Lúc toàn bộ sự chú ý của Độc Quỷ và Hồng Mị Nhi tập trung vào bờ biển, Linh Diên nhảy ra khỏi không gian, tiến về phía mười tám tầng địa ngục phía trước. Tuy nghe ý của bọn họ, bên dưới cũng đã bị giòi bọ tiêu diệt, nhưng nếu không tận mắt thấy, nàng vẫn thât sự không dám tin.
Bởi vì thứ nên phá hủy đã bị phá hủy nên lực lượng phòng ngự trên đảo đã giảm xuống con số không. Đến khi nàng thuận lợi đi đến mười tám tầng địa ngục, thấy quả thật không còn gì, hơn nữa l*иg giam tỏa ra hơi thở mục nát, trái tim treo lơ lửng lặng yên không tiếng động buông xuống.
Băng Dực nằm trên đầu vai Linh Diên, bất nhã ngáp một cái: “Nói tới thì Độc Quỷ này cũng là nhân tài, vậy mà có thể phát minh ra nhiều thứ buồn nôn như vậy. Nếu truyền ra ngoài thật, đừng nói khống chế đế quốc và Tứ Phương, cả đại lục khác chỉ sợ cũng khó may mắn thoát khỏi, đó tuyệt đối là chúa tể một phương. Đáng tiếc những thứ này nói hủy là hủy, còn là hủy trên người đồng loại, quả thực ứng với câu châm ngôn kia, vạn vật phát triển, không thoát khỏi tương sinh tương khắc!”
Nhưng Linh Diên hoàn toàn không thấy tiếc, “Phá hủy chính là phá hủy, đáng tiếc ở đâu ra? Những thứ này hại nhân loại còn chưa đủ thảm sao? Nếu muốn ta nói, tên Độc Quỷ quái dị này phải trả giá đắt cho tất cả hành động mình đã làm!”
Nói đến đây, ánh mắt nàng bỗng nhiên lạnh lùng, nghĩ tới hai thầy trò còn đang cố gắng tinh lọc hải dương kia, nắm đấm của nàng thoáng cái siết chặt: “Co đầu rụt cổ lâu như vậy, cũng đến lúc nên tìm bọn họ tính hết nợ nần rồi!”
Lông cả người Băng Dực giật mình run lên, “Người muốn làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là muốn đòi lại cả vốn lẫn lãi ban đầu rồi, chẳng lẽ những tỷ muội kia của ta chết vô ích hay sao?”
Hiện tại chỉ cần nàng nghĩ đến thảm trạng của tỳ nữ mình, trái tim liền hung hăng thắt lại đau đớn, còn những nhân loại chết oan ở đại lục Tứ Phương kia nữa, tất cả đều là do tên cặn bã này ban tặng, bây giờ đã có cơ hội, nói gì nàng cũng không thể bỏ qua.
Thế nhưng Băng Dực lại nghĩ xa hơn nàng, “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, chờ lát nữa đã, đợi đến khi gã tinh lọc sạch sẽ đại dương rồi nói.”
Linh Diên nghe vậy phối hợp gật đầu, đang định nói gì đó, trong không gian lai truyền tới giọng nói của Công Tử Diễn. Thân hình chủ tớ hai người lóe lên rồi tiến vào không gian, đối diện chợt vang lên giọng nói của người nào đó mặt mày vô cảm: “Nếu đã muốn phá hủy, vậy thì phá hủy sạch sẽ đi!”
Ánh mắt Linh Diên lóe lên, trong mắt bỗng dưng bắn ra ánh sáng mãnh liệt: “A, ý tỷ tỷ là…?”
Công Tử Diễn lạnh lùng nhướng mày, “Ý của ta muội còn có thể không rõ hả?”
Linh Diên bật cười ha ha, đột nhiên đưa tay đắc ý búng một cái: “Tỷ tỷ nói đúng lắm, đi đi đi, chúng ta hành động thôi, ta muốn khiến cái đảo Thạch Đầu này từ hôm nay trở đi biến mất khỏi địa bàn Long đế quốc, ta muốn khiến hai kẻ quái dị kia còn còn nơi nương thân nữa!”
Ban đầu Băng Dực còn không rõ hai người đang nói ngôn ngữ khó hiểu gì, đến khi nó thấy tỷ muội hai người chôn hết từng cái vũ khí sinh hóa mang về từ Bất Dạ thành xuống đảo Thạch Đầu, mí mắt bắt đầu giật liên tục.
Trời ạ, sao nó lại quên hai tỷ muội này còn có nhiều vũ khí sinh hóa đáng sợ như vậy chứ?
Những thứ này, tùy tiện lấy ra mấy cái là có thể lập tức phá hủy toàn bộ hòn đảo rồi!
