Bác quản gia sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, rất nhanh ý thức được mình trở về không đúng lúc, làm hỏng chuyện tốt của chủ nhân, thật sự tội lỗi, tội lỗi.
Dịch Hiểu Đồng nhìn bác quản gia đứng cạnh cửa, lại nhìn Mộ Tu Kiệt, mặt thoáng đỏ bừng, vùi đầu vào trong lòng Mộ Tu Kiệt, tuy rằng hai người quần áo đầy đủ, nhưng chỉ cần là người có mắt vừa trông thấy liền hiểu rõ hiện tại là tình huống gì, chuyện này, chuyện này về sau cô biết đối mặt với bác quản gia thế nào đây! Dịch Hiểu Đồng có cảm giác khóc không ra nước mắt, nghĩ như vậy, đầu càng vùi sâu vào trong lòng Mộ Tu Kiệt.
“À. . . À tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà có việc, tôi. . . Tối nay tôi xin phép về sớm, sẽ không trở lại”. Bác quản gia ngượng ngùng nói, nói xong xoay người bước đi như chạy trốn. Thật sự là gặp quỷ, ra ngoài một lát không nghĩ lúc về lại làm hỏng một chuyện tốt, làm quản gia ở đây hơn ba năm, chưa bao giờ thấy hai người ân ái tình cảm, chỉ toàn lạnh lùng thờ ơ, hôm nay tại sao lại. . . . Bác quản gia vỗ vỗ đầu, đi vào thang máy, hôm nay không trở về thì sẽ tốt hơn, miễn quấy rầy đôi vợ chồng son trong nhà, thật đúng là tội nghiệt.
Bác quản gia đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, cùng lắm chỉ sau phút phút đồng hồ, tình huống này hoàn toàn bị thay đổi. Mộ Tu Kiệt nhìn người đang vùi đầu trong lòng mình, nghĩ lại một màn vừa rồi, không kiềm chế được mà cười toe toét, cuối cùng cười lên thành tiếng.
Dịch Hiểu Đồng trốn trong lòng anh không ngẩng đầu, tay đánh đánh vào lưng anh, người này vẫn còn cười được, thật là làm cô tức chết, tức chết.
Mộ Tu Kiệt không để ý, dường như vô cùng cao hứng, cười không ngừng. Dịch Hiểu Đồng giận dỗi, đẩy anh ra, đỏ mặt, trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi, oán hận nhìn Mộ Tu Kiệt.
Nhìn bộ dáng tức giận đáng yêu của cô, Mộ Tu Kiệt càng vui vẻ, nghiêng người về phía trước hôn lên môi cô, vừa hôn vừa muốn đem cô ôm sát, không nghĩ Dịch Hiểu Đồng đột nhiên dùng lực, đẩy anh ra, tức giận nói, “Anh còn cười nữa, em… Em ngày mai làm sao còn mặt mũi mà gặp bác chứ”. Ngày mai chắc chắn bác sẽ cười cô, lớn bằng từng này nhưng cô chưa bao giờ bị mất mặt như vậy.
Mộ Tu Kiệt lơ đễnh, trên mặt vẫn mang theo ý cười, “Chuyện này có gì đâu, chúng ta vốn là vợ chồng, không phải yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, cũng không ăn trộm ăn cướp, ở trong nhà mình thân thiết lại phạm pháp ư? Còn nữa, chả có gì xấu như em nghĩ, quần áo chúng mình chỉ hơi xộc xệch thôi, nhưng lúc bác mở cửa cũng đâu có chuyện gì, anh đã che cho em rồi, sao phải sợ ai nhìn thấy”.
Nghe một chút, lại nghe thêm một chút, người đàn ông này bình thường luôn luôn nghiêm túc hôm nay lại nói chuyện không đứng đắn tí nào! Mặt Dịch Hiểu Đồng càng đỏ hơn, “Anh. . . Anh. . Đáng ghét, em… Em không thèm để ý đến anh nữa”. Tức giận đến mức ngay cả nói một câu cũng không hoàn chỉnh, đứng dậy xoay người đi về phòng.
