Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 298: Sự mỉa mai của thái hậu

Vì thế nên khi Ninh Thục Viên quay đầu lại bày tỏ sự cảm tạ với Linh Diên thì nàng chỉ có thể ngượng ngùng đứng nguyên tại chỗ, hung hăng phi dao về phía Vệ Giới.

Vệ Giới thì hay rồi, làm như không nhìn thấy, nhét Thượng Quan Tình Hi vào đội ngũ khám và chữa bệnh cho Vệ Tử Hằng một cách rất đương nhiên.

Thượng Quan Tình Hi từng tưởng tượng vô số khung ảnh gặp mặt đối diện Vệ Du Sâm, nhưng bất kể có thế nào cũng không tưởng tượng được rằng nàng sẽ xuất hiện trước mặt hắn ta bằng phương thức này.

Khi trời sắp sáng, hắn ta và thái hậu đã người trước kẻ sau đi tới Dung thân vương phủ, còn sớm hơn bọn họ một canh giờ.

Lúc Linh Diên đang châm cứu cho Dung thân vương, thái hậu và Vệ Du Sâm liền đứng ngay bên cạnh trông vào với vẻ lo lắng. Đến tận khi Thượng Quan Tình Hi tới, Linh Diên mới kết thúc một chu kỳ hành châm.

Từ sau khi Phượng Trì thành danh tới nay vẫn luôn lấy bốn chữ “thấy chết không cứu” mà tung hoành giang hồ. Nếu muốn được Phượng Trì tới khám chữa, ắt phải dâng lên điều kiện có thể làm hắn động lòng thì mới có thể được cứu. Nay Phượng Trì được Linh Diên mời tới cửa, trong lòng Ninh Thục Viên hoảng loạn vô cùng. Bởi vì bà không biết dùng điều kiện gì mới có thể khiến con người xa lạ nhìn có vẻ “vô hại” nhưng thật ra lại chắc chắn rất khó lấy lòng trước mắt này động lòng.

Bà lén lút giật tay áo Linh Diên, kéo nàng sang một bên, hỏi về điều kiện lần đến nhà khám bệnh này.

Mà thái hậu và hoàng thượng ở một bên sau khi được người xung quanh nhắc nhở thì cũng đã biết Quỷ Y không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì miệng lại há to như sư tử, rất tham lam. Có lúc dù đã đưa lên toàn bộ gia sản của người muốn được chữa trị cũng chưa chắc có thể đủ thỏa mãn hắn ta.

Đặc biệt là vừa nãy, khi mọi người vẫn đang hành lễ, thậm chí ngay cả Vệ Giới cũng hơi cúi đầu với Vệ Du Sâm, duy chỉ có Thượng Quan Tình Hi với một cái tên Phượng Trì trên đầu này là vẫn đứng đó không nhúc nhích, dùng vẻ mặt nhẫn nhịn âm thầm mà nhìn người ngồi trên vị trí cao nhất kia.

Sự khác lạ của Thượng Quan Tình Hi lại chẳng khiến người nào cảm thấy có gì không đúng cả. Có thể gặp được Quỷ Y trong truyền thuyết, đó là vinh hạnh lớn nhường nào chứ?

Đặc biệt là người này còn do Vệ Giới đưa tới, do Linh Diên mời đến, vì thế nên chẳng ai phỏng đoán xem người này là thật hay giả.

Vệ Du Sâm như đã nhận thấy được ánh mắt không tốt lành gì của Thượng Quan Tình Hi, nhíu chặt đôi mày, quay đầu nhìn về phía nàng ta.

Không ngờ, Thượng Quan Tình Hi lại rất tự nhiên mà tránh né hắn ta, nhìn sang Ninh Thục Viên đứng một bên, đổi giọng hỏi: “Dung thân vương ở đâu?”

Ninh Thục Viên nghe nàng ta hỏi như vậy lập tức tỉnh táo lại. Bà đang muốn đưa nàng ta đi thì Linh Diên lại đột nhiên đưa tay ra cản lại.

“Hoàng tẩu, người cứ nghỉ ngơi, vẫn nên để ta đi cho, thuận tiện, hai bọn ta còn có thể nghiên cứu một chút về độc của hoàng huynh.”

