Những ngày Lạc Thiên Ngưng nằm viện, không có ai đến thăm, cô cũng vui vẻ nhàn rỗi, đi tìm bác sĩ, yêu cầu khám toàn thân. Trong trí nhớ, Lạc Thiên Ngưng luôn uống rất nhiều thuốc, suốt ngày đi loạng choạng, cơ thể mập mạp, yếu ớt, cô muốn thay đổi và muốn biết cơ thể mình có gì không ổn. Kết quả là, biên bản giám định cho thấy Lạc Thiên Ngưng rất khỏe mạnh, ngoại trừ lần này không cẩn thận lăn xuống cầu thang, đầu va xuống sàn, não bị chấn thương, thì cơ thể không có bệnh gì cả. Vậy cái mớ hỗn độn mà bản thân uống trước đó là thuốc gì vậy?
Khi Lạc Thiên Ngưng xuất viện, chỉ có một người lái xe của nhà họ Lạc đến đón cô, cô bước xuống lầu với bộ dạng hôi hám, mồ hôi nhễ nhại, là một người từng có cơ bụng mà nói, thật là không thích ứng với nhiều thịt như vậy trên người, đừng nói là bản thân không chịu được, ngay cả tài xế thấy bộ dạng này cũng coi thường.
Khi đến biệt thự nhà họ Lạc, Lạc Thiên Ngưng bước vào. Trong phòng khách, mẹ kế Diêu Thục Phân đang ngồi uống trà, Lạc Gia Tuyết tứ tiểu thư của nhà họ Lạc, đang ngồi một bên lật xem tạp chí, quay đầu thấy Lạc Thiên Ngưng trở về, nhìn cô mồ hôi nhễ nhại, cô ta cau mày chán ghét nói: “Béo chết người, ghê tởm.” Lạc Thiên Ngưng không để ý đến cô ta, xoay người bước lên phòng trên lầu.
“Đứng lại!” Lạc Gia Tuyết quát cô: “ Đầu heo, cô không có giáo dục à? Về nhà cũng không biết chào hỏi mẹ à?”
"Mẹ? Mẹ của ai?", Lạc Thiên Ngưng nói.
"Đương nhiên là mẹ tôi rồi, mẹ cô chết lâu rồi, đồ đầu heo không ai thèm! Đồ tiện chủng có mẹ sinh mà không có mẹ dưỡng!" Lạc Gia Tuyết chế giễu.
Không ai muốn, tiện chủng, những lời này Lục Vi từng nói với cô. Cô chưa bao giờ biết cha mẹ mình là ai và tại sao cô ấy lớn lên trong tập đoàn Ám Uyên. Hiện tại cô không thể thu thập được Lục Vi, nhưng chẳng lẽ lại để tiểu nha đầu Lạc Gia Tuyết này bắt nạt sao?
“Bốp” Lạc Thiên Ngưng vung tay tát, da thịt lòng bàn tay run lên thật mạnh, Lạc Thiên Ngưng đành chịu, thật sự nên giảm cân rồi.
"Mày dám đánh tao? Dựa vào mày cũng dám đánh tao?"
Lạc Gia Tuyết che mặt, không thể tin nổi nhìn cô, Lạc Thiên Ngưng trước đây gặp người bị người người bắt nạt, Lạc Gia Tuyết đánh cô, đá cô, đến khóc cô cũng không dám khóc ra tiếng, hôm nay làm sao dám đánh cô ta?
"Tại sao tôi không dám đánh cô? Xét về tuổi tác, tôi là chị gái của cô, xét về ra đời, tôi là con gái nhà họ Lạc, còn cô, nếu không phải là mẹ cô từ làm tiểu tam đi lên, cô chỉ là con gái ngoài giá thú, cô có tư cách gì đứng ở Lạc gia lên tiếng? Lạc Thiên Ngưng nói từng chữ một.
Lạc Gia Tuyết sững sờ, Lạc Thiên Ngưng người lúc nào cũng lờ đờ, giống như một người tự kỷ, từ lúc nào dám ngẩng đầu ưỡn ngực như vậy? Lạc Gia Tuyết ngay lập tức khóc và chạy vào lòng của Diêu Thục Phân, khóc lóc thảm thiết: "Mẹ ơi, nhìn Lạc Thiên Ngưng, cô ta vậy mà dám đánh con …”
Diêu Thục Phân đau lòng nhìn mặt con gái nhỏ in vết bàn tay đỏ tươi, bà ta lập tức đứng dậy nói: " Thiên Ngưng, đây là con không đúng rồi. Sao con có thể tùy tiện đánh em gái mình chứ?"
“Em gái? Mẹ tôi chỉ sinh ra mỗi mình tôi. Tôi trước nay không biết mình còn có em gái đấy. ", Lạc Thiên Ngưng nói.
"Lạc Thiên Ngưng, cô đừng có quá đáng, cái nhà này không có chỗ cho cô lên tiếng! náo đến chỗ ông nội, ai cũng không dễ chịu đâu." Diêu Thục Phân tức giận nói.
"Được rồi, bà Diêu muốn náo đến chỗ của ông nội, tôi sẽ theo đến cùng. Để xem lúc ba trở về làm sao nhìn nổi ngài và con gái vì một chút chuyện nhỏ mà náo đến ai cũng biết."
Diêu Thục Phân do dự, ông cụ luôn không hài lòng với cô con dâu từ tiểu tam đi lên như bà ta, Lạc Thiên cũng nhiều lần dặn dò bà ta nếu không có việc gì đừng quấy rầy ông cụ. dẫu sao quyền lực của tập đoàn Lạc thị vẫn nằm trong tay lão nhân gia.
Lạc Thiên Ngưng nhìn Diêu Thục Phân không lên tiếng, nói, " Nếu bà Diêu đã không có ý định kinh động đến ông nội, thì tôi trở về phòng."
Không đợi Diêu Thục Phân trả lời, cô đã tự ý lên lầu, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài đoan trang trước đây.
Lạc Gia Tuyết vẫn đang khóc. Từ nhỏ đến lớn cô ta luôn là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, chưa từng chịu nửa điểm ủy khuất, Lạc Thiên Ngưng vậy mà dám tát cô ta? Cô ta quyết không bỏ qua cho Lạc Thiên Ngưng.
Diêu Thục Phân đau lòng nhìn con gái, chỉ đành nói: “ đợi ba con về, để ba ba xử lí nó.”
Lạc Gia Tuyết lúc này mới ngừng lại.