Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 375: Công tử và cô nương

“Không, không được, ngươi không thể làm như thế, dù ta không phải cha ruột của người cũng đã có ơn nuôi dưỡng ngươi mà.”

“Ta nhổ vào, ông không cảm thấy ngại khi nhắc đến công ơn nuôi dưỡng hả? Nếu như không phải do ông thì ta phải sống vất vả như thế sao? Vả lại, ông không thấy đã phụ lòng nghĩa phụ, nghĩa mẫu của ta sao? Bọn họ đối đãi với ông như thế nào? Còn ông đối xử với bọn họ ra sao? Thậm chí còn có ý đồ bẩn thỉu với nữ nhi của họ, Ly Hồng Đào, ông vốn dĩ không phải con người!”

Linh Diên nhấc cổ áo của ông ta lên, thẳng tay ném vào đám tang thi, lửa giận bùng lên hừng hực làm nàng hoàn toàn mất đi lý trí.

“Ông đã không còn xứng làm người nữa, vậy thì làm tang thi đi. Ha ha, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ông vẫn có thể sống sót sau khi bị bọn chúng phanh bụng xẻ ngực!”

Từng tiếng kêu thảm thiết của Ly Hồng Đào vang lên: “Ly Diên, ngươi là đồ tiện nhân, ngươi nói không giữ lời, tiểu nhân nhà ngươi, Ly Hồng Đào ta cho dù là hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi, Ly Diên, đồ ma quỷ nhà ngươi, a a a…”

Linh Diên cũng không thèm nhìn ông ta thêm chút nào nữa, lướt thẳng qua đám gia nô bất động đang nhìn trân trối đến mụ người, bước đến ngay trước mặt Liễu thị và Vương ma ma.

Vương ma ma bị thủ đoạn của Linh Diên dọa sợ, đối mặt với ánh mắt sắc bén của nàng, bà ta bắt đầu do dự nhìn xung quanh lảng tránh.

Linh Diên lại đột nhiên vươn tay ra muốn bắt lấy Liễu thị, Vương ma ma sợ tới mức luôn che chắn trước mặt Liễu thị muốn bảo vệ bà ta.

“Đừng, thất cô nương, van cầu người, lão nô van cầu người, nếu như người thật sự muốn báo thù vậy có thể để lão nô chết thay phu nhân có được không? Phu nhân đã trở nên như vậy rồi, xin người hãy thương xót để bà ấy được sống tiếp, có được không? Dù người có làm gì lão nô thì lão nô cũng không oán hận nửa phần, thất cô nương, van xin ngài, lão nô van xin ngài.”

Linh Diên rũ mắt nhìn Vương ma ma đầu đầy bùn dập đầu trên mặt đất, ánh mắt nhìn Liễu thị vô cùng phức tạp.

Dù cả đời nữ nhân này đã làm rất nhiều việc ác nhưng hết lần này tới lần khác lại có được nhiều nô tài trung thành tới vậy.

Thật sự là tốt số mà, dù cho thần trí đã trở nên mơ hồ nhưng vẫn có người cam tâm tình nguyện chết vì bà ta.

Ánh mắt của Linh Diên vô thức lại bay về phía hài tử còn đang ngủ say trong ngực tiểu thϊếp.

Dường như nhận ra được ánh mắt của nàng, thân thể thϊếp thất run lên dữ dội.

Nàng ta lảo đảo nằm bò trên mặt đất, liều mạng dập đầu với Linh Diên: “Cô nương, van xin người, tha cho thϊếp thân, tha cho hài tử duy nhất của ta.”

“Thất tỷ tỷ, thất tỷ tỷ, bọn ta cam đoan sẽ không tiếp tục gây thêm phiền phức cho tỷ, cam đoan sẽ không quấy rầy tỷ nữa, van xin tỷ, tha cho mẫu thân, tha cho Lan di nương, còn cả tiểu đệ nữa!”

Nhìn thấy Linh Diên ra tay tàn nhẫn, tình trạng thê thảm của Ly Hồng đào, đám người sợ đến choáng váng, bọn họ dập đầu xin nàng tha cho. Ngay cả tiểu bát và tiểu cửu thường ngày hiếm khi nói chuyện, vẻ mặt cũng rất sợ hãi.

Bây giờ cũng đã qua năm năm rồi, các nàng cũng đều đã là một đại cô nương, mười ba mười bốn tuổi các nàng vốn dĩ nên là tiểu thư khuê các chưa bao giờ lộ mặt, cho dù là thứ nữ thì cũng là cô nương của gia đình giàu có, nhưng bây giờ lại phải cùng gia đình này sống đầu đường xó chợ. Trái tim Linh Diên không khỏi có chút không đành lòng.

Không phải do nàng thiện lương, mà là đại thù đã báo cũng coi như nàng đã giải quyết xong tâm nguyện của nguyên chủ.

Về phần những người này, Linh Diên ngước mắt, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ: “Bây giờ các ngươi muốn đi đâu?”