Nghĩ tới đây, nó không khỏi âm thầm thắp một ngọn nến cho hai thầy trò đang quyết tâm phấn đấu ở bờ biển, hy vọng lúc bọn họ thở hổn hển từng hơi, có thể còn mạng để sống sót rời khỏi hải vực này.
Lúc này bọn họ còn chưa biết xung quanh đảo Thạch Đầu đã bất tri bất giác ẩn núp vô số cao thủ, mà từng hành động của bọn họ đã rơi vào mắt những người này từ lâu.
Trong đó, ánh mắt nóng bỏng nhất thuộc về Thương Úc tới từ đại lục Huyền Vũ.
Đương nhiên, căn nguyên sự nóng rực của hắn ta không phải đến từ thay đổi trên đảo Thạch Đầu, mà là từ Linh Diên có thể tự động ẩn thân, hơn nữa có bản lĩnh cách không lấy vật.
“Tôn chủ, có cần thuộc hạ đi điều tra cuối cùng bọn họ chôn cái gì hay không?”
Sau khi người mặt đen bên cạnh Thương Úc thấy rõ mục đích của chủ tử chủ động đứng ra chờ lệnh, lại bị Thương Úc lạnh nhạt từ chối: “Bây giờ ngươi xuống dưới là nói cho những người khác Thương Úc ta đang nấp ở chỗ này sao?”
Hô hấp của người mặt đen nghẽn lại, “Nhưng tôn chủ, lỡ như những thứ kia, Hắc Quỷ đại nhân và Hồng tiểu thư còn ở trên đảo.”
“Đối với phế vật vô dụng, bổn tọa khinh thường thu hồi!”
Một lực lượng dự trữ thật tốt, vốn có thể được sử dụng như một vũ khí sắc bén để đối phó với Long đế quốc, nhưng bây giờ thì sao?
Tự gϊếŧ lẫn nhau thì cũng thôi đi, còn dẫn tới sự theo dõi của nhiều thế lực như vậy, cứ tiếp tục thế này là sợ người ta không biết những người này là lực lượng mà Thương Úc hắn ta tích góp hả?
Quả nhiên, môt câu sắc bén tàn nhẫn của Thương Úc lập tức khiến người xung quanh im bặt, nhao nhao dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía hai người còn đang cống hiến sức mạnh cuối cùng để tinh lọc hải đảo trên đảo Thạch Đầu.
Ai có thể ngờ được rằng cho dù mạnh như Độc Quỷ đại nhân, cho dù được tôn chủ thương tiếc vô cùng như Hồng tiểu thư, kết cục của việc phạm sai lầm vậy mà là bị tôn chủ không chút lưu tình mặc kệ như vậy chứ?
Bọn họ gần như có thể tưởng tượng được, nếu bọn họ không thể hoàn thành sứ mệnh của mình, chờ đợi bọn họ sẽ là kết cục đáng sợ gì!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả thế lực ẩn nấp giữa không trung đều không có ý xuất hiện mà là ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm từng hành động trên đảo Thạch Đầu.
Ngay khi ánh sáng duy nhất của mặt trời từ từ buông xuống phía Tây, khắp nơi chìm vào bóng tối, Độc Quỷ vốn ngồi yên không động đậy trên bờ biển cuối cùng cũng giật giật cơ thể cứng ngắc của mình, dây leo độc gần như bao trùm cả người gã, hơn nữa đã sớm lan tràn đến đáy biển cũng bắt đầu thu hồi sức mạnh của mình dần dần.
Nhân lúc này, Linh Diên và Băng Dực lẻn xuống đáy biển kiểm tra kỹ càng. Sau khi xác định không còn dấu vết của con giòi bọ nào, nàng bỗng lách mình nhảy lên điểm cao của đảo Thạch Đầu, cao giọng hét vào mặt hai người còn đang thở dốc:
“Ồ, không tệ đâu, nhanh như vậy đã gϊếŧ được hết đám giòi bọ chết tiệt kia rồi hả? Lão đầu nhi, uy lực dây leo độc của ông cũng lớn lắm đó!”
Linh lực của Độc Quỷ gần như tiêu hao liên tục cả ngày, trên cơ bản đã rơi vào trạng thái cạn kiệt, bây giờ nghe thấy lời nói như chế giễu như châm biếm đó, trên gương mặt xấu xí của gã lại không hề thả lỏng mà cứng đờ tại chỗ, mặt không thay đổi nhìn Linh Diên.
“Quả nhiên ngươi vẫn luôn ở đây.”
“Tất nhiên rồi, ngươi còn chưa chạy, sao ta có thể đi được? Thế nào, tự tay tiêu diệt đám tiểu quái vật mình tạo ra có cảm giác gì? Có đau khổ như xuyên tim xẻo thịt không?”
