Cô Ngốc, Tôi Yêu Em

Chương 63: Ngoại truyện: Những bảo bối đáng yêu

Trong khu vườn xinh đẹp và mát mẻ của biệt thự Ánh Dương có một đám trẻ con đang chơi đùa với nhau.

- Khang Khang chờ tớ với, cậu đừng đi nhanh vậy chứ?

- Huy Huy, cậu chậm chạp quá đấy. Bóng nè mau bắt lấy.

- Khang khang, Huy Huy chậm thôi, coi chừng ngã đấy.

Một cậu bé vô cùng dễ thương với mái tóc xoăn cùng làn da trắng đang cố chạy theo Nguyên Khải, cậu bé ấy không ai khác ngoài Tần Gia Huy – bảo bối của Tần gia và là con của Tần Gia Bảo cùng Mộc Nhiên. Thừa hưởng vẻ điển trai và sự thông minh từ bố cũng như tính tình ngoan hiền từ mẹ nên cậu bé được chọn sẵn làm người thừa kế Tần thị trong tương lai.Tuy nhiên do tính tình hiền lành nên cậu thường xuyên bị Nguyên Khải và Nguyên Khang bắt nạt.

Hai cậu nhóc nhà Mặc gia cũng đẹp trai không kém nhờ di truyền vẻ ngoài từ bố mẹ và trí thông minh siêu bá đạo mà hai cậu nhóc dù mới 5 tuổi nhưng đã nhạy bén với công nghệ và thiết kế. Tuyết Diễm và Mặc Hoài Phong đã dành hết những điều tốt đẹp nhất cho hai cậu nhưng không quên giáo dục một cách nghiêm khắc.

Bề ngoài hai cậu bé vô cùng lạnh lùng và không thích tiếp xúc với người lạ, nhất là có ai muốn chạm vào cậu thì khó lòng mà hứng chịu cơn thịnh nộ. Tuy nhiên hai cậu vẫn là những đứa trẻ và luôn thích vui chơi nhất là chơi cùng với Tần Gia Huy.

Khang Khang có chút dễ chịu và hoạt bát hơn Khải Khải nhưng chung quy cậu cũng rất khó tính, cậu thường bám mẹ và học vẽ từ mẹ nhưng lại chỉ đam mê vẽ những mô hình và yêu thích lắp ráp cùng máy tính.

Khải Khải thì y hệt bản sao thu nhỏ của Mặc Hoài Phong, lạnh lùng vô tình với người ngoài, cậu thường tiếp xúc với Châu Kì với ước muốn trở thành một nhà lãnh đạo tuyệt vời hơn baba của cậu về hắc bang cũng như tập đoàn.

Phía xa xa bên kia là hai công chúa đang ngồi chơi trên thảm cỏ với búp bê babie cùng những bộ trang phục nhỏ nhắn.

- Nhi Nhi xem nè, công chúa của Nguyệt Nguyệt có xinh không?

- Wow, bộ váy của búp bê đẹp quá, Nguyệt Nguyệt làm như thế nào vậy?

- Là baba Phong Quý mua cho Nguyệt Nguyệt đó, ở đây còn một bộ nè Nguyệt Nguyệt tặng cho Nhi Nhi ý.

- Cảm ơn Nhi Nhi nha.

Cô bé có mái tóc màu đen óng ả cùng bộ váy màu hồng xinh xắn được cột tóc bím hai bên là tiểu công chúa nhà Quân gia – Quân Yến Nhi là kết tinh tình yêu của Quân Kiên và Đỗ Hoài. Dù được Quân gia cưng chiều nhưng cô bé vẫn hết sức ngoan ngoãn, vâng lời.

