thế Tôn! Phổ Hiền Đại Bồ-tát vào một trong những lỗ chân lông kia và du hành suốt 12 năm mà cũng chẳng thể đến được ranh giới, và ngài lại thấy có 100 Đức Phật ở trong đó. Như Phổ Hiền Đại Bồ-tát còn chẳng thể thấy được ranh giới, thế thì con nay làm sao mà vào trong ấy cho được?"

Đức Phật bảo:

"Thiện nam tử! Đến cả Ta cũng còn không thể thấy những sự vi diệu và tịch tĩnh như vậy. Do bởi Quán Tự Tại Bồ-tát là vô tướng, nên thị hiện thân lớn, đầy đủ 11 mặt với trăm nghìn con mắt quảng đại viên mãn. Quán Tự Tại Bồ-tát đã đắc tương ứng địa và trụ trong vắng lặng tịch tĩnh. Quán Tự Tại Bồ-tát có đại trí của không có chứng đắc và không có sự luân hồi. Quán Tự Tại Bồ-tát chẳng thấy có người được ngài cứu độ và cũng không có sự phân biệt chủng tộc. Lại cũng không có trí tuệ và cũng không có lời nói; bởi các pháp như thế chỉ là như bóng và như âm vang.

Thiện nam tử! Quán Tự Tại Bồ-tát được tự tại của cái thấy, cái nghe, và tự tính, cho đến Như Lai cũng chẳng thể thấy biết tâm niệm của Bồ-tát. Ý ông nghĩ sao?

Thiện nam tử! Phổ Hiền Bồ-tát cùng chư Bồ-tát khác đều có đầy đủ công đức không thể nghĩ bàn, nhưng cũng chẳng thể biết rõ sự biến hóa của Quán Tự Tại Bồ-tát.

Thiện nam tử! Quán Tự Tại Đại Bồ-tát biến hiện đủ mọi việc để cứu độ vô số tỷ ức nayuta hữu tình, khiến họ được vãng sinh về Thế giới Cực Lạc và thấy Vô Lượng Thọ Như Lai. Sau đó, họ nghe được Pháp yếu và đều sẽ viên thành Phật Đạo."



Lúc ấy, Trừ Cái Chướng Bồ-tát bạch Phật rằng:

"Bạch Thế Tôn! Con không biết phải dùng phương tiện gì mới thấy được Quán Tự Tại Đại Bồ-tát?"

Đức Phật bảo:

"Thiện nam tử! Vị Bồ-tát kia sẽ đến Thế giới Kham Nhẫn này để diện kiến cùng lễ bái và cúng dường Ta."

Khi đó, Trừ Cái Chướng Bồ-tát bạch Phật rằng:

"Bạch Thế Tôn! Ngài có biết là khi nào thì Quán Tự Tại Đại Bồ-tát sẽ đến nơi này?"

Đức Phật bảo:

"Thiện nam tử! Khi thiện căn của chúng sinh trong thế giới này thành thục thì Quán Tự Tại Đại Bồ-tát sẽ đến đây."

Lúc đó Trừ Cái Chướng Đại Bồ-tát lấy tay kê lên má và suy nghĩ như vầy:

"Mình nay có tội chướng gì? Mặc dầu thọ mạng lâu dài nhưng cũng chẳng có lợi ích chi cả. Mình không thể thấy Quán Tự Tại Bồ-tát để được cung kính và lễ bái. Mình ví như kẻ mù lòa đi trên đường."

Khi ấy Trừ Cái Chướng Bồ-tát lại bạch Phật rằng:

"Bạch Thế Tôn! Quán Tự Tại Đại Bồ-tát kia thật sự là khi nào thì sẽ đến đây?"

Lúc bấy giờ Đức Phật mỉm cười và nói rằng:

"Thiện nam tử! Thời gian của Quán Tự Tại Đại Bồ-tát sẽ đến là vô thời."



