Không hề khoa trương khi nói vào lúc này chỉ cần ba nước còn lại có một chút tâm tư muốn xâm phạm, nước Tư U khổng lồ có thể sụp đổ lập tức.
Nước Tư U hôm nay không chỉ khuyết thiếu nhân tài trầm trọng, cả vị vua của “Nước không thể một ngày không có vua” cũng đã mất tích gần một tháng. Kim Vũ vệ của hoàng thất đã thiệt hại nặng nề, cả số lượng ngự lâm quân cũng từ năm vạn nhân mã lúc trước giảm mạnh còn ba vạn. Số người chết đã đạt tới mức cao nhất trong lịch sử. Nhìn tổng quát toàn bộ lịch sử nước Tư U cũng không tìm ra cung biến khiến hoàng đế, hoàng thân quốc thích và trọng thần triều đình đều bị chôn vùi như lần này.
Trong lịch sử cũng chưa từng có lần đoạt nào đích thương vong thê thảm như vậy. Đáng sợ nhất chính là lần tranh đấu này không phải tới từ nội bộ mà là tập kích từ bên ngoài. Chuyện này tuyệt đối có thể xem như duy nhất trong lịch sử nước Tư U, thậm chí là đại lục Tứ Phương và Long đế quốc. Vì vậy kết cục của Vệ Du Sâm cũng không có ai đi nghiên cứu kỹ, cảnh tượng đẫm máu trong Cần Chính điện lúc ấy cũng đủ để chứng minh vị hoàng đế này lành ít dữ nhiều. Huống chi quả thực bọn họ không có quá nhiều tinh thần và sức lực để phân tán.
Vào thời kỳ mấu chốt và nhạy cảm này, Vệ Giới được gửi gắm kỳ vọng cố tình lại bị thương rất nặng, đóng cửa từ chối tiếp khách. Rơi vào đường cùng, thái hậu liên hợp với chư vị đại thần hiện có, suốt đêm đẩy nhi tử duy nhất của của Vệ Du Sâm, nhị hoàng tử Vệ Mạch con Hi phi lên ngôi vị hoàng đế.
Vì nước Tư U bị thiệt hại nặng nề trước nay chưa từng có nên đại điển đăng cơ được coi trọng cũng tiến hành vội vàng theo.
Ban đầu rất nhiều người ôm thái độ hoài nghi về năng lực của Vệ Mạch, dù sao con của Hi phi luôn mang hình tượng ngu ngốc. Nhưng làm sao mọi người cũng không ngờ rằng mọi thứ chỉ là bề nổi. Vào thời khắc mấu chốt quốc gia nguy nan, phụ hoàng mất tích, vị nhị hoàng tử này lâm nguy không sợ thể hiện năng lực kinh người, không chỉ thuyết phục được thái hậu mà ngay cả Vệ Tử Hằng cũng vô cùng tán thưởng hắn. Sau khi được chư vị đại thần thử thách và xem trọng, vị tân hoàng này cứ thế nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy mà kế vị. Còn Vệ Du Sâm biến thành tiên hoàng thì bị mọi người bỏ qua theo bản năng.
Sau khi tân đế đăng cơ, điều đầu tiên phải làm là dàn xếp dân chúng và gia quyến bách quan trong thành, còn phải trùng tu nội viện trong cung, thậm chí cả phòng ốc và đường xá lớn ở kinh thành cũng nằm trong phạm vi tu sửa. Trừ những việc này ra còn phải trọng chấn triều cương, tuyển chọn lại nhân tài, bổ sung và đề bạt số lượng quan viên, nhiệm vụ trọng đại, khó khăn hơn mọi người thấy rất nhiều.
Kế vị dưới tình huống rối ren như vậy cũng là bất công với tân hoàng, nhưng lại ổn định được lòng dân rất nhiều, có thể coi như niềm an ủi lớn nhất sau đại bi đại hỉ. (trải qua chuyện tốt đẹp nhất, cũng trải qua chuyện bi ai nhất)
Lúc này đã mười ngày kể từ khi mở cổng thành, Thượng Quan Tình Hi hôn mê gần một tháng cuối cùng cũng tỉnh.