Sau khi thái hậu tới đã trao đổi ngắn với Linh Diên một lượt. Đây cũng là lần đầu thái hậu gặp Linh Diên sau khi Linh Diên thành thân với Vệ Giới.

Dù đã có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng thái hậu vẫn bị gương mặt của nàng dọa cho giật mình. Có điều khi chú ý đến sự mệt mỏi rõ ràng lộ ra giữa đôi mày nàng, đủ kiểu cảm giác khó chịu về nhan sắc cũng dần dần nhạt đi.

Thái hậu còn kéo bàn tay tuy ngăm đen nhưng lại vô cùng mềm mại mịn màng của Linh Diên, nói: “Nha đầu à, lần này may mà có ngươi. Ai gia xin tạ ơn ngươi ở đây trước. Ngươi phải chữa trị thật tốt cho Hằng Nhi đó, ngàn vạn lần không được phân tâm nửa phần đâu đấy.”

Linh Diên mấp máy môi, đang muốn trả lời thì người ta đã nóng lòng không kìm được mà nhìn sang phía Quỷ Y tiếng tăm lẫy lừng kia rồi.

“Vị này là… Phượng tiên sinh sao?”

Bước chân Thượng Quan Tình Hi ngừng lại, quay nghiêng đầu sang nhìn Ôn thái hậu dù đã được chăm sóc giữ gìn rất tốt như vẫn không che đậy được dấu vết của năm tháng.

Rất tự nhiên, khi ánh mắt của nàng ta thấy Như Yến bên cạnh bà, bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc chợt lộ ra không tự chủ được, hai người đều cứng đờ.

“Tham kiến thái hậu.” Thượng Quan Tình Hi vội che giấu đi sự kích động nơi đáy mắt, hơi cúi xuống gật đầu với bà, thái độ cung kính không kể xiết, không hề có vẻ gì là khinh nhờn.

Không đợi người bên cạnh thái hậu nói gì, thái hậu đã đi lên phía trước gật gật đầu với nàng: “Được, được được, rất vả cho tiên sinh rồi. Mạng của con trai ta xin nhờ cậy tiên sinh lo lắng.”

Thượng Quan Tình Hi không nói nhiều, nhìn Linh Diên một cái, hai người một trước một sau đi vào phòng trong.

Như Yến đứng đó như người tàng hình, bất giác nhìn về phía người đi sau lưng Linh Diên, trong đáy mắt nổi lên một cảm xúc phức tạp không biết có ý gì.

Quá trình giao lưu giữa mấy người họ, Vệ Du Sâm đều nhìn không bỏ sót một chi tiết nào.

Bất kể là Ôn thái hậu cúi đầu với một kẻ bình dân, Ninh Thục Viên bận trước bận sau, Vệ Giới, hay là Linh Diên y thuật hơn người kia, sau khi Vệ Tử Hằng bệnh nặng, bọn họ đều trở thành một nhân vật không thể thiếu được. Còn hắn ta, hình như đã thành ra một người có cũng được mà không có cũng được, vô dụng nhất trong số đó.

Đã có mấy lần hắn ta cũng bệnh nặng như vậy, nhưng bên cạnh hắn ta trừ Lưu Thạch và Cừu Trinh ra, đã từng có bất kỳ người nào trong số bọn họ quan tâm hay chưa?

Ôn thái hậu có từng nói chuyện nhỏ nhẹ với hắn ta như vậy bao giờ chưa?

Vệ Tử Hằng, Vệ Giới có từng mời Quỷ Y cho hắn, thậm chí ngay cả Linh Diên cũng chưa từng lộ mặt.

Hắn ta thân là vua một nước, nhưng đãi ngộ còn không quý trọng bằng Vệ Tử Hằng thân là Dung thân vương. Ha ha ha…

Thái hậu không hổ là mẹ ruột của Dung thân vương, vào lúc quan trọng mới phân ra được là chân thành hay giả dối.

Vì Linh Diên đã ổn định bệnh tình của Vệ Tử Hằng trước rồi, lại thêm có Quỷ Y ở đó bảo vệ nên thái hậu rất tin tưởng bọn họ. Đương nhiên sự tin tưởng đó không phải xuất phát từ Linh Diên mà là vì sau lưng bọn họ có một người là Vệ Giới nên mới khiến bà dùng người một cách yên tâm mạo hiểm như vậy. Để tránh hoàng thượng bên này quấy rầy đến mọi người, bà lập tức để Như Yến ở lại giúp đỡ rồi dẫn vương phi cùng những người khác rời khỏi phòng bệnh hết cả.