Thiện nam tử! Trên thân của vị Bồ-tát kia có một lỗ chân lông tên là Sái Cam Lộ. Ở trong lỗ chân lông này có vô số tỷ ức nayuta hàng trời người đang trú ở trong đó. Họ đã chứng Địa Thứ Nhất, hoặc Địa Thứ Nhì và cho đến có vị đã chứng Địa Thứ Mười của đại Bồ-tát.

Này Trừ Cái Chướng! Ở trong lỗ chân lông Sái Cam Lộ kia có 60 dãy núi làm bằng vàng bạc báu. Mỗi dãy núi cao 60.000 yojana [dô cha na] và có 99.000 chóp núi. Có vàng báu vi diệu cõi trời trang nghiêm xung quanh và có các bậc Nhất Sinh Bổ Xứ Bồ-tát hiện đang trú ở đó.

Lại có vô số tỷ ức nayuta tầm hương thần luôn tấu các loại âm nhạc ở trong lỗ chân lông kia.

Này Trừ Cái Chướng! Ở trong lỗ chân lông Sái Cam Lộ kia lại có vô số tỷ ức nayuta cung điện được trang nghiêm toàn với như ý châu vi diệu cõi trời cùng muôn loại trân châu anh lạc. Phàm ai thấy đều tự nhiên vui thích. Ở trong những cung điện kia có chư Bồ-tát đang thuyết diệu Pháp. Sau đó, các ngài rời khỏi cung điện ấy và đi kinh hành.

Ở nơi kinh hành có 77 ao tắm với nước tám công đức tràn đầy trong ấy. Có muôn loại hoa tràn khắp trong ao, như là: hoa sen xanh, hoa súng trắng, hoa sen trắng, hoa hảo hương, hoa vi diệu âm, và hoa vi diệu âm lớn.

Trên đất của nơi kinh hành kia lại có cây như ý với lá làm bằng vàng bạc cõi trời, treo trên cây là những mũ trời, hoa tai, trân bảo, xâu chuỗi anh lạc, và các loại châu báu dùng để trang nghiêm.

Khi đã đi kinh hành xong, vào buổi tối, chư Bồ-tát kia nhớ tưởng đến các Pháp Đại Thừa, tư duy về Đạo tịch diệt, và tư duy về địa ngục, ngạ quỷ, bàng sinh. Khi đã tư duy như thế xong, các ngài nhập Từ Tâm Chính Định.

Này Trừ Cái Chướng! Ở trong lỗ chân lông kia xuất hiện các vị Bồ-tát như vậy.

Lại có một lỗ chân lông tên là Kim Cang Diện. Ở trong đó có vô số tỷ nghi thần. Chúng lấy các vòng hoa và quấn khắp trên thân để trang nghiêm, dùng hương xoa vi diệu để bôi lên thân mình, phàm ai thấy đều rất hoan hỷ. Chúng luôn niệm Phật Pháp Tăng và được tín tâm kiên cố. Chúng an trụ nơi các Pháp với lòng nhẫn nhục, tâm từ bi, tư duy tịch diệt và lìa xa luân hồi.

Cũng như vậy, thiện nam tử! Chúng nghi thần kia thường sinh tâm yêu mến.

Bên trong lỗ chân lông kia có vô số ngọn núi. Ở trong đó có hang kim cang báu, hang vàng báu, hang bạc báu, hang pha lê báu, hang hoa sen sắc báu, hang thanh sắc báu, và còn có đầy đủ các hang bằng bảy báu.

Như vậy, thiện nam tử! Ở trong lỗ chân lông kia có những sự biến hiện như thế.

Lại có vô số cây như ý, vô số cây hương đàn to lớn, và các cây hương thơm vi diệu. Có vô số ao tắm, một tỷ cung điện báu cõi trời được trang nghiêm bằng châu báu pha lê, thanh tịnh vi diệu và tráng lệ đẹp đẽ. Ở những cung điện như thế có chúng nghi thần đang nghỉ ngơi trong đó. Khi nghỉ ngơi xong, chúng thuyết các Pháp vi diệu, như là Bố Thí Độ, Trì Giới Độ, Nhẫn Nhục Độ, Tinh Tấn Độ, Thiền Định Độ, và Diệu Tuệ Độ.

