Lithromantic

Chương 24

Buổi tối, Hứa Thời Diên ngồi ngoài phòng khách chơi với mèo.

Dù Seeger không nhìn thấy nhưng cũng khá hoạt bát. Nó biết Mẫn Việt không thích thân mật nên nó rất ngoan khi ở trước mặt Mẫn Việt, thậm chí còn có tí lạnh lùng. Nhưng khi chơi với Hứa Thời Diên thì lại khác, lúc nào nó cũng cọ mu bàn tay muốn được vuốt ve.

Thừa dịp Mẫn Việt đi tắm, Hứa Thời Diên ôm Seeger lên hỏi han để “lấy kinh nghiệm”.

“Seeger, làm cách nào mới để chủ mày không ghét tao?”

“Không cần thân mật quá sao?”

“Meo.” Seeger quay đầu cắm mặt xuống dàn nhà.

“Nhưng mà vậy thì khó lắm, tao thích chủ mày nhiều ơi là nhiều.”

“Meo… Meo~”

Câu này Hứa Thời Diên hiểu, Seeger nói: Hết thuốc.

Quả thực Hứa Thời Diên bây giờ hết cứu được rồi, hắn muốn chơi Mẫn Việt ở ngoài ban công.

Sau khi Mẫn Việt tắm xong thì ra ngoài ban công ngồi ghế treo chơi game trên điện thoại.

Hứa Thời Diên cũng ra theo, hắn đứng dựa vào lan can nhắm mắt thưởng thức gió xuân, hơi nước ẩm ướt len lỏi vào từng cơn gió, tẩm bổ cho hạt giống du͙© vọиɠ.

Hứa Thời Diên ngồi cạnh Mẫn Việt nhìn anh chơi game, hương sữa tắm hòa lẫn với hương thơm đặc trưng của Mẫn Việt vờn quanh đầu mũi Hứa Thời Diên, hương thơm này còn có tác dụng gợϊ ȶìиᏂ hơn bất cứ một loại nước hoa kí©ɧ ɖụ© nào. Hai người vai kề vai, thân nhiệt lan tỏa cho nhau qua từng phần da thịt cận kề, tất cả làm Hứa Thời Diên tê dại cả nửa người.

Mẫn Việt chăm chú nhìn điện thoại, anh như thế khiến Hứa Thời Diên rất thất vọng. Hắn cực kỳ tự tin vào vóc dáng và ngoại hình của mình, nhưng Mẫn Việt cứ thờ ơ làm hắn bắt đầu suy nghĩ về sức hấp dẫn của bản thân.

Khi ở cùng Mẫn Việt chỉ cần bầu không khí hơi mờ ám một tí là hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ tục tĩu. Nhưng cá nhân hắn thấy đấy là chuyện thường, không có ham muốn với người yêu mới là bất thường.

Thực ra Mẫn Việt không phải không phát hiện, hơi thở nặng nề của cậu thanh niên quanh quẩn bên tai anh nãy giờ, nhưng anh thấy ban công không thích hợp nên mới giả như không biết.

Điện thoại trong tay bỗng dưng bị cướp, anh bất đắc dĩ nhìn cậu trai nói: “Về phòng…”

Anh chưa kịp nói hết câu thì đôi môi đã chị che cho không nói được. Mẫn Việt đẩy Hứa Thời Diên ra nói: “Hàng xóm thấy, về phòng rồi làm.”

Phòng ở khu này đối diện nhau nên ban công mỗi nhà cũng cách nhau vài mét thôi. Có điều tất cả các nhà chung quanh đều tắt điện tối thui.

Hứa Thời Diên nhìn quanh bốn phía rồi bày ra bộ dạng xin xỏ: “Như thế này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà, anh đừng từ chối em có được không?”

Công nhận là Mẫn Việt từ chối cậu trai nhiều lần quá rồi, đến giờ mà từ chối nữa thì không đành lòng, với cả từ tận sâu trong anh thì anh cũng khao khát được chơi hoang dại và kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Bởi vậy, anh đưa tay lên che mắt mặc cho cậu thanh niên chi phối.