Rất nhanh, ngoài cửa đã vang lên giọng nói lạnh lẽo mà buồn bực của Vệ Du Sâm: “Mẫu hậu, trẫm chỉ là vào thăm hoàng huynh thôi mà.”

“Không được, tất cả đều phải đợi đại phu khám xong mới được vào.”

“Nhưng trẫm dẫn Ngọc mỹ nhân tới, còn có viện thủ Thái Y viện, cũng phải để đại phu đi vào xem một cái chứ.”

“Vậy thì cũng phải đợi nha đầu Linh Diên kia xem xong đã, ngài ngồi đây đợi đi…”

Sau đó, bên ngoài không còn tiếng động nữa. Tuy ánh mắt của Linh Diên luôn nhìn chằm chằm phần lưng của Dung thân vương, nhưng suy nghĩ lại bất giác bay tới Như Yến và Quỷ Y cùng theo nàng vào đây.

Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Như Yến ở sau lưng “Quỷ Y”, nàng lại không thể không giấu hết cảm xúc của mình vào trong.

Tương phản với đó, tình cảm của Như Yến lại lộ ra. Đôi mắt rưng rưng lệ nóng nhìn người bên cạnh Linh Diên mà không chớp lấy một cái.

Bóng lưng tuy xa lạ nhưng lại đem đến cho nàng một cảm giác quen thuộc này, còn có mùi thuốc lành lạnh tản ra quanh thân ấy, khiến nàng như mê đắm mà hít sâu một hơi.

Nhịn lại suy nghĩ muốn đi lên nhận người, nàng nhìn Linh Diên đang chuyên tâm giảng giải về bệnh tình của Dung thân vương, trong đáy mắt có thêm vẻ dò xét.

Sớm đã nghe nói vị Phượng vương phi này y thuật hơn người, nay được thấy, quả nhiên không hề tầm thường. Nhìn dáng vẻ trấn tĩnh cùng những thuật ngữ chuyên môn khiến người ta nghe mà rối loạn không hiểu nổi, biết ngay rằng nàng không phải hạng người vô tích sự. Dáng vẻ ung dung đó có chút nào giống với chủ nhân năm xưa.

Khi Linh Diên đã trình bày đơn giản về bệnh tình của Vệ Từ Hằng xong, Thượng Quan Tình Hi vẫn luôn im lặng không nói gì giờ mới tìm được quyền lên tiếng của mình.

Nàng ta nhìn Linh Diên, nói với vẻ không giống như đang thương lượng mà là xác định chắc chắn: “Nơi này là chỗ của ngươi, ta và vị Như Yến cô nương này chỉ phụ trách giúp đỡ thôi.”

Linh Diên nhướng mày đầy kinh ngạc, không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ người được Vệ Giới cưỡng ép đưa tới chắc không thể là kiểu lập lờ đánh lận con đen chứ?

“Ta có băng thiền, có thể sẽ giúp được ngươi.”

Băng thiền? Hay là băng thiềm?*

(*) Băng thiền là ve sầu băng, băng thiềm cóc băng. Thiền và thiềm đồng âm.

Gần như chỉ cần nhìn một cái, Thượng Quan Tình Hi đã hiểu được sự lưỡng lự của nàng, lập tức nhìn nàng xác nhận: “Rất đáng tiếc, khiến ngươi thất vọng rồi. Là băng thiền chứ không phải là băng thiềm.”

Cơ thể của băng thiềm lớn hơn băng thiền rất nhiều, tất nhiên công lực hút độc tố cũng mạnh hơn băng thiền. Nhưng băng thiềm lại vô cùng khó tìm, dù có tìm được thì cũng không dễ nuôi. Có thể tìm được băng thiền, thật sự cũng đã không dễ dàng gì rồi.

“Không sao, dù sao có vẫn hơn không. Có điều về cổ độc của Dung vương thì ngươi có nhận xét gì không?”

Thế này là muốn kiểm tra nàng ta ư?