Lúc ánh mặt trời chói mắt chiếu vào nàng ta, nàng ta đưa tay lên che theo bản năng, không ngờ rằng tay mình lại bị một người nắm chặt.
Thượng Quan Tình Hi hơi nghiêng đầu, đập vào mắt là một người vừa quen thuộc vừa xa lạ, tràn ngập cảm giác tang thương và chán chường.
Nàng ta chợt rút tay lại, bối rối mà căng thẳng ngồi dậy, nhưng vì nằm quá lâu nên toàn thân đã rơi vào trạng thái tê liệt.
“A…” Thượng Quan Tình Hi đau đớn rên lên một tiếng.
“Nàng không sao chứ?” Từ lúc nàng ta đưa tay, nam nhân canh chừng bên giường cũng đã tỉnh, hắn ta muốn kiểm tra tình huống của nàng ta nhưng bị nàng ta đề phòng gạt ra: “Ngươi, ngươi là ai?”
Vệ Ly hơi sững sờ, hắn ta từng tưởng tượng cảnh hai người gặp nhau vô số lần, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng câu đầu tiên nàng ta nói lại là hỏi hắn ta, hắn ta là ai?
Khi những cảm xúc phức tạp như mất mát, thất vọng, đau lòng tràn ngập l*иg ngực, trong đôi mắt vằn vện tia máu của Vệ Ly đầy ắp đau đớn và khổ sở.
Thượng Quan Tình Hi nhìn gương mặt hốc hác yếu ớt của Vệ Ly thì ngây người trong chớp mắt: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”
“Ca Nhi, nàng không nhận ra ta ư? Ta là Vệ Dật, ta là Vệ Dật đây!”
“Đoàng” một tiếng, giống như có thứ gì đó nổ tung trong đầu. Thượng Quan Tình Hi ngơ ngác nhìn dung nhan hoàn toàn khác biệt với Vệ Dật trong trí nhớ trước mắt, hai tay run rẩy sờ lên mặt hắn ta, môi run run, khó nén kích động.
“Huynh, thật, thật sự là Vệ Dật?”
Vệ Ly nghe thấy giọng nói của nàng ta, kích động nắm chặt tay nàng ta, trên mặt tràn đầy vui mừng.
“Đúng vậy, Ca Nhi, ta là Vệ Dật, ta vẫn chưa chết, ta còn sống, còn sống giống như nàng.”
Sắc mặt Thượng Quan Tình Hi trắng bệch, nàng ta run rẩy vuốt ve gương mặt, hàng mày, đôi mắt của Vệ Ly, thậm chí còn có môi và cằm hắn ta, từng chút từng chút, cẩn thận từng li từng tí, giống như dụng tâm xem xét trân bảo hiếm thấy. Cho đến khi khắc ghi hình dáng của hắn ta trong đầu, nàng ta mới chậm rãi buông tay.
“Không, ta không phải Ca Nhi, huynh cũng phải phải Vệ Dật. Bọn họ đã chết rồi, bọn họ đã chết rồi, không quay về được nữa, cũng không trở lại được nữa. Chúng ta không trở lại được ngươi có biết không? Chúng ta không trở lại được nữa rồi!”
Vệ Ly bị lời nói đột ngột của nàng ta dọa tới mức trái tim chợt thắt lại: “Không, chúng ta có thể trở lại, chúng ta còn có thể bắt đầu lại từ đầu. Nàng không phải Đỗ Vân Ca, nàng là Thượng Quan Tình Hi, ta không phải Vệ Diệp, ta là Vệ Ly. Không, ta cũng không phải Vệ Ly, ta là Đường Thế, ta là Đường Thế của nước Thiên Độc! Chúng ta đều không chết, chúng ta đều còn sống. Ca Nhi, ta đã quay về, thật tốt quá, có trời mới biết khi ta nghe thấy câu nói kia của nàng đã vui cỡ nào. Trời cao đúng là công bằng, trời cao đúng là công bằng!”
