Mưa to rơi tí tách, phía trước một lão phụ nhân mặc một thân váy dài sẫm màu đương chạy thục mạng, giày vải dẫm lên vũng bùn làm nước bẩn bắn tung toé, theo phía sau là một đứa trẻ, lão phụ nhân liên tục vẫy tay, ý muốn hắn nhanh lên đuổi kịp bà.
Đứa trẻ toàn thân bị nước mưa xối đến ướt đẫm, áo choàng đen ướt nhẹp dinh dính lên người, cho dù có mũ che thì tóc cũng bị thấm ướt. Bên trong áo choàng là một thân củ nát quần áo có vẽ như nhiều ngày chưa đỗi, thậm chí dưới chân còn không có giày, chân trần mà dẫm đạp lên vũng bùn.
Phía trước mặt, bỗng xuất hiện một toà điền viên dương lâu ba tần, trên vách tường gạch đỏ trải dài một mảng dây thường xuân bao quanh, để lại một màu xanh lục trải dài trên vách. Bên trọng viện ánh ra sắc lửa ấm áp vàng rực, chiếu lên dãy hàng rào đen đang được từng khóm hoa hồng bao quanh, mà dường như những cánh hoa cũng bị nước mưa cuốn trôi đi sắc đỏ.
Phụ nhân gấp gáp đẩy mở hàng rào sắt, chạy đến trước cửa lớn mà lo âu ấn chuông cửa.
Tiếng chuông keng keng vang lên, lấn át một trận không nhỏ tiếng mưa.
Đứa trẻ co quắp thân mình đứng phía sau phụ nhân, hắn cuối đầu nhìn chính mình chân nhỏ dơ bẩn.
Cửa mở, phụ nhân vội vàng hướng người bên trong đối với họ nói cái gì. Chỉ có bà một người thanh âm giằng co thật lâu, sau một mảnh trầm mặc, đột nhiên truyền đến một giọng nói ôn nhu thanh triệt.
"Ngươi nói, ngươi muốn ta thu dưỡng đứa trẻ này?"
Có lẽ là do thanh âm quá mức ôn nhu, làm cho đứa trẻ bất giác ngẩn đầu, bắt gặp ở cửa là một vị đang mặc đỏ rực áo dày chấm đất, lười biếng dựa tay lên khung cửa.
Cô mặc chiếc váy hai dây màu đỏ, trên cánh tay đang khoát hờ hững áo ngoài cùng màu. Chiếc áo ngoài thật dài kéo một khoảng xa đến tận bên trong phòng, tóc đẹp đen nhánh buông xoã phía sau thắt lưng, một tay đang chống trên khung cửa, tay khác thì đang cầm cái tẩu thuốc màu bạc đang có từng làng khói trắng bốc lên.
Cô hiện cũng đang đánh giá hắn, quá phận quyến rũ mỹ mạo như hắn từ lúc sinh ra đến giờ cô chưa từng nhìn qua, phía trên đuôi mắt mang theo sắc ửng đỏ, tựa như một bức hoạ của hồ ly, đôi môi anh đào được trao chuốt đỏ mọng trông thật ngon miệng.
Con ngươi đen kèm theo một tia lãnh ý của cô lướt qua hắn một cái, chỉ dường như nhàn nhạt đảo qua.
Phụ nhân xoa xoa đôi tay, khom lưng bất an, giọng nói già nua từ yết hầu yếu ớt phát ra. " Ngày cũng biết, ta đã sống nhiều năm như vậy, cũng là lần đâu tiên gặp được loại sự tình này, ta thật sự dưỡng không nỗi đứa nhỏ này, hắn chính là quỷ hút máu a, cái thân tàn còn nữa cái mạng này của ta cũng xắp xuống mồ, còn như thế nào đủ huyết cho hắn uống, không phải là muốn mệnh của ta sao!"
Nữ nhân miệng ngậm cái tẩu thuốc, hít vào một ngụm sau đó nhả ra một làng khói trắng, lười nhác nâng lên hàng mi cong dày hỏi "Kia đứa nhỏ là từ đâu tới?"