Khi đã giảng Sáu Độ xong, ai nấy đều đi kinh hành.

Ở nơi đó có những con đường kinh hành bằng hoàng kim cùng những con đường kinh hành bằng bạc trắng. Xung quanh nơi ấy có cây như ý với vàng bạc làm lá. Trên cây có muôn loại thiên y, mũ báu, hoa tai, chuông báu, và xâu chuỗi anh lạc để trang nghiêm nơi kinh hành kia.

Ở nơi kinh hành này lại có những lầu các, chúng nghi thần kia tư duy về sự trầm luân về nỗi khổ của sinh, nỗi khổ của già, nỗi khổ của bệnh, nỗi khổ của chết, nỗi khổ của nghèo túng, nỗi khổ của yêu thương chia lìa, nỗi khổ của oán ghét gặp nhau, nỗi khổ của mong cầu không được, hoặc nỗi khổ bị đọa Địa ngục Kim Chích, Địa ngục Dây Đen, Đại địa ngục Uống Giấm, Đại địa ngục Cực Nóng, Địa ngục Hầm Lửa, hoặc sa vào loài ngạ quỷ. Chúng nghi thần kia tư duy về các khổ não khôn xiết mà các hữu tình như thế phải thọ lấy.

Lại nữa, thiện nam tử! Chúng nghi thần kia yêu thích các Pháp thâm sâu, tư duy về Viên Tịch Chân Giới. Chúng lại luôn niệm danh hiệu của Quán Tự Tại Đại Bồ-tát. Do bởi xưng niệm danh hiệu đó, nên chúng liền được đầy đủ các vật dụng như mong muốn.



Thiện nam tử! Dẫu cho chỉ là danh hiệu của Quán Tự Tại Đại Bồ-tát thì cũng khó mà nghe được.

Vì sao thế? Bởi vị Bồ-tát kia ví như đại phụ mẫu của hết thảy chúng sinh. Ngài vì tất cả hữu tình mà ban điều không sợ hãi, khai đạo và làm Thiện Tri Thức của hết thảy chúng sinh.

Và như thế, thiện nam tử! Quán Tự Tại Đại Bồ-tát kia có Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn rất khó gặp. Nếu ai có thể xưng niệm danh hiệu của chân ngôn đó, họ sẽ được sinh vào trong lỗ chân lông của Bồ-tát và sẽ không trải qua sinh tử trầm luân. Sau đó, họ rời khỏi lỗ chân lông ấy rồi vào lỗ chân lông khác và trú ở đó. Cứ lần lượt như vậy cho đến khi họ chứng Đạo tịch diệt."

Khi ấy Trừ Cái Chướng Bồ-tát bạch Phật rằng:

"Bạch Thế Tôn! Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn này là từ nơi nào mà chứng đắc?"

Đức Phật bảo:

"Thiện nam tử! Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn này rất khó gặp, ngay cả chư Như Lai cũng còn chẳng biết nơi nào để chứng đắc, huống nữa là chư Bồ-tát đang ở bậc Nhân Địa thì làm sao có thể biết nơi nào để chứng đắc?"

Trừ Cái Chướng Bồ-tát bạch Phật rằng:

"[Bạch Thế Tôn!] Chân ngôn này, tại sao ngay cả chư Phật Như Lai, Ứng Cúng, Chính Đẳng Chính Giác mà cũng chẳng thể biết?"

Đức Phật bảo:

"Thiện nam tử! Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn này là bổn tâm vi diệu của Quán Tự Tại Đại Bồ-tát. Nếu ai biết bổn tâm vi diệu đó thì tức là biết được giải thoát."

Trừ Cái Chướng Bồ-tát liền bạch Phật rằng:

"Bạch Thế Tôn! Có ai trong các hữu tình có thể biết được Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn này chăng?"

