Giọng nói của Ly Diên khựng lại trong giây lát, vốn nàng định thừa cơ hội này nói rõ ràng, bây giờ có chút khó chịu nhìn người bên cạnh.
Mà người kia lại như không nghe thấy nhìn xuống sân khấu bên dưới, trong mắt toát ra vô vị, khiến lông mày của nàng nhíu chặt.
Ngay lúc nàng đang cảm thấy mình không nhìn thấu hắn, người đang trầm mặc lại hai mắt nhìn về trước, sâu xa nói:
“Lúc trước bổn vương đã từng đề nghị, có lẽ chúng ta có thể làm một giao dịch. Một giao dịch không có tình cảm, chỉ có lợi ích. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt Ly Diên tụ lại, nhớ tới lúc trước. Cho dù nàng từng nghe hắn nhắc tới, nhưng lúc ấy nàng vẫn còn hoàn toàn lạ lẫm với hắn, tất nhiên không thể trực tiếp cho hắn đáp án.
Nhưng bây giờ thì khác, mức độ quen thuộc giữa hai người đã càng ngày càng tăng. Thậm chí Ly Diên có thể cảm giác được, sở dĩ hắn khoan dung mọi thứ cho nàng cũng là vì bản thân nàng có năng lực mà người khác không có.
“Ngươi nói…” Ly Diên mấp máy môi, trầm ngâm nhìn hắn.
“Chỉ nói hiện tại, khả năng chúng ta giải trừ hôn ước trên cơ bản bằng không. Đương nhiên, cho dù có khả năng đó, chỉ cần ngươi còn ở Khang thân vương phủ một ngày thì phải chấp nhận sắp xếp của ông ta. Bất kể thực lực của ngươi mạnh bao nhiêu cũng không thể nào thay đổi.”
Ly Diên gật đầu, bởi vì cái gọi là trăm thiện hiếu đứng đầu, cho dù nàng không muốn thừa nhận cũng phải nhận thua.
Đặc biệt nàng còn được tính là người trong hoàng thất, cắt đứt quan hệ cha con không đơn giản như nàng tưởng. Nếu nàng thật sự từ chối hôn sự với Vệ Giới, chỉ sợ hoàng đế cũng sẽ không tha cho nàng.
Tuy rằng trong tay Phượng Nguyên có một đạo thánh chỉ, có thể hoàn thành bất kỳ việc gì nàng muốn, nhưng nếu lấy ra vào lúc này thì không có lợi gì cho nàng. Nói không chừng chuyện này còn làm bại lộ một thân phận khác của nàng, nàng quyết không thể vì nhỏ mất lớn.
Như vậy, kết quả cuối cùng của nàng chỉ có một, gả!
“Tương tự, ta cũng không thể. Ngươi rất rõ tình huống của ta. Nếu buông tha ngươi, tương lai hắn ta còn có thể phái những người khác tới bên cạnh ta. Thay vì như vậy, chi bằng chọn ngươi. Ngươi cần một thân phận, ta cũng cần một phần trợ lực. Như thế, ngươi hiểu chưa?”
Ly Diên tiếp tục gật đầu, nhưng không quên nhắc tới điều kiện của mình: “Ta có thể nhận được gì từ ngươi?”
“Tự do, đủ chưa?”
Ly Diên nhíu mày: “Hòa ly?”
“Nếu như ngươi muốn, bổn vương có thể thỏa mãn tất cả điều kiện của ngươi. Bây giờ ngươi còn nhỏ, còn nhiều thời gian để suy nghĩ. Nếu như ngươi không muốn đi, bổn vương hứa rằng ngươi sẽ luôn là vương phi của bổn vương.”
Nói cách khác, nếu nàng chọn bỏ đi, hắn sẽ cho nàng cơ hội. Nhưng nếu nàng muốn ở lại, hắn cũng sẽ cho nàng thân phận nàng nên có, sẽ không để nàng về mặt thân phận làm nhục bản thân.
Nhưng tại sao nàng cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ?
Nàng rất muốn xác nhận, nếu như nàng chọn ở lại, có phải sẽ là một vương phi hữu danh vô thực hay không?
Nếu là vậy, nàng cần gì phải chôn mình trong chốn nhà cao cửa rộng này cả đời chứ?
Có lẽ là nghĩ đến khả năng này, Vệ Giới cầm trà xanh lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, nói tiếp: “Nếu ngươi có bản lĩnh thu phục được trái tim bổn vương, tuổi già của ngươi xem như cơm áo không lo.”