"Nghe nói là trong nội chiến bang phái của huyết tộc mà chạy ra tới, vừa lúc ta nhặt được, ta biết ta sai, là sai ở không nên xen vào việc của người khác, làm sao biết được gia hoả này thật sự là một tên huyết tọc hút máu a, ta còn nuôi hắn một ngày, ngẫm lại sợ chết ta."
" A, kia làm ngươi thật sự sợ hãi đi!"
Hắn yên lặng cuối đầu thật thấp, tiếp tục đem ánh mắt dán chặt vào đôi chân của mình.
Phụ nhân cũng gật đầu phụ hoạ. "Ta cũng thật hết cách a, nếu ngày không thu hắn, ta chỉ có thể trộm đưa hắn đến cô nhi viện của nhân loại a, nhưng đến lúc đó hắn vạn nhất ăn thịt người thì làm sao bây giờ?"
Nữ nhân cười khẽ, cái tẩu trên đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng rung lên.
"Uy hϊếp ta?"
"Không có, Ta nào dám a! Chỉ là ta thật sự không biết làm sao bây giờ."
Nàng buông lỏng cánh tay, khẽ nhếch lông mày tú lệ liếc nhìn hài tử kia một cái.
"Lưu lại đi, ngươi đi được rồi."
Phụ nhân mừng rỡ như điên cuối đầu liều mạng nói lời cảm tạ, xoay người vỗ vỗ bả vai đứa nhỏ, như là thoát đi khổ ải, thật nhanh hướng phía ngoài đang mưa mà chạy, như sợ người phía sau đỗi ý.
Chỉ còn có hắn đứng ở dưới mái hiên. Cô đơn cuối đầu, mắt cũng không dám nhìn nàng.
"Vào đi, rửa mặt chải đầu một chút."
Hắn cũng không hé răng, nghe theo mệnh lệnh mà đi vào trong, đôi chân dơ bẩn liền như vậy mà trực tiếp dẫm lên mềm mại thảm đỏ.
Nữ nhân xoay người hướng sofa ở phòng khách mà bước tới, phía sau cửa tự động đóng lại, bên trong phòng trang trí có phần cổ xưa, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá và mùi hoa, hai loại hương vị dung hợp, cũng không phải thật sự khó ngưởi, mà ngược lại gây ra một loại cảm giác tham luyến.
Nàng lười biếng dựa vào phía sau ghế, đuôi áo kéo dài trải một mảng sô pha bên cạnh, non mịn cánh tay chóng xuống tay vịnh, hướng về phía hắn nói.
"Đem áo choàng cởi ra."
Nam hài cởi bỏ dây thừng trên cổ áo, áo choàng ướt dầm dề rơi xuống mặt đất, trên người chỉ còn cái áo cùng quần đùi màu xám cũ nát không chịu nỗi, đối với thân hình hắn có chút lớn, lỏng lẹo lộ ra một nữa bả vai.
Hắn ngẩn đầu lên, tóc đen nồng đâm ướŧ áŧ dính sát vào trán, che đi đôi lông mày, chỉ có thể nhìn đến đôi mắt vừa to vừa dài.
Hàng mi dày và dài tạo ra cảm giác nặng nề, ánh đèn trên đỉnh đầu hắt xuống tạo thành một bóng đen, mặt không có một biểu tình, xem ra bộ dáng thật âm trầm.
"Tên em là gì?"
"Phụ nhân nói ta là người không có họ, gọi ta là Khôi Minh, là con rối hút máu được sinh ra từ Minh giới."
Hắn thanh âm nghe tới lạnh lùng, cũng không phải là nghiêm túc đứng đắn, hoàn toàn không giống như là một đứa trẻ.
Là một công cụ, một con rối.
Nữ nhân nhấc lên bạch ngọc chân dài, hít sâu tẩu thuốc một ngụm, sau đó thở dài, tóc đẹp xoã trên vai, môi đỏ cong lên nụ cười mà hắn chưa bao giờ nhìn qua.