Đức Phật bảo:

"Không một ai biết cả. Thiện nam tử! Vô lượng Như Lai cũng khó mà biết Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn này, vậy thì chư Bồ-tát làm sao biết được nơi bổn tâm vi diệu của Quán Tự Tại Bồ-tát? Ta đã đến các cõi nước phương khác, nhưng cũng không thấy một ai biết được Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn này.



Nếu ai có thể thường thọ trì Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn này, thì trong lúc người đó trì tụng sẽ có 99 Hằng Hà sa Như Lai đều đến hội họp. Lại có chư Bồ-tát nhiều như số vi trần cũng đến hội họp. Lại có 33 vị thiên tử cũng đều đến hội họp. Lại có Tứ Đại Thiên Vương sẽ hộ vệ người đó ở bốn phương. Lại có Hải Long Vương, Vô Nhiệt Não Long Vương, Đa Thiệt Long Vương, Cửu Đầu Long Vương, và vô số tỷ ức nayuta long vương như thế cũng đến hộ vệ người ấy. Lại có quỷ tiệp tật đi trên đất, chư thần trong hư không, và các hữu tình khác cũng hộ vệ người đó.

Thiện nam tử! Trong các lỗ chân lông của Quán Tự Tại Bồ-tát có hàng ức số Như Lai đang ở bên trong.

Họ sẽ ngợi khen người đó rằng:

"Lành thay, lành thay, thiện nam tử! Ông có thể được như ý châu này, thì tổ tiên trong bảy đời của ông đều sẽ được giải thoát."

Thiện nam tử! Phàm người trì tụng chân ngôn này thì các loài trùng trong bụng của họ sẽ được quả vị không thoái chuyển của bậc Bồ-tát.

Thiện nam tử! Nếu lại có người đeo Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn này trên cổ hay mang ở trong mình, thì khi ai đó thấy người ấy,

- cũng tức đồng như thấy được thân kim cang,

- lại cũng như thấy được tháp xá-lợi,

- lại cũng như thấy được Như Lai,

- lại cũng như thấy được người có đầy đủ một ức trí tuệ.

Nếu có thiện nam tử hoặc thiện nữ nhân nào mà có thể y Pháp tu hành và niệm Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn này, người đó sẽ được vô lượng biện tài, trí tuệ thanh tịnh và lòng từ bi rộng lớn. Mỗi ngày người đó sẽ được đầy đủ Sáu Độ và thành tựu công đức viên mãn. Người này sẽ được quán đỉnh Thiên Chuyển Luân. Khi hơi thở của người ấy tỏa ra và chạm vào thân người khác, thì người bị chạm đến sẽ phát khởi lòng từ và rời xa các độc của sân. Họ sẽ trở thành Bồ-tát không thoái chuyển và sẽ nhanh chứng đắc Vô Thượng Chính Đẳng Chính Giác.

Nếu người nào mang hoặc đeo chân ngôn này mà tay của họ chạm vào thân người khác, thì người bị chạm đó sẽ sớm được quả vị Bồ-tát.

Nếu người nào mang hoặc đeo chân ngôn này mà họ gặp thấy người nam, người nữ, bé trai, bé gái, và cho đến các loài hữu tình khác, thì những người gặp thấy đó sẽ thảy đều sớm được quả vị Bồ-tát.

Người thọ trì chân ngôn như thế sẽ vĩnh viễn không bao giờ phải thọ nỗi khổ của sinh già bệnh chết, hoặc nỗi khổ của yêu thương chia lìa. Khi tụng niệm, họ sẽ được sự cảm ứng chẳng thể nghĩ bàn.

Bây giờ, Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn này được thuyết giảng như vậy."

Kinh Đại Thừa Trang Nghiêm Bảo Vương ♦ Hết quyển 3

Dịch sang cổ văn: Pháp sư Thiên Tức Tai (?-1000)

Dịch sang tiếng Việt: Tại gia Bồ-tát giới Thanh tín nam Nguyên Thuận

Dịch nghĩa: 2/4/2011 ◊ Cập nhật: 24/7/2021

☸ Cách đọc âm tiếng Phạn

Ratikarahasanam: ra ti ca ra ha sa nâm

nayuta: na du ta

yojana: dô cha na