Thượng Quan Tình Hi nhìn đường đường nam nhi tám thước quỳ trước mặt mình, kích động tới rơi nước mắt như mưa, đầu óc trống rỗng ngơ ngác nhìn hắn ta, khóe miệng hơi khép lại nhưng không nói nổi một chữ.
Bọn họ thật sự có thể bắt đầu lại từ đầu sao?
Ánh mắt Thượng Quan Tình Hi ảm đạm. Bi kịch kiếp trước giống như lời nguyền khắc sâu vào đầu nàng ta, cho dù bây giờ Vệ Du Sâm đã chết… Đúng vậy, Vệ Du Sâm, cuối cùng Vệ Du Sâm đã chết chưa?
Tất cả ký ức trước khi hôn mê liên tục tràn vào đầu nàng ta, nàng ta cứng nhắc nhìn vết thương đã đóng vảy của mình, không thể tin trừng to mắt: “Ta, ta vậy mà không chết?”
Nhắc tới chữ “chết” này, cơ thể Vệ Ly chợt cứng đờ, Thượng Quan Tình Hi nhạy bén phát hiện: “Huynh sao vậy?”
“Ca Nhi, nàng nhìn cho rõ, ta là Vệ Dật.”
“Ừm, ta biết.”
Nàng ta biết? Nàng ta vậy mà biết?
Sau một hồi hưng phấn ngắn ngủi, Vệ Ly bị lạnh buốt trong mắt nàng ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Vậy nàng, nàng, sao nàng…” Lạnh lùng như vậy?
“Vệ Giới đâu?”
Bên này Vệ Ly kích động không nói nên lời, nhưng phản ứng của Thượng Quan Tình Hi lại nằm ngoài dự liệu của hắn ta. Hắn ta cho rằng nàng ta sẽ vui mừng giống mình, sẽ kích động giống mình, song hắn ta chẳng ngờ tới nàng ta lại bình tĩnh như vậy. Bình tĩnh tới mức giống như cái tên nàng ta nghe thấy không phải Vệ Dật mà là một người bình thường đến không thể bình thường hơn. Kết quả như vậy khiến hắn ta nhất thời rất khó chấp nhận, đặc biệt dưới tình huống này trong mắt nàng ta không có hắn ta, ngược lại gọi tên một người không có ở đây.
Vệ Giới?
Nha đầu này có quan hệ tốt với Vệ Giới như vậy từ bao giờ?
“Hắn bị thương, tạm thời không thể tới đây.”
Đây là nhà riêng của Vệ Ly ở kinh thành, một ngôi nhà nhỏ tam tiến*, tuy rằng không lớn nhưng bố trí rất tinh tế. (*Thiết kế nhà ở của tứ hợp viện, nhất tiến là dãy nhà có cửa vào, nhị tiến là sảnh, tam tiến là nhà trong)
“Bị thương? Sao hắn lại bị thương? Diên Nhi đâu rồi, tìm được nàng chưa?”
Thượng Quan Tình Hi muốn đứng dậy, nhưng vì động tác quá mạnh nên khiến não thiếu oxi trong phút chốc, trước mắt choáng váng một cái, nàng ta ôm đầu đau đớn nói: “A, đau quá!”
“Cơ thể nàng còn rất yếu, nằm xuống trước đi, ta sai người chuẩn bị gì đó cho nàng ăn.”
“Không, đừng đi, mau, mau nói cho ta biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao ta lại ở đây?”
“Nhưng nàng…”
“Ta không sao, huynh mau nói cho ta biết rốt cuộc ta đã hôn mê bao lâu. Lẽ ra ta đã trúng độc, sao lại bình yên nằm đây?”