Khóe miệng Thượng Quan Tình Hi hơi cong lên, chỉ chỉ vào cái ghế thấp cách nàng ta không xa: “Phượng vương phi nghỉ ngơi chốc lát trước đi đã, được không?”

Linh Diên thấy vậy cũng vui vẻ gật đầu, yên lặng ngồi xuống một bên.

Thượng Quan Tình Hi quay người nhìn về phía Như Yến ở bên cạnh mình, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhẫn nhịn, lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái: “Như Yến cô nương?’

Như Yến chậm rãi đi tới, kìm nén xúc động muốn ôm nàng ta, dùng khẩu hình khẽ thì thầm: “Chủ nhân, nô tỳ là Như Yên, là Yên Nhi của người đây!”

Trái tim Thượng Quan Tình Hi run lên, nhưng ngoài mặt lại không dám để lộ ra nửa phần. Nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Như Yến, dùng phương thức truyền âm nhập mật để nói chuyện với Như Yến: “Yến Nhi ngoan, giờ vẫn chưa phải lúc ôn lại chuyện xưa đâu. Tiếp theo đây, ngươi ở lại giúp ta, được không?”

Thân thể Như Yến run lên kịch liệt, như không ngờ rằng phỏng đoán của mình đã thành sự thật. Nàng lập tức quỳ gối hành lễ với Thượng Quan Tình Hi: “Như Yến xin nghe theo lời Quỷ Y dặn dò.”

Dù trái tim Thượng Quan Tình Hi có cứng rắn hơn đi chăng nữa thì giờ khắc này cũng không kìm chế được mà đỏ mắt lên. Khi nước mắt đã sắp rơi, nàng ta chợt quay người lại, bức ép bản thân mình không thể bị cảm xúc như vậy ảnh hưởng.

Ánh mắt trong veo của Như Yến cũng gắt gao theo sát nàng ta. Hai chủ tớ cứ nhìn nhau đăm đăm không chớp mắt rồi lại ép bản thân mình không thể không quay đầu đi, dồn sự chú ý lên Dung thân vương đang hôn mê bất tỉnh.

Một ánh nhìn cả vạn năm. Tuy tỷ muội bọn họ chưa trải qua vạn năm, nhưng cảm giác như đã qua cả một thế kỷ vậy. Đặc biệt là trong sự ngạc nhiên vui mừng liên tiếp lại chen lẫn cảm giác bực bội và oán hận khi gặp phải Vệ Du Sâm, đủ loại cảm giác thật sự khiến Thượng Quan Tình Hi cảm khái vô vàn, cảm xúc lẫn lộn. Nhưng khi vừa nghĩ tới Vệ Ly thật sự có khả năng là người nào đó mà nàng ta luôn mong nhớ trong lòng, ánh mắt Thượng Quan Tình Hi liền trở nên sắc bén. Động tác tay không còn do dự, ngược lại đã thêm mấy phần sức lực.

Dung thân vương, nàng ta nhất định phải cố gắng hết sức chữa khỏi cho ông. Vì nàng ta nghĩ tới nghĩ lui cũng đã nghĩ thông suốt, rốt cuộc là ai hạ độc thủ với ông rồi.

Sự nhân ái, hiền từ, khiêm tốn, không màng hơn thua của Dung thân vương sớm đã vang danh thiên hạ. Mà nay, trong số những thân vương còn ở lại kinh đô, trừ ông ra, chỉ còn Vệ Giới mà thôi.

Chư vị huynh đệ khác đều có đất phong của riêng mình, không được triệu thì không thể vào kinh. Trong tình cảnh như vậy, có ai lại ra tay muốn gϊếŧ ông chứ?

Vừa nghĩ tới người chủ mưu phía sau có khả năng nhất trong chuyện này, Thượng Quan Tình Hi đột nhiên có một cảm giác như rơi xuống hầm băng.

Nàng ta không thể nào tưởng tượng được, nếu ngay cả vị huynh trưởng có thể nhường cả hoàng vị cho hắn ta mà hắn ta cũng muốn đưa người ta xuống địa ngục thì hắn ta sẽ đáng sợ đến mức nào.

Nhưng nghĩ tới chuyện ngay cả con trai ruột, thậm chí cả người đầu ấp tay gối như nàng ta mà hắn cũng có thể tùy ý vứt bỏ, vậy thì người gọi là huynh trưởng này có tính là gì chứ?

