Buổi sáng hôm nay Mạc An Nhiên cùng ba cô đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau bên chiếc sofa cũ. Nhà cô không quá lớn đủ cho hai người ở dù gia cảnh không được tốt nhưng hai ba con rất yêu thương nhau.
Đang mải mê nói chuyện thì phía bên ngoài có chiếc xe hơi trông có vẻ xin dừng bánh trước cửa nhà cô, hai người vệ sĩ bước xuống bên trong người bước ra là Nhậm lão gia không ai khác chính là ông nội của Nhậm Minh Uy ông bước vào ngôi nhà nhỏ phía trước theo sau là hai người vệ sĩ.
Hai người vệ sĩ bước lên mở cửa để ông vào đột nhiên trong nhà có người lạ ba và cô đều giật mình cả hai xoay ra xem hoá ra là Nhậm lão gia, ba cô đi đến chào hỏi rồi lễ phép mời ông ngồi. Ba cô lên tiếng hỏi:
" Thưa Nhậm lão gia ông tới đây có việc gì sao? ".
An Nhiên bưng trà ra cho ông dùng, ông nhâm nhi li trà rồi chầm chậm trả lời:
"Có ta đến đây bàn về chuyện hôn ước của hai đứa nhỏ giờ nên thực hiện được rồi ".
" Hôn ước sao Nhậm lão gia".
“Đúng đúng” .
Cô nghe được hai từ hôn ước cô ngạc nhiên " Hôn ước gì thưa ông"
" Là hôn ước giữa con và cháu trai ta Nhậm Minh Uy ", Cô nghe cái tên Nhậm Minh Uy cô bỗng sợ đến nổi không nói nên lời.
Ba cô thấy mặt cô tái lại liền xoay qua nói với Nhậm lão gia:
" Thưa ông chuyện quan trọng thế này để An Nhiên suy nghĩ vài ngày được không, con bé chỉ mới 20 tuổi còn quá nhỏ để nói đến chuyện cưới"
" Không được đây là di nguyện cuối cùng của ba mẹ Nhậm Minh Uy, ta không thể không hoàn thành, ta quyết định rồi tuần sau sẽ tổ chức đám cưới ".
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ làm cho An Nhiên không tin vào những lời này. Nói xong Nhậm lão gia rời đi chỉ còn hai con người ngồi bên trong ngơ ngác.
An Nhiên đột nhiên lên tiếng " Ba ơi con không muốn cưới Nhậm Minh Uy".
" Haizz, ba rất thương con nhưng đây là di nguyện cuối cùng của ba mẹ cậu Nhậm ba không thể từ chối trước đây gia đình họ giúp chúng ta rất nhiều, mong con hiểu cho ba"
An Nhiên không trả lời, vội chạy lên phòng cô đóng trái cửa lại và ngồi trên giường khóc một mình. Cô nghĩ đến chuyện Nhậm Minh Uy từng đối xử với cô.
Năm cô học cấp ba cô học lớp 10 lúc đó ba cô đang làm vệ sĩ cho gia đình anh còn Nhậm Minh Uy thì đang học lớp 12 anh ta vô cùng ghét Mạc An Nhiên không hiểu vì lý do gì khiến anh ta ghét cay ghét đắng cô tới vậy.
Nhậm Minh Uy tìm đủ trò để bắt nạt An Nhiên tuy nhiên cô không làm gì được, có một lần anh còn bắt cô nhảy múa trước trường làm cô xấu hổ trước mọi người không dừng lại ở đó, buổi tối của bốn năm trước Nhậm lão gia là ba anh mời hai ba con cô đến dự tiệc sinh nhật 71 tuổi của ông lúc đó ba mẹ anh còn sống, tới nơi dự sinh nhật cô bước vào với tâm trạng lo lắng, trong bữa tiệc mọi người đã dùng bữa xong Mạc An Nhiên đi vào nhà vệ sinh để rửa tay bất thình lình Nhậm Minh Uy xuất hiện sau lưng cô nói:
" Chà cô mặt dày tới tận nhà tôi à " anh châm biếm cô, cô không quan tâm và đi thẳng ra phòng khách phía mọi người đang dọn dẹp Nhậm Minh Uy chạy ra với tâm trạng bực dọc đi tới kéo An Nhiên ra ngoài trước sự tò mò của mọi người trong nhà.
" Này anh buông tôi ra anh làm tôi đau".
" Đau sao, đau bằng cách cô hại Mộc Tuyết không".
" Tôi nói rồi tôi không hại chị Mộc Tuyết".
“Không hại ư, nực cười” .
" Làm ơn tin tôi đi".
“Tin cô? tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy, nếu không phải tôi đến kịp thì chắc cô đã gϊếŧ chết Mộc Tuyết rồi, cô là một con đàn bà độc ác”.
Bị anh nói những lời cay nghiệt như vậy cô vùng ra và chạy khỏi biệt thư Nhậm Gia.