Mộ Tu Kiệt đứng lên đi theo, ôm lấy cô từ phía sau, dỗ dành, “Thôi đừng giận, đừng giận, tất cả là tại anh, tại anh, là do anh quá nôn nóng. Ngày mai, ngày mai anh sẽ nói chuyện với bác quản gia, bảo bác không được cười em”. Mộ Tu Kiệt ngoài miệng nói rất nghiêm trang, nhưng trong mắt lại không thể che giấu ý cười.
Dịch Hiểu Đồng xoay người, trừng mắt với anh, “Không được, không cho anh nói”. Nếu anh thật sự nói vậy, về sau cô lại càng không muốn làm người.
Nhìn cô, Mộ Tu Kiệt mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô, cắn cắn, mυ'ŧ mát, nhân lúc cô không để ý há miệng liền đưa lưỡi vào bên trong, linh hoạt tìm kiếm lưỡi cô, dây dưa chơi đùa không cho cô từ chối, đến lúc cô đầu hàng thì cả hai người đều đã rạo rực. Dịch Hiểu Đồng đầu tiên là kháng cự, nhưng anh lại rất nồng nàn, cuối cùng cô liền đắm chìm vào sự dịu dàng của anh.
Không biết bị hôn bao lâu, Dịch Hiểu Đồng chỉ biết lúc cô sắp ngạt thở Mộ Tu Kiệt mới buông tha, tựa vào trước ngực anh, Dịch Hiểu Đồng cảm nhận được nhịp tim của Mộ Tu Kiệt và của cô đập cùng một tần suất, trước ngực phập phồng, hơi thở ấm áp bên tai, cảm giác này khiến Dịch Hiểu Đồng không hiểu sao vô cùng an tâm, cô có chút tham luyến giờ khắc dịu dàng hiện tại.
Ôm lấy cô, Mộ Tu Kiệt điều chỉnh lại hơi thở của bản thân, anh đột nhiên nhớ tới những lời nói của Cung Hiên trong bữa cơm trưa, những lời này khiến anh không thoải mái, rất không thoải mái, không hiểu sao làm anh cảm thấy bất an. Ôm chặt cô, cảm giác cô ở trong lòng mình rất chân thực, anh khẽ gọi bên tai cô, “Hiểu Đồng”.
“Vâng?”. Dựa vào ngực anh, ngửi hơi thở của anh, Dịch Hiểu Đồng ấp úng trả lời.
“Chúng ta. . . Sinh con đi”. Mộ Tu Kiệt nói. Anh nghĩ, nếu Dịch Hiểu Đồng mang thai, như vậy Cung Hiên sẽ phải tự tránh ra. Anh không thích người đàn ông khác nghĩ về vợ mình. Cũng là lúc này, anh mới ý thức được mình đối với Dịch Hiểu Đồng lại có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như thế, có lẽ ngày trước không đồng ý cho cô đi ra ngoài làm việc là do nguyên nhân này. Đương nhiên, làm vậy không chỉ là muốn đem cô nhốt trong nhà, anh thật lòng muốn cùng cô sinh con, anh muốn có một bé gái xinh đẹp giống cô, chắc chắn sẽ rất đáng yêu!
Ý nghĩ này không phải là nhất thời cao hứng, trước kia không đề cập đến là vì cô nói cô còn trẻ, nhưng hôm nay Cung Hiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thật sự có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến anh.
Nghe anh nói vậy, trong lòng Dịch Hiểu Đồng sửng sốt, chốc lát không kịp phản ứng.
Không thấy đáp lại, Mộ Tu Kiệt buông cô ra, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói lại một lần nữa, “Chúng ta sinh con đi, anh muốn một đứa trẻ”.
Dịch Hiểu Đồng nhìn anh chăm chú, dường như muốn nhìn ra điều gì từ trong mắt anh, nhưng không trả lời. Đối với chuyện này, cô chưa có chuẩn bị, cũng chưa từng nghĩ tới, cô cho rằng đứa trẻ phải là kết tinh từ tình yêu của hai người, hai người không đủ yêu thương thì làm sao có can đảm để sinh con. Mà cô và Mộ Tu Kiệt cũng được tính là yêu sao? Cô nghĩ, bọn họ hẳn là không có.
Thấy cô không đáp, Mộ Tu Kiệt coi như cô đã đồng ý, xoay ngang bế cô lên, đi về phía phòng ngủ của hai người.