Ghế võng treo nửa hình tròn có thể chứa hai người ngồi, cũng có đệm ở trong nên thỉnh thoảng Mẫn Việt sẽ ra ngoài nằm ngủ. Nhưng mà để đỡ được sức nặng của hai người đàn ông cao hơn mét tám thì có hơi khó khăn một chút.

Chật thì có hơi chật nhưng đang hứng thì cố khắc phục “khó khăn” thôi.

Hứa Thời Diên vừa hôn Mẫn Việt vừa đặt hai chân anh lên đệm, sau đó hắn từ từ đẩy anh nằm xuống.

Bây giờ Mẫn Việt không từ chối hôn môi nhưng anh cũng không đáp lại. Khoang miệng là nơi quá mẫn cảm, cảm giác nó mang lại thân mật hơn quá nhiều chỗ khác, điều đó làm anh thấy cực kỳ khó chịu.

Cơ mà Hứa Thời Diên không thèm để ý, hắn kiên nhẫn liếʍ từng góc trong miệng Mẫn Việt, lúc nông lúc sâu, lúc nặng lúc nhẹ để khiến cho người đàn ông không có thời gian để lấy hơi. Nhiệt độ, du͙© vọиɠ, yêu thương, tất cả theo nước bọt tràn vào, thấm ướt đồng ruộng khô cằn.

Rời môi, Hứa Thời Diên kéo đôi tay đang che mặt của Mẫn Việt ra, hắn còn cúi xuống liếʍ láp mi mắt đóng chặt của người đàn ông, Mẫn Việt cảm nhận được lông mi ướt nhẹp nặng nề.

Anh mở mắt, khuôn mặt đẹp trai của thanh niên xuất hiện ngay trước mắt anh, đôi mắt nhạt màu cũng ngập tràn tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng.

Anh không biết Hứa Thời Diên yêu anh bao nhiêu, nhưng anh biết, mỗi khi Hứa Thời Diên ở cạnh anh thì cậu như trở thành người khác, quan tâm chăm sóc anh mọi nơi mọi lúc. Nhưng tình yêu như vậy có thể kéo dài bao lâu? Ngạo mạn ăn sâu vào xương có thể biến mất chỉ vì yêu một người sao?

Hứa Thời Diên gọi người đàn ông đang thất thần về: “Anh bé, nhìn em.”

Chỉ có lúc làʍ t̠ìиɦ hắn mới gọi Mẫn Việt là “anh bé”, chứ bình thường mà gọi thì sẽ nhận được một cái liếc lạnh. Hắn kéo quần Mẫn Việt ra, tách hai chân anh, cúi người gác chân Mẫn Việt lên vai

“Anh bé, phải nhờ đến sức eo của anh rồi.”

“Gì cơ? A…”

Ghế treo rung lên một cái, Hứa Thời Diên đột ngột ngồi thẳng dậy tiện đà kéo theo cả Mẫn Việt.

Bây giờ chỉ còn mỗi vai Mẫn Việt là ở trên đệm, toàn bộ vùng eo ở giữa không trung, chân thì đang gác trên vai Mẫn Việt.

Tư thế này khiến anh căng cơ bụng, cơ bắp chắc nịch cùng đường nhân ngư đẹp đẽ phô bày ra trước mắt Hứa Thời Diên.

Hai tay Hứa Thời Diên vòng quanh bắp đùi anh, cúi đầu ngậm dương v*t của Mẫn Việt, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua lỗ bắn tinh nếm được chút vị mặn.

Dưới những lần liếʍ mυ'ŧ nông sâu không đều, dương v*t đã rơi vào trạng thái bán cương, đầu lưỡi linh hoạt lại tiếp tục mυ'ŧ từ gốc đến đỉnh, thậm chí Hứa Thời Diên không bỏ qua cho hai túi tinh, mυ'ŧ mát đến nỗi phát ra cả tiếng.

Mẫn Việt không dời nổi mắt, sững sờ nhìn cảnh này cho đến tận khi dương v*t anh hoàn toàn cương cứng.