Trước khi hôn mê nàng ta đã cảm nhận được loại đau đớn tuyệt vọng, nàng ta cực kỳ chắc chắn mình đã trúng độc. Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng không thể bình thường hơn được nữa. Không đúng, cảm giác bất an mãnh liệt khiến nàng ta túm chặt lấy tay Vệ Ly, nàng ta chịu đựng cảm giác đau đầu, vội vã muốn biết một chuyện.
“Nàng đã hôn mê một tháng rồi.”
Thượng Quan Tình Hi kinh ngạc ngước mắt: “Một, một tháng? Sao lại lâu như vậy?”
“Nàng thật sự trúng độc, tuy rằng sau đó đã được giải độc nhưng cơ thể nàng suy yếu quá mức nên hôn mê tới bây giờ đã qua một tháng rồi.”
“Vệ Du Sâm chết chưa? Có phải hắn ta chết rồi không?” Thượng Quan Tình Hi nhớ đến chuyện mình làm trước khi hôn mê thì rất sốt ruột.
Vệ Ly có vẻ hơi lo lắng nhìn nàng ta một cái, khó khăn nói mịt mờ: “Không tìm thấy Vệ Du Sâm trong mật đạo, hắn ta, đã mất tích.”
Thượng Quan Tình Hi chợt ngước mắt: “Mất tích? Xì, sao có thể như vậy được? Sao hắn ta lại mất tích? Rõ ràng ta đã chém chết hắn ta rồi mà, sao hắn ta lại mất tích? Huynh đang lừa ta đúng không?”
“Ca Nhi, ta lừa nàng làm gì? Thật sự hắn ta đã mất tích rồi, hơn nữa hiện tại hắn ta không còn là hoàng đế của nước Tư U nữa, Vệ Mạch, nhị hoàng tử đã kế vị, theo đúng nghĩa thì nước Tư U đã thay đổi triều đại rồi!”
Vệ Mạch kế thừa ngôi vị hoàng đế rồi hả?
Tốt, tốt, hảo tỷ muội của nàng ta hết khổ rồi.
“Vậy Vệ Giới thì sao? Vệ Giới của ta bị thương thế nào?”
Đả kích hết lần này tới lần khác khiến đầu óc của Thượng Quan Tình Hi có chút không đủ dùng. Trong lòng nàng ta vội vàng muốn biết tình huống của Vệ Giới nên không ngờ rằng từ thốt ra trong lúc vô tình của mình lại khiến Vệ Ly chấn động tâm thần.
“Vệ Giới, của nàng?”
Vệ Giới thành của nàng ta từ bao giờ? Chẳng lẽ, nàng ta thật sự có gì đó với Vệ Giới?
Vệ Ly nhớ tới lúc trước Vệ Giới vì cứu nàng ta mà cả tính mạng của Linh Diên cũng có thể hy sinh được, lần đầu tiên trái tim của Vệ Ly cảm thấy hoảng loạn.
“Đúng vậy, Vệ Giới thế nào, sao lại bị thương? Mau, mau nói cho ta biết chuyện xảy ra trong một tháng nay.”
Vệ Ly cười đắng chát: “Ta cũng không biết sao hắn lại bị thương. Sau khi Linh Diên chết, hắn liền nhốt mình ở hồ U Nguyệt, không ai có thể quấy rầy, cũng không cho phát tang cho Linh Diên…”
“Khoan, khoan đã, huynh nói gì, Diên Nhi nàng, nàng chết rồi?”
Lúc Thượng Quan Tình Hi chật vật thốt ra chữ “chết” này, lần đầu tiên nàng ta có cảm giác khó thở.
Vệ Ly nhìn xoáy vào nàng ta: “Phải, nàng ấy chết rồi. Lúc bọn ta phát hiện nàng ấy, nàng ấy đã không còn thở, ngay cả cơ thể cũng hoàn toàn lạnh buốt, nhưng Vệ Giới không muốn từ bỏ, đến giờ vẫn còn canh chừng bên thi thể của nàng ấy.”