"Tiểu minh a"
Nghe thấy cách xưng hô này, hắn cứng đờ đứng ở nơi đó, cảm nhận được một dòng nhiệt chưa từng có chạy qua người, trái tim lạnh đã phủ đầy bụi nằm sâu bên trong hắn đột nhiên nhảy lên, cảm nhận một cảm giác hít thở không thông khó nói.
"Ta là Khuynh Thành, so với ngươi ta lớn hơn nhiều, gọi ta tỷ tỷ là được, từ hôm nay trở đi ta thu dưỡng ngươi, dựa như cách thức của nhân loại nuôi ngươi, ngươi trừ bỏ cần hút máu chắc là không có vấn đề gì khác đi."
"Có"
Hắn đột nhiên mở miệng, nghiêm túc nhìn về phía nàng."Phụ nhân nói, quỷ hút máu thời gian sống sẽ rất dài, so với con người tuổi thọ sẽ dài hơn."
Khuynh thành cười, đứng dậy đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt to của hắn, vương ngón tay nhéo nhéo chóp mũi của hắn.
"Có dài cũng không dài bằng ta, ta đã sống 1326 năm rồi, tiểu đại nhân."
Hắn trầm mặc, đôi mắt nhìn nụ cười ôn nhu cưng chiều của cô, chóp mũi truyền đến một trận mùi hương hoa hồng trên người cô, hắn không khỏi tham lam hít vào mấy ngụm, ánh mắt dời xuống nhìn vào loã lồ đầu vai phấn ngọc, nuốt nước miếng.
Hắn ở nơi này đêm đầu tiên, ngủ thật sự không tốt.
Bụng hắn quá đói, đệm lưng rất mềm, chăn rất dày, có một cổ hương vị thơm ngọt, điều kiện này cùng với sinh hoạt nơi xóm nghèo đối lập nghiêng trời lệch đất, hắn chưa từng hưởng qua như vậy dụng tâm đối đãi.
Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim chốc kêu ríu rít thật phiền phức, chỉ cần là có cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra ngoài đều bắt gặp hình ảnh hoa hồng đang nở rộ diễm lệ khoe sắc.
Hắn là bị một trận tiếng cười đánh thức, trên người mặc tùy ý chiếc áo ngắn tay có thể che đậy toàn bộ cơ thể, đi ra ngoài, đẩy mở cửa lớn, nhìn đến trong sân người đang ngồi trên băng ghế, là tỷ tỷ xình đẹp cùng một người già thấp bé, râu bạc được dưỡng thật dài, mặc một bộ đồ xám làm vườn.
Người kia thật lùn, thấm chí so hắn cao thấp không phân biệt, ngồi trên ghế mà chân cũng không chạm đến mặt đất.
Lão nhìn thấy hắn thì hưng phấn cười.
"Ai u, đây là ngươi nói đứa trẻ quỷ hút máu kia sao?"
Khuynh Thành trong tay đang cầm dây thừng buộc chặt một bó hoa hồng, cười nhìn hắn "đúng vậy, thật đáng yêu đúng không?"
"Đáng yêu, đáng yêu hahaha, ngươi cuối cùng cũng có bạn rồi, không còn cô độc nữa đi, có thể ở cạnh người thời gian thật dài a"
Hắn không biết hiện tại bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ nghe được nàng nói hắn đáng yêu.
Hắn, mới không đáng yêu.
"Tiểu minh, đến đây ta cùng ngươi giới thiệu một chút, đây là Tiểu Ải Đầu gia gia, là công nhân chuyên môn khuân vác hoa hồng, về sau có thể sẽ thường xuyên gặp mặt"
Khôi Minh đi đến, nghiêm trang hỏi "cái gì là công nhân chuyên môn khuân vác hoa hồng?"
Nàng chỉ chỉ trên bàn hoa hồng đã được cắt xuống," nơi này có rất nhiều hoa hồng, muôn đưa đến cửa hàng bán hoa bán cho người muốn mua hoa, gia gia chính là người kéo số hoa này đem đến cửa hàng của người bán hoa."
