Lithromantic

Chương 10

Sáng sớm, Mẫn Việt bị ngứa đến tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy có người ngồi hờ trên bụng mình. dương v*t cương cứng chỉa thẳng vào rốn, trong ổ bụng anh bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà thanh niên phun ra.

Mẫn Việt tỉnh lại trong nháy mắt, vô cùng tức giận với hành vi này của cậu trai, anh đẩy Hứa Thời Diên ra, mắng: “Cậu có bệnh à? Cứng ban sáng cũng dám làm, không sợ thằng em đau à?”

Hứa Thời Diên bị đẩy xuống đất, đau vào tận xương, hắn cố ý trả lời: “Bởi vì anh quá hấp dẫn, gặp anh rồi trong đầu tôi chỉ còn tìиɧ ɖu͙©.”

Kỳ thực hắn cũng hoài nghi hành động điên cuồng của bản thân, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người đàn ông này, mỗi một tấc da dẻ, mỗi một bộ phận, hơn nữa chỉ cần nhìn thấy anh ta mặc quần áo là hắn muốn lột ra từng chiếc, sau đó đâm vào, thậm chí hắn cảm thấy như vậy rất biếи ŧɦái.

Mẫn Việt im lặng, nói: “Tinh lực cậu dồi dào thì đi tìm người khác, tôi không chơi với cậu.”

Hứa Thời Diên không muốn nhìn thấy biểu cảm tất cả đều không sá gì của Mẫn Việt, tiếp tục ngả ngớn nói: “Tìm người thì dễ, mà tìm người dễ đâm như anh thì khó lắm.”

Mãi đến tận Mẫn Việt đi ra ngoài anh cũng không hé thêm nửa lời.

Hứa Thời Diên biết, im lặng là cách người đàn ông thể hiện sự tức giận, cũng cảm thấy bản thân hắn quá trẻ con, không thèm để ý đến hắn. Nhưng mà, bản thân hắn cũng không biết mình vì gì mà thiếu tôn trọng người đàn ông như thế.

Giây phút cửa phòng bị đóng sập lại, Hứa Thời Diên ngã nằm lên giường, không vui khiến người ta uể oải, chẳng muốn làm gì.

Hắn ngủ đến trưa mới ra ngoài, giải quyết bữa trưa xong là thuê một chiếc xe đi dạo quanh thành phố A.

Hơn bốn giờ chiều, hắn lái xe tới ven biển.

Lúc này trên bờ biển có rất nhiều người, ăn mặc nhẹ nhàng, lướt sóng, đi dạo, hôn nhau, dịu dàng hoặc nhiệt liệt. Rõ ràng là đầu thu, xung quanh lại nồng nặc hương vị mùa hè.

Hứa Thời Diên đi dọc theo đường bờ biển, cuối cùng tìm được một chỗ vắng người, ngồi lại nghỉ ngơi.

Thời tiết chạng vạng ngày tháng mười vẫn cứ hầm hập, nước biển màu xanh da trời, hoàng hôn trải đầy mặt biển.

Hứa Thời Diên hít một hơi thật sâu, ngắm thật lâu thật lâu một nửa mặt trời. Tà dương như hóa lỏng, bao trùm lên hắn, ấp áp đến nỗi nổi cả da gà.

Giây phút này, hắn vô cùng mong Mẫn Việt cũng ở đây. Bọn họ ngồi bên nhau đến tối, hắn nằm trên bờ cát, Mẫn Việt ngồi trên hắn, sau đó làm một vài chuyện có lỗi trong cảnh màn trời chiếu đất.

Nghĩ thế, hắn nở cụ cười.

Nghỉ hè đại học năm hai, Hứa Thời Diên có đi biển với Giang Viễn Ninh. Mà giờ, Hứa Thời Diên chỉ nhớ là từng đi chơi, còn cụ thể thì hắn không nhớ.

Hắn cũng chẳng để ý chuyện Giang Viễn Ninh phản bội hắn. Là người yêu mến sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại còn được theo đuổi, Giang Viễn Ninh càng thích sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn. Huống hồ, bản thân mình ở chỗ của Giang Viễn Ninh cũng không bị thiệt, cũng không thiếu tình yêu, chẳng qua là dùng danh nghĩa người yêu để thỏa mãn nhau, để du͙© vọиɠ không có vẻ xấu xa như thế.