“Ở lại nước Mị rất tốt, sao phải đi đâu?”

Vừa nhắc tới cái này, tiểu bát không kiềm chế được khóc lên: “Nếu không phải do tứ tỷ tỷ cùng đại tỷ tỷ cứ tranh đoạt sự sủng ái của hoàng thượng, gây ra bao sóng gió trong hậu cung, đắc tội không ít người, sau này chọc giận các phi tần khiến bọn họ liên hợp lại trị hai người, bây giờ cả hai đều đã bị hoàng thượng biếm vào lãnh cung, cả đời này cũng không thể thoát ra được nữa. Mà người nhà của những người từng bị đắc tội kia lại bắt đầu liều mạng tìm phụ thân gây phiền phức, bọn ta là do không thể tiếp tục ở trong kinh thành nữa rồi nên mới, mới bất đắc dĩ phải chạy ra ngoài. Bây giờ khó khăn lắm mới trốn khỏi được nước Mị, không ngờ con đường tiếp theo vẫn còn dài đến vậy, đoạn đường này rất nhiều người đã chết rồi, hu hu, thất tỷ tỷ, bọn ta van xin tỷ, đừng tiếp tục đuổi tận gϊếŧ tận bọn ta nữa được không?”

“Vậy các ngươi đang muốn đi đâu?” Linh Diên nói làm mọi người vô thức nhìn về phía tiểu thϊếp đứng đầu, chỉ nghe nàng ta ậm ừ đáp lại: “Thưa thất cô nương, thϊếp thân đang muốn đưa mọi người đến một thôn trấn ở nước Thiên Độc, thϊếp thân, nhà thân mẫu của thϊếp thân ở đó!”

“Nếu như thế, các ngươi cứ đi đi, ta sẽ không làm khó các ngươi, đi đi!”

Ly Hồng Đào đã chết, những người này có thể chịu được cho đến khi đến nước Thiên Độc hay không là một chuyện khó nói, nàng cần gì phải vội vàng đuổi cùng gϊếŧ tận bọn họ? Chi bằng xem thử số mệnh bọn họ ra sao đi!

Dưới sự biết ơn khôn xiết của họ, Linh Diên tiện tay giải quyết đám tang thi xong, cũng không thèm liếc nhìn họ lại một lần, cưỡi Bạch Tra rời khỏi đó.

Linh Diên rời đi như vậy đương nhiên không biết sau khi Ly Hồng Đào bị phanh ngực xẻ bụng, dù mất đi l*иg ngực và hạ thân nhưng vẫn còn sót lại cái đầu, thật sự biến thành một con tang thi. Cũng vì thế nên thử thách cho những nữ quyến Ly gia kia càng thêm khó khăn.

Đương nhiên, những thứ này cũng không còn liên quan gì đến Linh Diên nữa rồi.

“Cho nên, muội quay lại đây hả?” Nghe Linh Diên kể lại xong, nữ tử áo trắng khó nén cảm giác kinh ngạc trong lòng: “Không ngờ thân thế của muội lại còn có thể bất thường hiếm có như vậy. Thế nhưng cái này cũng không đúng mà, sao muội có thể là nhị tiểu thư của Linh gia trang được?”

Linh Diên gật gật đầu: “Xem ra cũng có chuyện mà Ly Hồng Đào không biết, nhị tiểu thư của Linh gia trang còn có bí mật không muốn người khác biết đấy!”

Còn về việc bí mật này là gì thì hai tỷ muội không thể nào kiểm chứng được, chỉ có thể đợi xem nếu trong tương lai có cơ hội chắc chắn sẽ đi điều tra thật kỹ.

Cho dù đã bốn, năm năm chưa quay về nhưng Bất Dạ thành vẫn y như mấy năm trước, không thay đổi chút nào.

Mà vì lúc trước Bạch Tra đã dời một ngọn núi đến nên đã khiến cho Bất Dạ thành là nơi yên bình khó có được của đại lục Tứ Phương.

Hai người cưỡi tọa kỵ của riêng mình, bay thẳng đến cổng chính của Bất Dạ thành.

“Chúng thuộc hạ cung nghênh đại tiểu thư, nhị tiểu thư trở về.”

Linh Diên nhìn bộ hạ của Bất Dạ thành đang mặc đồng phục thống nhất bên dưới, kinh ngạc nhìn bạch y nữ tử: “Sao bọn họ biết được chúng ta sẽ đến? Tỷ tỷ thông báo sao?”

Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa từng, đi, chúng ta đi xuống!”

Hai người vững vàng hạ xuống, Phong Hoa Tuyết Nguyệt mặc đồ trắng đi đến trước mặt nữ tử áo trắng, Túy Sinh Mộng Tử khoác đồ đen thì đi đến trước mặt Linh Diên, cung kính hành lễ với hai người.