Để Thượng Quan Tình Hi không có gánh nặng tâm lý, Vệ Ly lựa chọn thiện chí che giấu nguyên nhân cái chết của Linh Diên. Có lẽ hắn ta không giấu được bao lâu, nhưng có thể giấu được bao lâu thì giấu, tình huống hiện tại của Thượng Quan Tình Hi không thích hợp biết nhiều như vậy.
Thượng Quan Tình Hi ngây người trong nháy mắt, ấp úng nhìn hắn ta: “Sao Linh Diên lại chết? Sao nàng lại chết? Trời ạ, Vệ Giới của ta phải làm sao đây? Hắn phải làm sao đây? Không, không được, ta phải đi xem hắn, huynh mau đưa ta đi, ta muốn gặp Vệ Giới.”
Thượng Quan Tình Hi hốt hoảng xốc chăn lên muốn ngồi dậy, lại bị Vệ Ly gắt gao chặn lại: “Tình huống hiện tại của Vệ Giới, nàng không thích hợp đi gặp hắn.”
Linh Diên vì nàng ta mà chết, hắn ta không dám chắc Vệ Giới gặp nàng ta có giận chó đánh mèo hay không. Vì lý do an toàn, tạm thời vẫn không nên đi thì hơn. Nhưng Thượng Quan Tình Hi không biết nội tình bên trong.
“Tại sao không thể đi?”
“Cơ thể nàng còn rất yếu, nàng phải điều dưỡng cơ thể thật tốt.”
“Giới Nhi bị thương nặng, người làm mẫu thân như ta sao có thể không tới xem hắn?”
Làm mẫu thân?
Khoan đã, nàng ta nó gì?
Vệ Ly vì những lời này của Thượng Quan Tình Hi mà thoáng cái cứng đờ tại chỗ. Hắn ta ngơ ngác nhìn nàng ta, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Nàng, nàng nói gì?”
Thượng Quan Tình Hi dùng sức đẩy hắn ta ra, run rẩy đứng dậy: “Ta mặc kệ huynh là Vệ Ly hay Đường Thế, hay là Vệ Dật, đời này kiếp này ta không muốn dính dáng tới huynh nữa.”
“Không, nàng nói rõ ràng xem, cái gì gọi là ‘Người làm mẫu thân như nàng’, cuối cùng Vệ Giới là gì của nàng?”
Thượng Quan Tình Hi nheo mắt, tiện tay hất tay hắn ta ra, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ hơi vội vã của hắn ta: “Hắn cũng giống như ta và huynh, cùng tới từ mười hai năm trước, cùng mang huyết mạch Vệ gia, huynh nói xem hắn là ai?”
Đồng tử Vệ Ly chợt phóng đại, giọng nói cũng run rẩy theo: “Nàng, ý nàng là, Vệ Giới, chính là, chính là Vệ Lan?”
Thượng Quan Tình Hi cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, cho dù chuyển thế đầu thai cũng không thay đổi sự thật hắn họ Vệ, không thay đổi bi kịch hắn bị phụ thân ruột thịt hại, huynh nói xem hắn có xui xẻo hay không?”
Khóe miệng Vệ Ly giật giật, nhớ tới lúc trước mình còn ngây ngô gọi người ta là thất thúc. Chuyện này, đúng là cay mắt quá, thật là không dám nhìn!
“Hắn biết ta là Vệ Dật không?”
Thượng Quan Tình Hi khẽ nhíu mày: “Cuối cùng huynh có nghe rõ lời ta nói không, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
“Ừm, quả thực không còn quan hệ. Nhưng đó là kiếp trước, chỉ sợ kiếp này không đơn giản như vậy. Nàng đã vào cửa của ta mà muốn thoát khỏi ta, e rằng không dễ như vậy đâu!”
“Phì, ai tiến vào cửa của huynh?” Thượng Quan Tình Hi không ngờ rằng nam tử tao nhã cao quý ngày xưa, kiếp này lại trở nên mặt dày như vậy, lập tức đỏ mặt chửi bới.