Hứa Thời Diên dùng sức kéo mông Mẫn Việt qua, tách hai bên kẽ mông để lộ ra đường hầm từng nuốt chặt hắn nhiều lần. Chỗ đó màu hồng nhạt, không có lông, các nếp nhăn xinh xắn xếp tụ vào một chỗ nhìn như một bông hoa.

Hứa Thời Diên đưa lưỡi ra liếʍ cửa mình của người đàn ông mà không hề do dự.

Hứa Thời Diên chưa từng khẩu giao cho Giang Viễn Ninh, có lẽ bởi vì hắn của trước kia luôn giữ mình ở thế chủ động, mà hành động nằm dưới người khác cũng không hợp với tác phong của hắn.

Hắn không biết bản thân đã yêu người này nhiều như thế nào mới có thể tự nguyện khẩu giao cho anh. Dù là dương v*t hay là lỗ hậu thì đều là chỗ để bài tiết, dùng môi lưỡi khoang miệng để lấy lòng thì cũng chứng minh một điều là hắn có thể chấp nhận bất cứ thứ gì thuộc về anh.

Dù là khuyết điểm hay tính cách u ám, xấu xa, hắn đều có thể vui vẻ chịu đựng.

Mẫn Việt chưa bao giờ biết da thịt xung quanh cửa hậu lại mẫn cảm đến mức này, kɧoáı ©ảʍ làm anh giãy dụa muốn thoát, nhưng Hứa Thời Diên giữ cứng chân anh khiến anh không thể động đậy.

Cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại len vào trong mình, anh run rẩy xấu hổ đưa tay lên che mắt.

Hang động đã lâu không có người khám phá chặt cực kỳ, Hứa Thời Diên dùng nước nọt và lưỡi mở rộng một hồi lâu mới có thể cắm vào.

Cuối cùng thì eo Mẫn Việt cũng được chạm vào mặt đệm, cơ bắp do căng thẳng quá lâu nay đã run rẩy không làm chủ được, phần chân gác trên vai Hứa Thời Diên từ đùi nay đã biến thành cẳng chân.

Hứa Thời Diên cởϊ qυầи đến đầu gối, nôn nóng đỡ dương v*t cứng ngắc muốn cắm vào trong. Hắn nâng mông Mẫn Việt lên điều chỉnh vị trí hơi hướng lên trên để cây hàng của mình có thể cắm sâu hơn.

Ghế treo chậm rãi lắc lư theo nhịp độ, thậm chí còn quay tròn tại chỗ.

Hứa Thời Diên luồn tay vào trong áo ngủ của Mẫn Việt, nhấn nhá hạt đậu nhỏ, nắp bóp gảy nhẹ. Hắn cảm nhận được cơ thể người đàn ông căng lên, lực co bóp trong hành lang cũng mạnh hơn.

“Hôm nay anh bé chặt quá… Siết cây hàng của em thật sướиɠ.”

Mẫn Việt không tiếp lời, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Hứa Thời Diên đang tự biên tự diễn, “Mẫn tiên sinh, thoải mái không ạ? Sự thật là anh thích hoàn cảnh như thế này đúng không?”

“Đằng trước anh chảy nhiều nước thật đấy…”

Mẫn Việt không nhịn được nữa chửi: “Cút…”

Hứa Thời Diên không cút, hắn lại tiếp tục ra ra vào vào, tiếng da thịt vang lên “bạch bạch bạch” sau mỗi cũ thúc, tiếng thở, tiếng làʍ t̠ìиɦ, tất cả hòa lẫn vào không gian rồi tan theo gió khiến người nghe vừa xấu hổ vừa hưng phấn gấp bội.

Đột nhiên người Mẫn Việt cứng ngắc, anh túm chặt lấy tay Hứa Thời Diên nói: “Đừng đâm nữa, Hứa Thời Diên, dừng lại một chút.”

Anh vừa mới dứt lời thì có tiếng một người phụ nữ gọi điện thoại ở trên lầu truyền xuống, Hứa Thời Diên thấy vậy bèn vươn tay kéo chăn mỏng qua che cho cả hai người.

Bởi căng thẳng nên đường hầm siết chặt lại, Hứa Thời Diên bị đau nhưng vẫn cười nhẹ, thì thầm bên tai Mẫn Việt: “Thả lỏng nào, chặt quá, anh định siết em gãy sao?”