Riêng cô bé có mái tóc màu bạc khác lạ ngồi kế bên Quân Yến Nhi là Lãnh Minh Nguyệt con gái nuôi của Lãnh Quân và Phong Quý. Sau khi Lãnh Quân nắm tay Phong Quý ra khỏi bữa tiệc kết hôn của Quân Kiên và Đỗ Hoài, Lãnh Quân không chần chừ mà hôn lên môi của Phong Quý, anh thổ lộ tình yêu của mình dành cho Phong Quý và mong Phong Quý chấp nhận. Lúc đầu Phong Quý còn đang hoang mang và từ chối nhưng với gương mặt không được mỏng của Lãnh Quân suốt ngày đeo bám giúp đỡ thì Phong Quý cũng đã động lòng.

Lãnh Quân thấy Phong Quý hay lui tới biệt thự Ánh Dương vì muốn chơi đùa cùng hai tiểu thiếu gia của Mặc gia nên anh đã đến cô nhi viện và chọn cô bé với vẻ ngoài đáng yêu về làm tiểu bảo bối của họ. Nhưng thật đau lòng khi Minh Nguyệt thường xuyên bám lấy Phong Quý hại Lãnh Quân khó lòng “ăn” Phong Quý dù cho có thèm khát.

- Các bảo bối, lại uống nước ép nào.

- Mami, mami, mami…

Vừa thấy Tuyết Diễm, Đỗ Hoài và Mộc Nhiên đám trẻ liền chạy đến bên họ. Yến Nhi chạy đến ôm lấy Đỗ Hoài gương mặt nũng nịu đòi bế vô cùng dễ thương, Gia Huy thì luôn bám mẹ nên vừa thấy Mộc Nhiên đã vội vàng chạy đến.

Hai cậu nhóc Nguyên Khải và Nguyên Khang thì chậm rãi đi đến, không quên nắm tay Minh Nguyệt đến cùng.

- Khải Khải nước cam của con, còn nước xoài này của Khang Khang.

- Cảm ơn mami.

- Nguyệt Nguyệt, nước ép dâu của con nè.

- Con cảm ơn dì Diễm. Dì ơi ba ba của con đâu ạ?

- Hai ba ba của con đang bàn công việc với chú Phong, một lát sẽ ra ngay.

Nhìn cô bé Minh Nguyệt vô cùng đáng yêu làm cho Tuyết Diễm lại nảy sinh ý định sinh thêm một đứa con gái. Nhưng cô biết Mặc Hoài Phong sẽ không đồng ý vì cô đã hỏi ý nhiều lần, Mặc Hoài Phong lo sợ Tuyết Diễm sinh con đau đớn nên lúc nào cũng cố tình lẫn tránh đề tài ấy.

-Diễm Diễm, cậu thích con gái sao không hợp tác với Hoài Phong sinh thêm một tiểu công chúa?

Mộc Nhiên thấy Tuyết Diễm nhìn Minh Nguyệt nên cố ý hỏi.

- Mình cũng muốn lắm, nhưng Hoài Phong lại không thích điều đó.

- Chắc là Hoài Phong sợ cậu chịu không được, mình nhớ lúc cậu sinh Nguyên Khải và Nguyên Khang thì Hoài Phong cực kỳ lo lắng làm Quân Kiên nhà mình cũng bất lực khi cản không được.

- Nhưng mình thấy Hoài Phong rất thích con gái ý, nghe Gia Bảo nói nhiều lần thấy Hoài Phong nhìn ngắm Minh Nguyệt và Yến Nhi rồi thở dài.

- Để mình hỏi lại xem sao.

Nguyên Khang nghe mẹ có dự định sinh em gái liền tò mò hỏi.

- Mami, con sẽ có em gái sao?

- Vậy Khang Khang có muốn có thêm em gái không?

- Đương nhiên là muốn rồi ạ, con sẽ dắt em đi chơi dạy em học.

- Vậy còn Khải Khải thì sao?

- Nếu mẹ sinh thêm em gái thì con sẽ bảo vệ em khỏi những người xấu xa.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nguyên Khải không khác gì Mặc Hoài Phong lúc làm việc trọng đại khiến cho Tuyết Diễm bật cười, cô quyết định sẽ cố gắng thuyết phục Mặc Hoài Phong sinh thêm một cô công chúa.