Tiểu Ải Đầu vui tươi hớn hở hướng hắn cười nói "tiểu quỷ thoạt nhìn rất người lớn, nhìn thấy ta cũng không sinh sợ."
"Ta cũng cảm thấy như vậy, là có điểm quá mức thành thục."
Tiểu Ải Đầu ai một tiếng "tiểu tử này là quỷ hút máu a, ngươi đã cho hắn máu uống chưa?"
Khuynh Thành ngược lại sửng sốt "Ngươi không nói, ta đều quên mất."
Cô quay đầu nhìn hắn hỏi "ngươi muốn uống máu?"
Hắn ngẩn đầu nhìn cô, ánh mắt chậm rải chuyển qua nhìn đến làn da loả lồ của cô, răng nanh bén nhọn xắp khống chế không được mà nhú ra đến, lại phe phẩy đầu nói không cần.
Khuynh Thành nháy đôi mắt linh động, vương cánh tay đưa đến một bên miệng của hắn, Khôi Minh đột nhiên hai mắt biến đỏ, hé to miệng lộ ra răng nanh sắc bén, đem hai người đối diện làm cho khϊếp sợ, nàng phản ứng cực nhanh đem tay rút trở về.
Sắc đỏ của đôi mắt dần dần biến mất, hắn phe phẩy đầu liên tục nói xin lỗi.
Cô đột nhiên hướng hắn vương tay, vội vàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà vuốt ve đỉnh đầu của hắn
"Muốn uống thì liền nói, chịu đựng làm cái gì? Ta biết ngươi là quỷ hút máu, chờ ta một lát."
Khuynh Thành cầm theo cái tẩu thuốc đang đặt trên bàn, cô đứng dậy hướng Tiểu Ải Đầu nói "giúp ta nhìn hắn một lát".
"Yên tâm, cứ giao cho ta."
Thấy cô đi đến phía sau hoa viên, Tiểu Ải Đầu mới hướng hắn lộ ra nụ cười hiền từ cọc lốc "nhìn nàng thật ôn nhu đúng không? Ngươi vẫn là một đứa trẻ không cần thiết phải chịu đựng nhiều như vậy, quỷ hút máu cũng là mệnh, huống chi chúng ta đều không phải là nhân loại, hà tất gì phải khϊếp đảm kìm chế đề phòng chính mình du͙© vọиɠ."
"Ở bên nàng ngươi chỉ cần nghe lời là được, nàng chưa bao giờ phát hoả, ta cũng chưa từng thấy nàng phát hoả bao giờ, nàng đối với ai cũng thật ôn nhu."
Khôi minh rũ xuống mi mắt, ánh mắt dần dần ảm đạm, từ từ mất đi ánh sáng.
"Đối ai đều thật ôn nhu."
"Đúng vậy, chúng ta này đó già trẻ đều thích nàng."
Hắn cho rằng, cô đối với hắn mới là đỗi xử đặc biệt, cho hắn như vậy thật tốt phòng ở, cho hắn quần áo để mặc, sợ hắn lạnh còn cho hắn chăn.
Nguyên lai đối với ai cô cũng đều như vậy, thật thất vọng, hắn không cần.
Khi Khuynh Thành trở về, thì trên tay cầm thêm một cái túi, bên trong túi phân nữa là máu, mà trên cánh tay của cô hằn lên thật nhỏ dấu kim tim, dễ dàng nhìn được bằng mắt thường.
"Thế này có đủ không?"
Khôi minh điên cuồng nuốt nước miếng, khát vọng đưa đôi tay ra nhận lấy, còn nói cảm ơn, sau đó ôm túi máu chạy vào trong phòng.
Khuynh Thành nhướng mày "đứa nhỏ này kích động như vậy sao?"
"Ngươi có điều không biết, quỷ hút máu khi bạo phát bộ dáng chính là rất khó xem, phỏng chừng là hắn không muốn ngươi nhìn đến."