Độc Quỷ nhìn gương mặt tươi cười có chút hả hê của Linh Diên, âm thầm đè nén lửa giận trong lòng, giọng điệu bình tĩnh đáp lại: “Thế thì không có, nhưng thấy tên đầu sỏ như ngươi ở đây giãy giụa thật là chướng mắt!”
“Ôi chao, thật hả? Vậy thì thật xin lỗi, nhưng theo trạng thái của ngươi hiện tại, ngươi xác định mình còn có thể đánh nhau với ta sao? Ngươi xem ngươi cũng đứng ở chỗ này nửa ngày rồi còn không dám nhúc nhích, ta sợ ngươi chỉ cần bước một bước, cơ thể sẽ hóa thành một bãi bùn đen mềm ở chỗ này. Chậc chậc, thật là đáng tiếc!”
Sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Linh Diên, Độc Quỷ không hề để vào mắt, nhưng Hồng Mị Nhi bên cạnh gã lại không có định lực tốt như vậy.
Nhìn bộ dạng cả người xù lông kia, rõ ràng cho thấy đã bị lời nói của Linh Diên kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Đồ tiện nhân, lúc trước nên một chưởng đập chết ngươi mới phải!”
Linh Diên bĩu môi, vô cùng thiếu đòn nhún vai: “Đáng tiếc, ngươi không nhìn xa như vậy. Thế nào, bây giờ thấy ta ở đây giãy giụa, có phải hận đến mức không thể cắn ta không? Tới đi tới đi, bổn cô nương tiếp nhận khiêu chiến của ngươi bất kỳ lúc nào!”
“Phượng Nguyên, đồ khốn kiếp đê tiện, hôm nay nhất định bổn cung chủ phải chém ngươi thành ngàn mảnh!”
Hồng Mị Nhi bị mấy câu của Linh Diên châm ngòi lửa giận, vừa định ra tay đã bị Độc Quỷ đè lại, cố tình Hồng Mị Nhi còn không tự hiểu, gào thét với sư phụ của mình.
“Sư phụ, ngài thả ta ra, ta phải báo thù cho ngài. Nếu không phải tại kẻ quái dị này, sao đảo Thạch Đầu của chúng ta lại trở thành như vậy? Ta hận chết, hận chết nàng ta!”
Độc Quỷ lạnh lùng nhìn nàng ta, giọng điệu bình tĩnh kỳ lạ: “Tỉnh lại đi, ngươi đánh không lại nàng ta!”
“Ta đánh không lại nàng ta? Sao có thể như vậy được? Rõ ràng nàng ta chỉ có, chỉ có…”
Nhưng chờ đến lúc Hồng Mị Nhi quay đầu lại, cẩn thận phân biệt cấp bậc linh lực của Linh Diên lại khϊếp sợ phát hiện, nàng ta vậy mà đã không nhìn thấu thực lực của đối phương nữa.
Sao, sao có thể như vậy được?
Lúc Phượng Nguyên mới lên đảo rõ ràng chỉ có thực lực tử cấp trở xuống, bây giờ mới qua bao lâu, nàng vậy mà đã phát triển đến mức cả nàng ta cũng không dò xét không ra?
“Sao, sao có thể thế được? Sư phụ, điều này tuyệt đối không thể, thực lực của một người sao có thể… A, ta biết rồi, nhất định là nàng ta sử dụng thuốc gì đó ẩn giấu thực lực đúng không? Vì vậy ta mới không nhìn ra, có đúng không, sư phụ? Nhất định là vậy đúng không?”
Độc Quỷ nhìn sắc mặt đồ đệ mình tối đen, đột nhiên cảm thấy cổ họng bắt đầu khô rít: “Dược vật có thể che giấu thực lực, nhưng thực lực của nàng ta lại không phải dùng dược vật che giấu, mà ngươi, căn bản cũng không đủ tư cách đối đầu với nàng ta nữa. Nha đầu, lần này chúng ta thua thật rồi.”
Hồng Mị Nhi chấn động, giọng nói run run, cơ thể lung lay sắp đổ như lá rụng trong gió: “Không, không thể có chuyện đó được, không thể có chuyện đó được. Ta không tin, ta không tin ta lại thua trong tay một kẻ quái dị không có tiếng tăm gì này! Sao ta có thể thua nàng ta? Nàng ta không có tư cách đó, nàng ta căn bản không có tư cách đó mà sư phụ!”
Nhắc tới chỗ đau, Hồng Mị Nhi đã mềm nhũn co quắp dưới đất, không kìm được bật khóc, tuyệt vọng khóc, điên cuồng khóc.