Ha ha, Vệ Du Sâm ơi Vệ Du Sâm, đến nay rốt cuộc tâm tư ngươi đã xấu xa đến mức nào rồi vậy?

Nếu một người mà ngay cả hoàng vị cũng có thể nhường cho ngươi thì có gì không thể cho ngươi được nữa?

Nhưng ngươi, ngươi lại làm ra chuyện vô liêm sỉ đến cùng cực với người ta. Sao tâm tư ngươi có thể ác độc đến vậy?

Ngươi như vậy nên xuống địa ngục, mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh mới phải!

Trước kia, tuy Linh Diên đã châm cứu một lượt cho Vệ Tử Hằng rồi, nhưng dù sao thì thủ pháp của hai người vẫn có sự khác biệt, cho nên Thượng Quan Tình Hi không để Linh Diên ảnh hưởng đến nàng ta mà là dùng phương thức đặc trưng của riêng mình để châm cứu cho Vệ Tử Hằng.

Quá trình nàng ta châm cứu vô cùng lâu, lâu đến mức hoàng đế đợi ở bên ngoài đã sốt ruột khó nhịn rồi. Thái hậu thấy hắn như vậy, không khỏi mở miệng nói: “Nếu hoàng đế có việc phải làm thì chi bằng cứ đi trước đi. Bên này có ai gia trông chừng, còn có nhiều đại phu như vậy, ngài yên tâm mà đi đi.”

Vệ Du Sâm vừa nghe đã vội quay đầu nói với Ôn thái hậu: “Mẫu hậu, lúc này đâu có việc gì so được với sự an nguy của hoàng huynh cơ chứ?”

Nói đến đây, hắn ta không khỏi nhìn Ninh Thục Viện một cái với ánh mắt trách cứ: “Hoàng tẩu cũng thật là, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao đến hôm qua vẫn còn muốn chặn người không cho tới? Nhỡ đâu đây là…”

“Khụ khụ khụ.” Ôn thái hậu ho khan như vậy, Vệ Du Sâm liền vội vã đi tới, vẻ căng thẳng: “Mẫu hậu có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là đi nằm nghỉ chốc lát?”

Ôn thái hậu hờ hững nhìn hắn một cái: “Mẫu hậu không sao. Nhưng ngài đó, nếu bận thì đi trước đi. Ở đây có chúng ta rồi, yên tâm.”

Nhưng Vệ Du Sâm vẫn kiên trì, Ôn thái hậu cũng không thúc giục nữa, nhưng lại giải thích với lời hắn ta vừa nói: “Ngài cũng đừng trách hoàng tẩu ngài. Hoàng huynh ngài như vậy, có thể ổn định được bệnh tình, thật sự đã không dễ dàng gì rồi. Hơn nữa, khi bọn họ chưa xác định được đây là độc gì, làm sao dám để chúng ta tới đây? Những chuyện này đều là tốt cho ta và ngài, đừng trách bọn họ nữa. Cũng may đã giữ được tính mạng của Tử Hằng, đừng đi truy cứu những chuyện khác nữa.”

Vệ Du Sâm gật đầu vâng dạ, đâu còn dám phản bác nữa?

Hắn ta lập tức quay người, nhân lúc đang rảnh rỗi mà hỏi mấy vị thái y về tình hình của Vệ Tử Hằng.

Tuy nói mấy thái y này cũng đã từng vào xem như những đại phu dân gian được mời tới trong viện, nhưng thực lực bọn họ có hạn, lại thêm triệu chứng bệnh của Dung thân vương lần này nghiêm trọng hơn nhiều. Khi đó, bọn họ cũng bị dọa sợ muốn chết, tất nhiên cũng không nhìn ra được gì. Ngược lại, thực lực của Phượng vương phi do Phượng vương điện hạ đưa tới quả thực là nằm ngoài dự liệu của tất cả bọn họ.

Dưới sự cứu chữa của nàng, bệnh tình của Dung thân vương chẳng những đã tạm thời được kiềm chế lại mà thậm chí tình hình còn đang tiến triển theo hướng tốt lên. Điều này cũng khiến những người ở đây càng lúc càng hiểu rõ hơn, thì ra có khi lời đồn cũng không phải toàn là khuếch đại sự thật.