"Phải không? Ta chưa từng thấy qua."
Trong phòng, hắn rút trong gốc giường, đôi mắt đỏ hồng đang dùng hàm răn xé mở túi máu. Hắn giống như phát điên, ngẩng đầu đem toàn bộ máu trút vào trong miệng, răng nanh trở nên càng thêm sắc bén, bén nhọn phát ra lập loè ngân quang, hắn trừng lớn đôi mắt, trên cổ tràn lan màu xanh đậm của mạch máu.
Ừng ực nuốt xuống, hắn thề, loại máu này là ngon nhất so với tất cả những loại máu mà hắn từng uống qua, thật ngọt, thật tươi, hương vị thật nồng.
Yết hầu nuốt xuống phát ra tiếng vang phá lệ lớn, hắn tham lam đem túi xé rách mở ra, đem bên trong túi cũng liếʍ sạch sẽ, vị máu thơm ngọt làm hắn say mê si ngốc ôm lấy tui máu rách nát, cúi đầu gặm cắn chiếc túi, liều mạng mà hút vào dư vị tốt đẹp còn đọng lại.
Qua thật lâu cảm xúc của hắn mới dần dần bình ổn, vuốt ve kiểm tra răng nanh của mình đã không còn bén nhọn, hương vị máu bị liếʍ mất sạch sẽ không còn tung tích, mới đặt cái tui đã rách nát vào ngăn tủ đóng lại, sau đó cẩn thận bò xuống giường.
Ở dưới lầu, Tiểu Ải Đầu cùng nàng thảo luận một phen cách nuôi dưỡng trẻ nhỏ, là phải dung cách của nhân loại để nuôi dưỡng, không nghe lời bình thường thì sẽ bị đánh, ngàn vạn lần không thể luyến tiếc.
Sau khi đem hoa buộc chặt, hắn thu thập kéo hoa ra cửa nhỏ của xe vận tải rồi đặt lên xe, sau đó lên xe hướng nàng phất tay.
"Ma nữ ta đi đây, gặp lại."
Khuynh Thành cẩm tẩu thuốc hút một ngụm, liếc mắt nhìn hắn một cái "nói bao nhiêu lần, đừng kêu ta là ma nữ."
Hắn nhanh như chớp lái xe đi mất, âm thanh của xe quá lớn, cũng không nghe rõ lời cô nói.
Cô xoay người chuẩn bị tiến vào bên trong phòng, liền nhìn đến ở cửa thân ảnh nhỏ nhắn, ánh mắt hắn để lộ vẻ kinh ngạc, loại vẻ mặt này vẫn là lần đầu cô nàng nhìn thấy trên mặt hắn.
"Là hắn vừa gọi ngươi là ma nữ sao?"
"Ân, hừ!" Nàng kéo thật dài hồng bào hướng bên trong phòng đi.
"Ma nữ, là cái kia toàn tộc đến ba trăm nghìn năm mới sinh ra được một cái hậu duệ sao? Ngươi là ma nữ, ngươi sẽ trường sinh bất lão, bọn họ đều nghĩ muốn bắt được ma nữ để ăn tim, thì sẽ trường sinh bất lão dung mạo vĩnh viễn là tuổi trẽ bất biến!"
Khuynh Thành dừng lại bước chân, mắt liếc sang hắn nói "ai nói cho ngươi biết chuyện này?"
Hắn cho rằng mình nói sai, cuối đầu nhỏ giọng nói "là có bọn tiểu quỷ hút máu nói cho ta, khi ta còn ở xóm nghèo, bọn họ cùng ta nói."
"Ngươi ở xóm nghèo sống qua, nơi đó ngươi sống thế nào, có chịu được sao!"
"Còn được."
Khuynh Thành nắm chặt cánh tay hắn kéo vào nhà, phía sau cửa cũng tự nhiên đóng lại, nghe cô nói.