Cũng từ lúc đó ngày nào cô đi học đều bị anh bắt nạt. Cô ngồi trên giường nhớ tới những quá khứ đáng sợ kia cô run lên bần bật khó lắm cô mới thoát khỏi anh ta bây giờ thì hay rồi cô phải cưới Nhậm Minh Uy, tạo hoá đúng là trêu người mà.
Ở biệt thự Nhậm Gia, Nhậm lão gia đã ngồi trong phòng khách nói chuyện hôn ước với Nhậm Minh Uy.
Anh không thể từ chối vì anh biết đây là di nguyện của ba mẹ anh.
" Được thôi muốn con cưới cô ta cũng được thôi ". Anh nhếch mép cười một cái
" Tốt ta quyết định tuần sau làm đám cưới".
" Gấp vậy sao " .
" Tất nhiên" .
Anh cũng không từ chối và anh đi thẳng lên phòng anh đóng cửa thật mạnh và bước tới cầm lên tấm ảnh của Mộc Tuyết anh nói nhỏ
" Cuộc đời trớ trêu thật anh không muốn cưới cô ta nhưng gia đình anh lại bắt cưới, em yên tâm anh sẽ trả những đau khổ trước kia mà cô ta làm em phải chịu gấp trăm gấp ngàn lần, vì cô ta mà em chia tay anh" .
Rồi một tuần sau cũng đến, trên sân khấu là Nhậm Minh Uy với khuôn mặt lạnh tanh không nhìn về An Nhiên, phía dưới cô khoác tay ba mình và dắt cô lên sân khấu hai con người không ai ưa ai nhìn nhau bằng con mắt chán ghét.
Sau khi Chủ hôn nói " Từ giờ trở đi Mạc An Nhiên và Nhậm Minh Uy sẽ trở thành vợ chồng". Cuộc sống cô mới tồi tệ từ đây.
Sau hôn lễ, tối hôm đó ở phòng tân hôn cô ngồi một mình trong phòng không gian xung quanh thật yên tĩnh bỗng tiếng cửa mở ra
" Cạch "
Nhậm Minh Uy bước vào nhìn cô bằng đôi mắt chán ghét
" Cô mãn nguyện rồi chứ ".
" Anh nói gì chứ ".
" Không phải cô muốn kết hôn với tôi sao, đúng là trèo cao mà".
“Anh đừng ăn nói vô lý tôi chưa bao giờ muốn cưới anh”
Anh đi đến giường chỗ cô đang ngồi nhấc nhẹ chiếc cầm cô lên " Nhìn đi đằng sau gương mặt xinh đẹp này là một sự độc ác"
Sau đó anh đẩy cô xuống giường quát " Căn phòng này là của tôi sau này tôi cấm cô bước vào ".
Cô lẳng lặng bước ra khỏi phòng cô đi xuống phòng khách thấy quản gia Kim đang đứng đó cô cất tiếng hỏi " Thưa quản gia ở đây còn phòng khác không ạ ".
Thấy thiếu phu nhân hỏi mình ông trả lời " Thưa phu nhân còn căn phòng nhỏ bên góc kia " ông chỉ tay lên lầu phía bên trái.
Cô gật đầu rồi đi lại vào phòng anh kéo vali sang căn phòng nhỏ kia.
Căn phòng này vốn không có ai ở vì đây là nơi đừng đồ cũ nhưng bây giờ nó trống trãi và đầy bụi, cô loay hoay nửa tiếng cuối cùng cũng dọn xong căn phòng, cô lại đi sang phòng của Nhậm Minh Uy cô mở cửa nhẹ nhàng bước vào cô lục kiếm coi còn dư chăn mềnh nào hay không thật may trong tủ đừng đồ phía ngăn dưới vẫn còn một chăn mềnh cô vội ôm qua bên phòng cô.
Cô trải ra một cách gọn gàng và nhanh chóng ngủ thϊếp đi, trong mơ cô gặp ác mộng cô thấy Nhậm Minh Uy đang bóp cổ cô và nhìn cô bằng ánh mắt muốn gϊếŧ người cô đang vùng vẫy trong mơ thì ở thực tế cô đang giẫy giụa, bỗng chốc cô giật mình tĩnh lại người cô bậy giờ toàn mồ hôi, giấc mơ quá đáng sợ cô không dám ngủ tiếp nên cô đã thức tới sáng.
Sáng hôm sau cô lừ đừ đi sửa soạn và bước xuống lầu cô thấy một gương mặt quen thuộc khiến cô lạnh cả người không ai khác chính là Nhậm Minh Uy, thấy cô xuống anh mỉa mai:
" Ồ cô tưởng mình là thiếu phu nhân hay sao mà ngủ tới giờ này nhỉ ".
" Tôi cưới anh rồi thì tôi là thành viên của ngôi nhà này mong anh tôn trọng tôi "
Anh tiến lại gần ghé sát tai cô hơi thở từ anh nóng thổi vào người cô nói
" Tôn trọng cô sao, tôi cho cô biết thân phận cô bây giờ là một người hầu cô rõ chưa".
Nói rồi anh xoay người rời đi để một mình cô đứng thờ người ra đó.