Mọi người nói chuyện vui vẻ một lúc thì Mặc Hoài Phong, Tần Gia Bảo, Quân Kiên, Lãnh Quân và Phong Quý đi xuống. Những đứa trẻ nhanh chóng chạy đến ôm ba ba một cách hết sức dễ thương trừ Nguyên Khải và Nguyên Khang vẫn ung dung lạnh lùng ngồi với mẹ.

Minh Nguyệt vừa thấy Phong Quý đã chạy nhanh đến, đòi bế và hôn vào má của Phong Quý.

- Ba ba Phong Quý, con nhớ ba ba lắm.

- Nguyệt Nguyệt ngoan, con chơi có vui không?

- Dạ vui ạ.

- Nguyệt Nguyệt, con không thương ba ba Lãnh Quân sao?

- Có ạ, nhưng con thương ba ba Phong Quý hơn, ba ba Lãnh Quân đừng hòng dành ba ba Phong Quý với con.

- Nguyệt Nguyệt ngoan, ba ba thương con nhất.

- Phong Quý, em làm vậy là không công bằng.

- Kệ anh, miễn em thấy công bằng là được.

Mọi người nhìn nhau cười nói, một lúc sau họ lần lượt ra về trong biệt thự Ánh Dương chỉ còn gia đình bốn người nhà họ Mặc. Tuyết Diễm quyết định vào bếp nấu món ngon cho ba cha con, còn ngoài phòng khách Mặc Hoài Phong phải đối mặt với hai cậu nhóc đến đau đầu.

- Ba ba, con muốn có em gái.

- Con cũng giống anh hai, cũng muốn có em gái.

- Muốn có em gái thì phải có tiền nuôi, hai con xem nuôi hai đứa mà ba ba muốn nghèo luôn rồi thêm em gái nữa thì ai nuôi.

- Con sẽ tự cắt giảm chi tiêu và kiếm tiền nuôi em gái.

Nguyên Khải nhìn Mặc Hoài Phong một cách nghiêm túc.

- Nói thì hay lắm, con xem con mới 5 tuổi thì làm được gì ra tiền.

- Bản thiết kế đá quý mới nhất của con nếu kí hợp đồng với Ánh Dương chắc cũng đủ, nếu không thì còn mô hình quản lý nhân viên con mới hoàn toàn chắc cũng đắt gia nếu kí hợp đồng với Tần thị.

- Con trai ngoan, con còn quá nhỏ để nghĩ đến hợp đồng nên ba ba từ chối và ba ba biết chú Gia Bảo cũng sẽ từ chối.

Nguyên Khang thấy Nguyên Khải bất lực liền lên tiếng.

- Vậy còn mô hình của mấy mẫu xe và máy bay của con thì sao, ba ba cũng đã khen nó rất xuất sắc nếu đem ra sản xuất mà.

- Khang Khang, ba ba đã nói là con và Khải Khải còn nhỏ chuyện đó vẫn là để sao đi.

- Nhưng…

- Tới giờ cơm rồi đi ăn thôi, à ba ba hy vọng các con không nhắc đến chuyện đó một lần nào nữa.

Hai cậu bé buồn rầu đi vào bàn ăn, nhìn cả nhà sắc mặc không tốt nên Tuyết Diễm vội hỏi.

- Có chuyện gì à anh?

- À không có gì, em ăn cơm đi, món này em thích nè, ăn nhiều vào bà xã.

Tuyết Diễm vừa ăn vừa suy nghĩ có nên nói ra hay không, ngộ nhỡ nói ra Mặc Hoài Phong không đồng ý thì cô lại thất vọng. Nhưng rồi cô quyết định nói

- Ông xã, anh nghĩ sao nếu Khải Khải và Khang Khang có thêm em gái?

- Bà xã em thừa biết anh không muốn nhắc đến mà.

- Nhưng tại sao…

- Anh biết em rất thích con gái, nhưng lúc sinh Khải Khải và Khang Khang ra thì sức khỏe của em không tốt, bác sĩ cũng khuyên không nên sinh thêm vì sợ ảnh hưởng đến em và cả thai nhi. Chuyện này…em nên quên đi nha.