Đã thu phục được hắn, con nối dõi còn có thể xa sao?
Phì, Ly Diên cười tự giễu: “Chẳng lẽ nữ nhân hòa ly thì nhất định không còn đường sống ả? Tại sao ta phải thắt cổ chết trên gốc cây này của ngươi?”
Hắn khẽ cười thành tiếng, giọng nói quanh quẩn bên tai nàng, khiến nàng cực kỳ khó chịu.
“Tuy rằng ta rất không muốn nói, nhưng nhất định phải nhắc nhở ngươi một câu. Ngươi cho rằng, ngươi đã dán nhãn của bổn vương, tương lai sẽ có người nào dám chấp nhận sao?”
Ly Diên lại không cho là đúng, mắt lạnh nhướng lên, sắc mặt rét lạnh: “Đừng đánh đồng bổn cô nương với những nữ nhân khác. Ngươi cho rằng thiếu nam nhân các ngươi, ta sống không nổi nữa ư?”
“Nhưng ngươi sẽ cô đơn lạnh lẽo…”
“Phượng vương điện hạ, ngươi cảm thấy bàn chuyện này với một tiểu cô nương mười tuổi như ta, thích hợp sao?”
“Ngươi xác định ngươi giống mười tuổi hả? Huống chi, có mấy lời bổn vương phải nói trước, miễn cho tương lai ngươi hối hận.”
“Bây giờ ta đã bắt đầu hối hận rồi.”
“Nhưng ngươi không có đường lui.”
Ly Diên cắn chặt răng: “Ngươi có ý gì?”
Vệ Giới tiếp tục thưởng trà, cả mí mắt cũng không nhấc lên: “Bởi vì bổn vương nhất định phải hợp tác với ngươi. Nếu không, bổn vương sẽ bất chấp tất cả hủy hoại ngươi!”
Ly Diên giật nảy, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói rõ ràng lạnh nhạt lại khiến nàng nghe được tác phong cường thế quen thuộc của hắn.
Tuy rằng nàng đã mấy lần cứu hắn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa nam nhân này không có thực lực. Ngược lại, sau khi được nàng phá giải cỗ loạn lưu kia, thực lực của hắn sẽ càng thêm đáng sợ. Chỉ cần hắn muốn, quả thực nàng không có chỗ trốn tránh trên đại lục Tứ Phương.
Đó tuyệt đối không phải kết quả nàng muốn.
Nhưng nếu bắt nàng dùng cách như vậy hợp tác với hắn, mẹ nó, có phải hơi ấm ức quá hay không?
Vốn tưởng rằng trốn thật xa, lại không ngờ rằng cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh như vậy.
Ly Hồng Đào, bổn cô nương và ngươi không đội trời chung.
Cuối cùng, Ly Diên bất đắc dĩ chỉ có thể rót thêm lòng hận thù dày đặc vào Ly Hồng Đào.
Nhìn người nào đó nghiến răng nghiến lợi chấp nhận giao dịch này, Vệ Giới hơi nhếch môi, lộ ra chút vui vẻ.
Ly Diên nhìn thấy càng tức giận bất bình.
Ánh mắt hung ác của nàng lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn: “Nếu ngươi đã là vị hôn phu của ta, vậy Phượng vương điện hạ tôn kính có thể trả tiền cho ta hay không?”
Vệ Giới nhìn sân khấu bên dưới, trong lòng biết nàng có oán khí, căn cứ nguyên tắc chung sống hòa bình, hắn tùy ý phất tay: “Xin cứ tự nhiên.”
Ly Diên không ngờ rằng hắn đồng ý dứt khoát như vậy, nghi ngờ trừng mắt nhìn hắn: “Ta không nói giỡn đâu.”
“Bổn vương cũng không nói giỡn, cũng không có thời gian.”
Ly Diên cười ha ha, đập lên bàn một cái: “Là ngươi nói đó, đến cuối cùng, ngươi đừng đau lòng là được.”
Vệ Giới khẽ gõ nắp trà, vẫn không thèm để ý. Hiển nhiên những lời này của nàng căn bản không ảnh hưởng đến hắn.
Ly Diên không khỏi cười khổ một tiếng. Xem ra, nàng sắp gả cho một chàng rể rùa vàng điều kiện rất tốt rồi.
Lúc hai người liên tục tranh chấp, dưới sân khấu đã đấu giá ba món, hai thanh kiếm và một loại dược liệu dùng để chế thuốc, đều là mấy thứ không có nhiều tác dụng với nàng.