"Ngươi nói cũng rất đúng, nhưng cũng không phức tạp như vậy, có ba món đồ vật mà trên thế giới này mọi người khao khát, ma nữ trái tiêm, não trường thọ giả và đôi mắt của quỷ hút máu."
Cô ngồi xỏm xuống, nhìn thẳng hắn, dùng tẩu thuốc chỉ vào trái tim hắn nói "Nơi này là trường sinh bất lão."
Chỉ vào đầu hắn "nơi này có vô cùng trí tuệ và tài phú."
Chỉ vào mắt hắn "nơi này như đôi mắt của thợ săn, ngươi có thể nhìn thấy hành động của tất cả mọi vật, cho dù là môt con bọ ruồi bé nhỏ."
Trường thọ giả là đứa trẻ chết khi mới sinh, mặc dù được cho là đã chết, bọn họ sẽ dùng một loại thân phận khác để sinh tồn trên thế giới này, linh hồn chuyển hoá thành hình người, thọ mệnh hơn 500 năm, gấp loài người đến năm lần, quỷ hút máu thì gấp nhân loại mười lần, còn ma nữ vẫn chưa bắt gặp cái chết tự nhiên nào.
"Ngươi phải hảo hảo bảo hộ bí mật này, thì mới có thể vô ưu vô lo mà sống trên thế giới này biết không!"
Khôi Minh gật đầu "thế giới này là thế giới của nhân loại sao?"
"Đúng vậy, ngươi chính là con người, chỉ khác là ngươi sẽ cần máu thôi, không cần nghĩ nhiều như vậy, ngươi cùng bất luận kẻ nào cũng đều giống nhau, không có cái gì khác nhau."
"Ngươi cũng vậy phải không!"
"Đương nhiên!"
Nhưng hắn không muốn cùng người khác giống nhau, hắn chỉ nghĩ muốn một mình độc chiếm sự ôn nhu của cô.
"Vậy ngươi..! Có thể hay không chỉ đối tốt với một mình ta?"
Khuynh Thanh vuốt ve đầu tóc đang xoã tung của hắn, ánh mắt mềm mại tươi cười trông rất vũ mị.
"Ngươi nghe lời, ta chỉ đối tốt với ngươi."
"Được, ta nghe lời."
Hắn buột miện thốt ra lời nói mà hắn chưa bao giờ từng nghĩ đến.
Hắn cho rằng lời thề son sắt của chính mình sẽ đỗi được đặc quyền từ cô. Nhưng không nghĩ đến, khi ở nơi này vào ngày thứ ba, thì hắn lại phạm vào một cái đại sai lầm.
Hắn vì vội vàng muốn giúp cô, lại bởi vì ôm bất đồng vật nặng, không cẩn thận đem bao phân bón một bao đập nát, theo bản năng hắn muốn dấu đi. Hắn trộm đem bao phân bón dấu đến bên dưới luống hoa. Kết quả bới vì chất dinh dưỡng quá nhiều, làm cho một luống hoa hồng kia toàn bộ tử vong, sau đó hắn một bên đối nàng xin lỗi, một bên thừa nhận sai lầm của mình.
Khuynh Thành có chút khó chịu, không phải là cô sinh khí chuyện hắn đập nát bao phân bón, mà chính là chuyện hắn nghĩ muốn nói dối che dấu hành vi phạm tội.
"Ta rất chán ghét trẻ con biết nói dối gạt người."
Trong phút chốc, hắn đứng tại chổ, tay nhỏ gắt gao nắm gấu áo của mình, áo ngắn tay màu trắng bây giờ đã trở nên dơ hề hề.
Cô xoay người trở về phòng, đối hắn ra lệnh "lại đây!"
Cô chưa từ bỏ giáo huấn hắn, Khôi Minh cũng chạy chậm hướng về phía cô, cô bước vào phòng bếp ngồi vào chiếc ghế nhỏ, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay hắn nhắc lên, toàn bộ thân hình nhỏ nhắn của hắn ghé lên hai chân của cô, làm hắn kinh ngạc không thể tưởng tượng nỗi.