Tuyết Diễm buồn bã bước về phòng, trước giờ Mặc Hoài Phong luôn chiều theo ý cô nhưng mỗi chuyện này cô thuyết phục mãi không được. Mặc Hoài Phong biết cô rất thất vọng nhưng anh vẫn ngồi đó gắp thức ăn cho Nguyên Khải và Nguyên Khang, sau khi hai cậu nhóc ăn xong thì anh mới pha sữa mang lên phòng cho cô.

- Diễm Diễm, anh biết em muốn có thêm một tiểu công chúa nhưng anh không muốn em mệt mỏi, càng không muốn em đau đớn. Một lần là quá đủ, anh không muốn bản thân trải nghiệm cảm giác sợ mất em lần nào nữa.

- Phong, em sẽ không sao mà, với lại không phải lúc trước em sinh Khải Khải và Khang Khang rất bình an hay sao? Em thật sự muốn có một tiểu công chúa, nhìn Yến Nhi và Minh Nguyệt rất đáng yêu, em rất muốn có một cô con gái như vậy.

- Nhưng sức khỏe của em…

- Em hứa sẽ điều dưỡng sức khỏe thật tốt, sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh được không? Phong?

Mặc Hoài Phong cuối cùng cũng bị thuyết phục, anh ôm lấy Tuyết Diễm hôn lên môi cô và nói.

- Được, nếu em muốn anh sẽ chiều.

- Cảm ơn ông xã.

Dứt lời Mặc Hoài Phong đè Tuyết Diễm dưới thân, không ngừng hôn lên người cô, âu yếm khơi dậy cao trào giữa anh và cô, khiến cho Tuyết Diễm khó khăn nói

- Phong… anh làm gì vậy?

-Chẳng phải em muốn có tiểu công chúa sao? Muốn có thì thỏa mãn anh trước.

Sau hai tháng hì hục tạo người, cuối cùng Tuyết Diễm cũng có thai. Nguyên Khải và Nguyên Khang luôn ở bên cô trò chuyện mỗi lúc rảnh rỗi hoặc ngày nghỉ học. Mặc Hoài Phong thấy cô vui vẻ trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, tuy nhiên anh cực kì quan tâm đến sức khỏe và chế độ dinh dưỡng của cô bắt ép cô ăn thức ăn bổ dưỡng khiến cho Tuyết Diễm ngán đến tận cổ nhưng cũng phải cắn răng ăn hết.

Hơn chín tháng qua đi, cuối cùng Mặc gia cũng xuất hiện thêm một thành viên xinh xắn, Mặc Hoài Phong nhẹ nhàng bế bảo bối nhỏ trong tay, miệng không ngừng nở nụ cười hạnh phúc. Anh đặt tên cho bé là Mặc Diễm Thư – cô tiểu thư xinh đẹp.

Nguyên Khải và Nguyên Khang cũng rất yêu quý em gái, hai cậu bé lúc nào cũng túc trực nói chuyện vui vẻ với em dù Diễm Thư chỉ ê a cười mà chẳng hiểu hai anh nói gì.

Lớn thêm một chút, Diễm Thư được hai anh trai cưng chiều đến mức Tuyết Diễm phải cảnh cáo. Nguyên Khải và Nguyên Khang lúc nào cũng bao che cho em gái dù chuyện lớn hay nhỏ, Mặc Hoài Phong cũng cực kỳ yêu quý Diễm Thư, con bé muốn gì đều được anh mua tặng.

Tuy nhiên dưới sự dạy dỗ của Tuyết Diễm, Diễm Thư không những hiểu chuyện, ngoan ngoãn mà còn lễ phép và hòa đồng. Thừa hưởng nhan sắc từ mẹ và trí thông minh của bố nên Diễm Thư được rất nhiều bạn học nam yêu thích, nhưng với sự bảo vệ khắc khe đến từ phía hai anh trai thì chẳng có một cậu nhóc nào dám gần gũi với cô.