Đêm nay Hứa Thời Diên hưng phấn quá mức chứ khi bình thường khi làʍ t̠ìиɦ hắn rất ít khi nói nhiều thế này.

Người phụ nữ vẫn đang nói chuyện chưa có ý dừng lại, mà dương v*t của Hứa Thời Diên còn đang ở trong cơ thể anh, căng đầy, khao khát được ma sát để giải phóng bản thân, Hắn không nhịn được nhẹ nhàng đẩy hông, lợi dụng cơ thịt trơn mềm mát xa cho phần đầu nhạy cảm nhất.

Vị trí tuyến tiền liệt của Mẫn Việt rất nông, Hứa Thời Diên chỉ cần cắm nhẹ phần đầu là sẽ đâm vào, thế nên hắn chỉ cắm phần qυყ đầυ vào và chuyển động hết sức nhẹ nhàng, hai người bí mật giao hợp với âm thanh bối cảnh là tiếng người gọi điện thoại.

Chẳng mấy chốc cả hai đều thấy khó thở, không thể làm gì khác là hé chăn ra cho thông khí.

Mẫn Việt nghi ngờ rằng ghế treo lay động và chăn mỏng nhấp nhô đã khiến người khác nhận ra nên anh vừa xấu hổ vừa luống cuống.

Hứa Thời Diên vừa thủ da^ʍ cho Mẫn Việt vừa tiếp tục đưa đẩy ra vào. Mẫn Việt không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế nên anh run rẩy lêи đỉиɦ.

Hứa Thời Diên cũng tới giới hạn rồi, nhưng hắn không mang bao nên chỉ đành rút ra dùng tay tuốt, chất lỏng nóng bỏng màu trắng bắn khỏi lỗ tiểu vương lên trên bụng Mẫn Việt, hòa lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.

Hứa Thời Diên thay đổi tư thế để cả hắn và anh đều nằm lên ghế.

Dù cho có chật và cả hai đều dính nhớp do mồ hôi trộn lẫn d*m thủy, cộng thêm người bên cạnh thì nóng như cái lò nhưng Mẫn Việt hoàn toàn không muốn nói chuyện, không muốn di chuyển, thả lỏng cả tâm lẫn thân để mặc Hứa Thời Diên ôm anh nằm đó.

“Mẫn tiên sinh.” Hứa Thời Diên phá vỡ im lặng trước tiên.

“Anh muốn đè em không?”

“Muốn.”

Hứa Thời Diên do dự một lúc, đều là nam cả, mà trước đây Mẫn Việt cũng từng là top, có ý muốn đè hắn là chuyện bình thường. Mẫn Việt thỏa hiệp được thì hắn cũng được, vì thế hắn dò xét kiểu: “Thế sau này… Anh có muốn thử không?”

Mẫn Việt cười khẽ: “Không cần.”

Anh không quan tâm đến chuyện trên dưới, với cả thanh niên nhìn cũng có vẻ xoắn xuýt, nếu chỉ vì anh mà phải “hy sinh” một số thứ thì cũng không cần thiết. Huống hồ để bồi thường thanh niên thì phó mặc bản thân cho cậu chính là một điều ít nhất anh có thể làm.

Một lát sau Hứa Thời Diên lại hỏi tiếp: “Em có thể qua đây với anh được không? Em thực tập bận mà công việc của anh cũng bận, ngay cả thời gian để mình gặp nhau cũng chẳng có, em…”

Mẫn Việt tránh khỏi người Hứa Thời Diên, ngồi dậy, “Không được.”

Mẫn Việt từ chối cực kỳ kiên định, anh mặc lại quần vừa nãy cởi ra để làʍ t̠ìиɦ rồi vào phòng tắm

Tuy Mẫn Việt không nói nguyên nhân nhưng Hứa Thời Diên đoán được. Khi hắn và anh ở cùng một chỗ, hắn phải kìm chế bản thân thì anh cũng vậy, điểm khác nhau duy nhất là hắn kìm chế không đến gần anh, còn anh thì kìm chế không đẩy hắn ra.