Cuối cùng, sau hai canh giờ, Quỷ Y sắc mặt trắng bệch được Như Yến và Linh Diên dìu đỡ đi ra khỏi phòng.

Ninh Thục Viện lập tức chạy lên hỏi: “Phượng tiên sinh, vất vả cho tiên sinh rồi.”

Thượng Quan Tình Hi ngước gương mặt đã tái nhợt lên, nhẹ gật đầu với Ninh Thục Viện: “Vương phi khách khí rồi. Không có gì đáng ngại, độc của Dung thân vương đã được khống chế rồi.”

Trước đây không phải đã khống chế rồi sao? Cái này…

Giống như nhận thấy được sự nghi hoặc của mọi người, Linh Diên liền giải thích thay cho Thượng Quan Tình Hi kiệm lời nói ít.

“Tuy thủ pháp châm cứu của hai bọn ta không giống nhau, nhưng hiệu quả lại giống. Qua hai lần châm cứu, bệnh tình của Dung thân vương đã ổn định hơn so với lúc ta xử lý rồi. Thái hậu, hoàng thượng, hoàng tẩu, mọi người của thể tạm thời để tim mình quay về chỗ cũ được rồi.”

Thái hậu lập tức A Di Đà Phật, Phật Tổ phù hộ, hướng phía đông mà bái lạy. Đối với Thượng Quan Tình Hi, bà vừa cảm tạ lại vừa ban thưởng, còn hứa bất kể là Quỷ Y có yêu cầu gì, bọn họ đều sẽ thỏa mãn hết.

Thượng Quan Tình Hi đã mệt lắm rồi, không có hứng thú nghe những thứ này. Như Yến nhìn ra được sự mệt mỏi của nàng, đang muốn đi lên nói gì đó với thái hậu thì đột nhiên Vệ Du Sâm lại từ bên cạnh bước ra. Thượng Quan Tình Hi ngước mắt lên, vừa khéo đối diện với hắn. Bốn mắt nhìn nhau, cánh tay khoác tay Như Yến của Thượng Quan Tình Hi siết chặt lại, sự oán hận cuồn cuộn dâng trào từ trong ra ngoài. Vẻ mặt vốn khách khí lễ độ cũng thoáng chốc trở nên cứng ngắc. Nàng ta cúi đầu xuống, che giấu sự lạnh lẽo như băng.

Lúc này, theo quy củ, hẳn là nàng ta lên hành lễ với hắn ta. Nhưng trừ sự oán hận kéo dài không dứt ra, Thượng Quan Tình Hi đâu còn quan tâm được những chuyện khác nữa?

Ngay khi hắn ta đang định gặng hỏi chi tiết về bệnh tình của Dung thân vương, dưới sự nhắc nhở của Như Yến, thái hậu mới chú ý tới sự mệt mỏi của Thượng Quan Tình Hi.

Bà lập tức khách khí nói với Thượng Quan Tình Hi: “Phượng tiên sinh, chắc chắn ngài cũng mệt rồi. Thục Viện, mau đi sắp xếp phòng nghỉ cho tiên sinh đi.”

Sau đó, bà nhìn Vệ Du Sâm bên cạnh: “Hoàng đế à, không phải ngài dẫn Ngọc mỹ nhân của ngài tới, còn có nhiều thái y như vậy sao? Để bọn họ vào xem đi. Người nhiều sức mạnh lớn, cũng dễ bàn bạc ra được một đối sách. Ngài nói xem đúng không?”

Nghe thái hậu nhắc nhở như vậy, lúc này Vệ Du Sâm mới nhớ tới Ngọc mỹ nhân đứng bên cạnh mình, vội vã gật gật đầu: “Mẫu hậu nói rất đúng. Úc Yên, còn ngây ra đó là gì? Dẫn bọn họ vào xem cho hoàng huynh đi.”

Úc Yên vẫn luôn đứng hầu bên cạnh như người vô hình nghe gọi tên mình liền vội vã đi lên khom người: “Vâng thưa hoàng thượng.”

Vệ Du Sâm dặn dò xong mới quay người phất phất tay với Thượng Quan Tình Hi: “Nếu đã mệt rồi thì lui xuống nghỉ ngơi trước đi vậy.”