“Bây giờ không phải nàng đang ở trong cửa của ta, trên giường của ta à? Thượng Quan Tình Hi, ta mặc kệ trong lòng nàng nghĩ thế nào, tóm lại quá khứ đã qua rồi, kiếp trước ta bỏ lỡ nàng, kiếp này nói gì ta cũng sẽ không buông tay. Trừ phi nàng có bản lĩnh gϊếŧ ta!” Khiến ta lại vào luân hồi, có lẽ chỉ như vậy, ta mới có thể tạm thời ngừng dây dưa nàng.
“Huynh, huynh cần gì phải vậy chứ? Cuối cùng ta có gì tốt? Kiếp trước ta đã hại cả đời huynh, lẽ nào kiếp này huynh muốn giẫm vào vết xe đổ ư?”
Vì kích động nên Thượng Quan Tình Hi gần như gào thét. Có điều hành động này của nàng càng khiến trong lòng Vệ Ly cảm thấy đáng yêu và ấm áp, càng thêm không muốn buông tay.
“Nếu trời cao đã cho chúng ta cơ hội gặp lại, nàng cảm thấy ông ấy sẽ để chúng ta giẫm lên vết xe đổ sao? Người kia, mặc kệ sống hay chết, hắn ta cũng không có tư cách tranh giành nàng với ta!”
Kiếp này, nàng ta là con gái của Vệ Du Sâm, mà giữa nàng ta và hắn ta lại không có chút liên quan nào, đó chính là con át chủ bài lớn nhất của Vệ Ly.
“Huynh…”
Thượng Quan Tình Hi thấy Vệ Ly như vậy, trong lúc nhất thời không phản bác được. Nàng ta muốn từ chối hắn ta, nhưng bộ dạng nghiêm túc của hắn ta lại khiến nàng ta không thể tàn nhẫn được. Quan trọng hơn là nàng ta cũng biết kiếp này không thể so với kiếp trước, chướng ngại lớn nhất giữa bọn họ đã không còn. Kiếp trước có quá nhiều bất đắc dĩ, nhưng kiếp này bọn họ có thể thoải mái yêu, quang minh chính đại mà yêu. Vệ Du Sâm, hắn ta không còn bất kỳ lý do gì, cũng không còn bất kỳ nhược điểm gì để uy hϊếp bọn họ.
“Suỵt, đừng nói gì cả, ta thay đổi, nàng cũng thay đổi, không chỉ dung mạo mà còn tính tình của chúng ta. Ta và nàng cũng không còn là người ngấm ngầm chịu đựng không thể hiện như kiếp trước. Kiếp này, hắn ta nợ chúng ta bao nhiêu, tất cả đều phải trả lại.”
Không biết có phải vẻ mặt của Vệ Ly quá chân thực, cũng quá nghiêm túc hay không, thế nên khiến lời từ chối của Thượng Quan Tình Hi kẹt lại ở cổ, làm sao cũng không thốt ra được.
Vệ Ly ôm chặt nàng ta vào ngực, xúc động nói: “Quên những trói buộc kia đi, quên những ký ức không nên mang theo kia đi. Đời này kiếp này, ta và nàng cũng nên sống vì mình một lần rồi.”
“Vệ Ly…” Thượng Quan Tình Hi căng thẳng gọi hắn ta: “Huynh, đây là gương mặt thật của huynh, hay là…?”
“Gương mặt này thuộc về Đường Thế, không thuộc về Vệ Ly, cũng không thuộc về Vệ Dật. Hi Nhi, từ nay về sau, chúng ta sống vì bản thân được không?”
Thảo nào nàng ta không tìm ra chút dấu vết quen thuộc trên gương mặt này, thì ra hắn ta đã biến thành một người khác. Chẳng qua họ Đường này, chẳng phải quốc họ của nước Thiên Độc sao?
“Huynh, huynh muốn trở về nước Thiên Độc, kế thừa ngôi vị hoàng đế sao?”