“Đứng lên hết đi.” Nữ tử bạch y ra lệnh, tất cả mọi người đứng lên.

“Ca ca báo tin cho các ngươi sao?” Phong hộ pháp lắc đầu: “Khi hai vị thiếu chủ đi đến nước Tư U, chúng thuộc hạ ở nước Yến đã biết cả rồi, suy đoán sau khi xong chuyện sẽ đi đến Bất Dạ thành, vì vậy đã chuẩn bị sẵn từ trước. Công tử và cô nương chắc hẳn rất mệt mỏi, hay là về thành nghỉ ngơi trước đi?” Hoa hộ pháp nhìn thấy hai người trán đầy mồ hôi mệt mỏi, vội vàng gọi người mang kiệu tới: “Nhị vị chủ tử mời lên kiệu.”

Linh Diên nhìn bốn vị hộ pháp áo trắng đứng trước mặt tỷ tỷ đầy vẻ ân cần, còn mấy vị hắc y hộ pháp bên nàng đều trưng ra bộ mặt lạnh tanh, không khỏi cười khổ.

Được rồi, vừa nhìn tên đã biết rõ mấy người này thuộc hàng bí ẩn đến mức khiến người khác phát cáu rồi.

Nhưng mà cỗ kiệu này thì vẫn nên bỏ đi.

“Không thể lập dị như vậy được, cứ đi bình thường đi, sẵn tiện có thể xem thử đám các ngươi khôi phục Bất Dạ thành như thế nào.”

Sau chiến dịch mấy năm trước, Bất Dạ thành phải chịu thiệt hại rất lớn, nên khi quay lại nơi này một lần nữa, nàng cũng phải xem xét thật cẩn thận.

Thế nhưng bây giờ không giống nhau, lần này nàng và Công Tử Diễn trở về là để tránh bị quấy rầy.

A, quên giới thiệu, vị nữ tử áo trắng dung mạo xinh đẹp bên cạnh nàng chính là thiếu chủ của Bất Dạ Thành, Công Tử Diễn.

(Về phần vì sao nàng từ công tử biến thành nữ tử, cái này chắc là do các vị cô nương đọc những chương trước chưa cẩn thận rồi!)(nếu là xưng hô công tử thì phải là Diễn công tử, chữ công tử đứng sau, còn đây là ngay từ đầu đã là Công Tử Diễn)

“Công tử, Minh Nguyệt lâu đã quét sạch sẽ rồi, xin hỏi công tử và cô nương nghỉ ngơi trước, hay là…”

Lúc này, lão quản gia của Bất Dạ Thành đi tới, thận trọng nhìn hai người hỏi.

“À, Toàn thúc mau cho mọi người giải tán đi, cũng không phải là người ngoài, lần này trở về cũng là để tránh bị quấy rầy, ai nên làm gì thì làm đấy đi, để hộ pháp đi theo chúng ta là được rồi.”

Khi giọng nói quen thuộc của Công Tử Diễn vang lên, Toàn thúc lập tức kích động đến mức nước mắt tuôn đầy mặt: ” Vâng, vâng, thuộc hạ đi sắp xếp ngay, sắp xếp ngay đây.”

Sau khi cho đám người rời đi, Linh Diên đến bên người Công Tử Diễn: “Tỷ tỷ, có phải Toàn thúc đang hơi kích động quá không? Chẳng lẽ ông ta không biết tỷ là nữ sao?”

Công Tử Diễn cười liếc mắt nhìn nàng: “Muội cho rằng ai cũng giống muội sao, con mắt độc, vừa nhìn mặt người ta đã biết luôn cả giới tính? Ta dùng thân phận Công Tử Diễn hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy cũng không ai có thể nhìn ra, trừ muội và… ”

Nói đến nơi đây, nàng đột nhiên dừng lại, rồi sau đó không tự nhiên quay mặt: “Không nói nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng vào đi thôi.”

Linh Diên chỉ lo quan sát quanh mình nên không chú ý đến Công Tử Diễn có chỗ kỳ lạ: “Đúng rồi tỷ tỷ, còn có chút kỳ quái, bây giờ hai chúng ta đều mặc đồ nữ, gương mặt cũng không còn như trước, thậm chí còn che khăn lụa, sao chúng ta vừa xuất hiện, bọn họ đã lập tức biết được thân phận của chúng ta? Không phải bọn họ không biết Công Tử Diễn là nữ sao?”

Lần này, không cần Linh Diên trả lời, Phong hộ pháp đã cười nói: “Tuy rằng đã qua năm năm rồi nhị cô nương cùng thiếu chủ mới chính thức trở về, nhưng mà tin tức của hai vị mấy năm nay, còn có cả sự thay đổi của hai vị, phe đế quốc đều truyền tin về cho chúng ta. Vì vậy…”

“A, hóa ra là như vậy, khó trách…” Khó trách bọn họ vừa xuất hiện đã lập tức được gọi là đại tiểu thư, nhị tiểu thư.