Thượng Quan Tình Hi cúi đầu với thái hậu xong, không thèm nhìn Vệ Du Sâm lấy một cái, lui xuống với sự dìu đỡ của Như Yến.

Hành vi vô lễ như vậy, lập tức khiến người nào đó nảy sinh bất mãn trong lòng. Nhưng thân phận của hắn ta không thể bỏ xuống, còn có thái hậu ngồi bên cạnh, hắn ta chỉ có thể đè nén sự phẫn nộ này xuống.

Hắn ta nhìn bóng lưng “Phượng Trì” và Như Yến, không biết vì sao lại dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu. Hắn ta quan sát mà cứ như có điều suy nghĩ, khiến thái hậu hơi có vẻ không bằng lòng: “Làm sao vậy hả? Người ta đã lui xuống rồi, ngài còn nhìn cái gì?”

“Mẫu hậu, sao người của người lại đi hầu hạ một người ngoài vậy?”

Như Yên là người của ai, hắn ta hiểu rõ hơn ai hết. Mấy năm nay, hắn ta cũng vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc nha hoàn này còn sống trên đời. Có điều hắn ta lại luôn không nắm được điểm yếu của nàng.

Trong ấn tượng của hắn ta, mười hai năm qua, Như Yên này luôn thành thật an phận ở trong Ninh Thánh cung, rất ít khi ra ngoài, đối đãi với bất cứ ai cũng là vẻ lạnh lùng cách xa người khác cả ngàn dặm. Nhưng ngay vừa nãy, hắn ta lại thấy nàng để tâm đến một nam nhân bình thường trong dân gian, không khỏi khiến hắn ta nảy sinh nghi hoặc với nam nhân kia.

Không ngờ Ôn thái hậu vừa nghe xong đã thoáng thay đổi sắc mặt: “Sao hả? Lẽ nào người của ai gia mà ai gia còn không thể tùy ý sai bảo hay sao? Là ai gia phái Như Yến qua đó, năm xưa Như Yến theo bên cạnh Đỗ Vân Ca, ít nhiều cũng hiểu chút y thuật, có thể giúp làm trợ thủ cho vị Phượng tiên sinh kia. Vậy cũng không được à?”

Sắc mặt Vệ Du Sâm cứng lại, thoáng chốc liền ngây ra. Hắn ta không ngờ, sao đột nhiên thái hậu lại trở nên sắc bén như vậy. Hơn nữa, gần như đến giờ hắn ta mới phản ứng lại được, từ lúc hắn ta tới đây thì Ôn thái hậu đã thúc giục hắn rời đi mấy lần rồi.

Lẽ nào ý thù địch của thái hậu đối với hắn ta đều do cổ độc trên người hoàng huynh sao?

“Mẫu hậu, người hiểu lầm rồi, trẫm không có ý đó. Chỉ là trẫm cảm thấy hình như Như Yến đối xử với Phượng Trì có chút không giống bình thường.”

Một nữ nhân nhìn ai cũng vẫn giữ một vẻ mặt, sao có thể vì một “Quỷ Y” xa lạ mà đột nhiên trở nên… trở nên… nói thế nào nhỉ?

Tuy ngoài mặt vẫn là như vậy, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự tôn kính từ trong nội tâm của Như Yên.

Đúng, chính là tôn kính. Cảm giác đó, dù khi ở trước mặt thái hậu, cũng chưa từng xảy ra thay đổi lớn như vậy.

Nhưng hắn ta lại cảm nhận được điều này từ một nam nhân xa lạ, không phải rất kỳ quái hay sao?

“Có cái gì không giống? Có thể có cái gì không giống được? Như ai gia nhìn thấy thì Như Yến không có bất kỳ hành vi nào đi qua giới hạn. Ngược lại là ngài đấy, có phải lại phát bệnh đa nghi rồi không? Hoàng đế, nếu không có chuyện gì thì ngài vẫn nên về cung trước đi. Bên này có bất kỳ tiến triển gì, tự nhiên sẽ có người báo với ngài…”

“Mẫu hậu, trẫm không có ý đó.”

Nhưng hiển nhiên Ôn thái hậu không muốn nghe hắn giải thích nữa. Bà đi tới bên cạnh Vệ Du Sâm, ngẩng đầu, nhìn hắn với ánh mắt sắc bén.