Đường Thế dùng sức lắc đầu: “Vốn ta định trở về cạnh tranh một hai, mấy tên nhóc đó quá thích ăn đòn. Nhưng từ khi nàng gọi tên Vệ Dật lao tới trước mặt ta, ý nghĩ đó đã từ từ phai nhạt. Ta biết nàng không muốn trải qua cuộc sống như vậy, thế nên chức hoàng tử này, ai muốn làm thì làm. Tiểu gia ta không cần giang sơn, chỉ muốn mỹ nhân, cũng không biết mỹ nhân của ta có bằng lòng theo ta lưu lạc thiên nhai hay không?”
Đồng tử Thượng Quan Tình Hi đột ngột giãn ra: “Huynh, huynh muốn vì ta mà buông tha ngôi vị hoàng đế có thể lấy được dễ như trở bàn tay sao?”
Nàng ta biết chỉ cần hắn ta muốn, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, vị trí đó, hắn ta đều có tư cách đạt được.
“Có gì không thể? Trong mắt ta, không gì quan trọng hơn nàng. Nhưng trước đó, có lẽ ta phải xử lý một việc, nàng có bằng lòng chờ ta hay không?”
Lông mi dài như cánh quạt của Thượng Quan Tình Hi khẽ run lên, nước mắt không kìm được tuôn rơi: “Tại sao, tại sao lại tốt với ta như vậy? Huynh có biết chính vì huynh vô tư như vậy, dịu dàng như vậy mới khiến ta áy náy với huynh cả đời hay không?”
Nàng ta vừa khóc vừa đấm vào ngực Vệ Ly, hắn ta chẳng những không thấy đau mà còn vui vẻ chịu đựng, áp tay nàng ta lên mặt mình.
“Đồ ngốc, thế giới của ta chỉ có nàng, mất nàng rồi cuộc sống của ta không còn hoàn chỉnh. Chúng ta đều mệt mỏi, cũng nên dừng lại hưởng thụ cuộc sống thật tốt, nàng nói đúng không?”
Vốn dĩ hắn ta còn lo lắng Vệ Giới sẽ chen ngang, bây giờ xem ra tiểu tử kia không có cơ hội rồi.”
“Tình Hi, chúng ta hãy ích kỷ một lần đi!”
Trong mắt Thượng Quan Tình Hi lấp lánh ánh lệ, nhìn ánh mắt chứa đựng thâm tình của Vệ Ly, dùng sức nhẹ gật đầu: “Được.”
Mặt mày Vệ Ly vui vẻ, lập tức cau mày đưa nàng ta về giường: “Bây giờ có phải nàng nên nghỉ ngơi cho khỏe hay không? Bên phía Vệ Giới nàng không cần lo lắng, một người to xác như hắn có thể có chuyện gì được? Nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng là phải dưỡng cơ thể mình thật tốt, những chuyện khác, sau này chúng ta hãy nói.”
Thượng Quan Tình Hi hơi do dự: “Nhưng Linh Diên nàng… Ta thấy, Vệ Giới yêu nàng, thương nàng, đột nhiên đứa bé kia không còn nữa, nhất định trong lòng Giới Nhi rất khó chịu, ta muốn đi khuyên hắn một chút.”
“Với tính tình của Vệ Giới, nàng có thể khuyên được hay sao?”
Câu hỏi của Vệ Ly khiến Thượng Quan Tình Hi nhất thời im lặng. Con lớn không còn nghe lời mẹ, mười hai năm đủ để thay đổi cuộc đời của một người. Vệ Lan của nàng ta trưởng thành rồi, đã sớm không phải là người nàng ta có thể kiểm soát. Lời Vệ Ly nói, nàng ta không phản bác được, nhưng chẳng hiểu sao lòng nàng ta không thể yên.
“Nàng yên tâm đi, ta sẽ đi thay nàng một chuyến. Gần đây bên ngoài rất loạn, nàng vẫn nên ở đây cho an toàn.”
“Đã khống chế được thi độc chưa?”