"Sẽ có trừng phạt, không nghe lơi thì phải bị đánh, nhớ cho thật kỹ, không thể nói dối biết không?"
Hắn theo bản năng gật đầu "biết, biết!"
Hắn còn hoang mang chưa biết tiếp theo sẽ có chuyện gì sảy ra, thẳng đến trên mông rơi xuống lực đạo của bàn tay, hắn mới kinh ngạc nắm chặt quần áo của cô.
"Bị đánh mười lần, chính mình đếm."
"Một"
Bang
"Hai"
Trẻ nhỏ mông có độ co giãn đàn hồi, cũng là nơi dày nhất trên cơ thể, nghe nói đánh nơi này sẽ không bị thương, còn có thể dùng lâu dài để giáo huấn trẻ nhỏ, cô đương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình.
"Ba"
Bang
Hắn đem mặt chôn trên đùi của cô, tay nhỏ bắt lấy áo cô, nhắm mắt lại, hít sâu mùi hương trên cơ thể của cô.
Lần đầu tiên cách cô gần như vậy, thật ấm áp, thật mềm mại. So với máu còn thơm ngọt hơn, hương vị thật tốt, làm cho hắn si mê bất kham.
Số đếm càng lúc càng lớn, trong đầu hắn thậm chí nghĩ không muốn cô dừng lại, không muốn rời khỏi vòng ôm này, dù cho có bị đánh cũng không sao.
Nhưng cái đánh thứ mười sẽ đến, cô sẽ dừng lại, trái tim hắn nhái mắt rơi vào khoảng không, không biết phải làm sao.
"Tỷ tỷ"
"Đau không!"
"Không, không đau!" Hắn thậm chí còn muốn bị đánh nhiều hơn vài cái.
Khuynh Thành thở dài "ta xem ngươi vi phạm lần đầu, liền không thật sự đánh đau ngươi, chỉ hiện tại, nếu còn có lần sau có thể ta sẽ thật sinh khí."
Hắn có chút dại ra, như thế nào mới có thể được nàng đánh, hắn bắt lấy quần áo nàng không buông, cũng không chịu bước xuống, chỉ cần không rời đi nơi này thì cái gì cũng tốt.
Khuynh Thành kỳ quái nhìn hắn "bị đánh đến choáng ván sao? Mông đau xuống không được!"
"Ngô.. ân ân"
"Là ta không chú ý, quả nhiên là dùng sức quá mức, ta ôm người về giường, hẳn là nghĩ ngơi hai ngày sẽ tốt rồi, thực xin lỗi a!"
Kỳ quái, là hắn phạm sai lầm, như thế nào còn xin lỗi hắn.
Khôi Minh gắt gao nắm chặt quần áo của cô, tham luyến cái ôm của cô, lưu luyến không rời đến khi bị buông ra, hắn vẫn còn chìm đắm trong dư vị của mùi thơm vừa rồi, hắn muốn ôm lên, ôm chặt lấy, thậm chí muốn hôn môi.
Chính là hắn thật sự quá nhỏ, không được, thật sự không được, hắn muốn mau mau lớn lên một chút, lớn lên nói không chừng có thể thật sự chiếm hữu cô.
Khuynh Thành đem hắn đặt ở trên giường, chuần bị đứng dậy rời đi thì bị hắn bắt được quần áo, quay đầu hỏi hắn làm sao vậy, hắn cũng chỉ ghé vào trên giường ánh mắt trông mong nhìn cô không nói lời nào.
Con ngươi đen trong tròng mắt xoay chuyển, nhìn về phía những quyển sách cô đặt ở đầu giường, nhìn đến mà cười lên.
"Hay là ngươi muốn nghe chuyện cổ tích!"
Hắn không chút do dự mà gật đầu, đôi mắt to tròn sáng lên, bên trong tràn đầy ánh lửa đối cô ái mộ và sùng bái.
Hiện tại cô vẫn còn chưa biết, chính mình đã một bước đi sai đường, làm cho cô về sao có bao nhiêu hối hận.