“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là vật phẩm cần thiết khi đi du lịch bên ngoài —— đèn pin năng lượng mặt trời. Không cần chiết hỏa tử, chỉ cần đẩy nhẹ cơ quan này là có thể phát ra ánh sáng giữa đêm đen như mực. Giá khởi điểm năm trăm lượng bạc trắng.”
Mọi người dưới sân khấu sau khi nhìn thấy nhân viên phục vụ thể hiện chức năng, thoáng cái tất cả đều hưng phấn.
“Thứ này không tệ, ta ra sáu trăm lượng.”
“Ta ra bảy trăm lượng.”
…
Lúc giá cả từng chút tăng lên, Ly Diên lại nhìn chòng chọc vào cây đèn pin màu trắng bạc kia. Vừa rồi nàng nghe thấy gì?
Năng lượng mặt trời?
Ở đại lục Tứ Phương còn có năng lượng mặt trời?
Trời ạ, cuối cùng nàng đã xuyên tới thời không gì?
Từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, có phải là quá nhiều rồi không?
Ở cổ đại có thể xuất hiện thứ này hả?
Quá quá, quá khoa trương!
“Hai ngàn lượng!” Âm thanh này vừa vang lên, Ly Diên theo bản năng nhìn sang phòng bên cạnh bọn họ, vậy mà là Thanh Thần.
Thanh Thần vừa ra chiêu, dưới lầu yên tĩnh trong chốc lát. Lúc mọi người đang lo bỏ hai ngàn lượng mua thứ kỳ lạ cổ quái này về có đáng hay không, giọng nói thờ ơ của Hồng Tà truyền tới.
“Ba ngàn lượng!”
Ly Diên thì tâm sự đầy cõi lòng nhìn cây đèn pin kia, trong đầu đang nghĩ sao thứ này lại xuất hiện ở đây?
Nhưng nàng còn chưa kịp thở một hơi, đèn pin bên kia đã bị Hồng Tà dùng năm ngàn lượng mua được. Đồng thời, vật phẩm đấu giá tiếp theo cũng trang trọng lên sân khấu.
“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là bút có nắp thần kỳ. Loại bút này không cần mài mực, chỉ cần quẹt nhẹ là nét chữ sẽ xuất hiện trên giấy. Một bộ một trăm cây, giá khởi điểm ba trăm lượng, bắt đầu.”
Ly Diên:…
Đệch, cả bút gel cũng xuất hiện rồi hả? Vậy có phải bút máy, bút chì cũng có không?
“Một trăm cây bút bao gồm bút gel, bút máy cùng với bút chì. Tuy rằng bút máy cũng cần mực nước, nhưng mực nước lại khác hẳn với mực chúng ta thường dùng. Các vị có hứng thú có thể lên thử một lần.”
Não Ly Diên giật giật, “vυ't” một tiếng đứng dậy: “Không được, ta phải đến xem thử, cuối cùng thành chủ Bất Dạ thành này là nhân vật thế nào.”
Hội đấu giá của người khác tung ra không phải kỳ trân dị bảo thì là dược liệu, luyện khí, thậm chí cả ma thú, linh hạch và trứng của ma thú cũng có thể cầm tới đấu giá. Nhưng hội đấu giá này là sao?
Mấy thứ này căn bản không thể xuất hiện trên đại lục này! Không bình thường, cực kỳ không bình thường!
“Bây giờ gặp vẫn còn hơi sớm, xem thêm chút nữa đi!”
So với sự kích động của Ly Diên, Vệ Giới có thể nói là cực kỳ nhàm chán. Hiển nhiên, mặc dù mấy thứ đến từ hiện đại kia xuất hiện cũng không khiến hắn có bao nhiêu hứng thú.
Ly Diên cũng sợ mình rời khỏi một cái sẽ bỏ lỡ chuyện gì đó, bất đắc dĩ ngồi xuống. Thế nhưng mấy món đồ đấu giá tiếp theo lại khiến trái tim nàng lên tới cổ họng.
Bộ chăn ga gối đệm bốn món, bộ đồ chơi người máy biến hình, bộ lều vải, các loại gia vị khác nhau, các loại hoa quả khô, các loại trang sức, châu báu, cuối cùng, thậm chí cả đồ trang điểm cũng xuất hiện.
Ly Diên không nhịn được trợn mắt, mẹ nó, đây là tiết tấu định chuyển cả siêu thị đến hả?
“Vật phẩm đấu giá tiếp theo, là lựa chọn tốt nhất cho kỳ sinh lý của phái nữ.”