Gần bảy giờ, bầu trời chuyển sang sắc lam đậm tối tăm, điện thoại của Hứa Thời Diên vang lên, là Mẫn Việt.

“Cậu ở đâu? Muốn đi ăn tối không?”

Hứa Thời Diên không nghĩ tới, người mà sáng nay hắn chọc giận lại chủ động gọi hắn ăn cơm… Nhưng hẳn là giờ không về kịp mất rồi, hắn tiếc nuối trả lời: “Tôi đang ở cạnh biển, về tốn nhiều thời gian lắm, anh ăn đi.”

“Ồ… Vừa hay tôi cũng ở đây, cậu gửi vị trí cho tôi đi.”

Sau khi cúp máy, Hứa Thời Diên cảm thấy tâm trạng mình thông suốt rất nhiều.

Tất cả các kiến trúc ở khu vực nghỉ dưỡng đều sáng đèn, lều bạt vẫn chằng chịt cạnh biển như một bức tranh sơn dầu, nhìn cảnh sắc rất sặc sỡ. Hứa Thời Diên ngồi đợi Mẫn Việt ở cổng, bọn họ tìm một nhà hàng để giải quyết bữa tối.

Bộ bàn ăn chất gỗ được đặt trên bờ cát, trải bằng khăn trải bàn vuông, bên trên có một lọ hoa trong suốt, vài bông cẩm chướng vàng cắm vào trong. Hứa Thời Diên gảy gảy mấy bông hoa, chủ động mở lời: “Vừa nãy có việc ở đây à?”

Mẫn Việt rút lại ánh mắt ngắm cảnh biển: “Ừm, đi gặp khách hàng.”

“Đàm phán thuận lợi chứ?”

“Cũng được. Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”

Hứa Thời Diên nhún vai, nói: “Kiểu gì thì cũng phải nói chyện, không thì cứ ngồi à? Hoặc là anh cảm thấy trừ chuyện ở trên giường thì chúng ta chẳng có gì để nói.”

“Tôi không có ý này.”

“Thế nói chuyện tí đi chứ…” Hứa Thời Diên phát hiện giữa hắn và Mẫn Việt có một khoảng cách rất lớn, cũng không biết nên nói về chuyện gì, hỏi: “Anh học đại học khối ngành kinh tế à?”

“Không.”

“…” Hứa Thời Diên kinh ngạc, hắn nhớ là Hứa Thời Diên làm trong một công ty chứng khoán.

Mẫn Việt nhìn hắn khϊếp sợ, nói: “Vốn là học hóa, sau đó ra ngoài vào công ty này, cứ ở đây đến giờ.”

Hai người chuyện trò linh tinh đôi chốc, Mẫn Việt nói anh ở bộ phận đầu tư, công việc chính là “chơi chứng khoán”. Hứa Thời Diên cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nói đùa: “Công ty anh có nhận sinh viên y không?”

Mẫn Việt nói: “Cậu có thể thử.”

Hứa Thời Diên nhìn đôi mắt, khóe môi cong cong của người đàn ông, sửng sốt. Hắn gặp người đàn ông lúc là nhân sĩ tinh anh, gợi cảm thậm chí là dâʍ đãиɠ, nhưng lại rất ít khi thấy anh cười. Người đàn ông không thích cười, hoặc là nói chẳng bao giờ cười trước mặt hắn.

Hứa Thời Diên choáng váng phút chốc, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện bốn từ quái dị – hoạt sắc sinh hương.

Trước khi Mẫn Việt kịp phát hiện, Hứa Thời Diên đã thu lại ánh mắt, thuận miệng hỏi: “Anh có anh chị em gì không?”

Mẫn Việt cúi đầu uống một hớp, nhìn qua có vẻ là không muốn trả lời câu này. Hẳn là nó riêng tư quá, Hứa Thời Diên định nói lại thôi, cuối cùng lại nhận được một câu trả lời: “Cũng coi như là có.”

Nói xong, Mẫn Việt uống thêm vài ngụm nước chanh.

Hứa Thời Diên tự hỏi “cũng coi” có nghĩa là gì, đoán chắc trong đó còn ẩn giấu nhiều thứ, mà nhất thời cũng chẳng nói ra được câu an ủi nào hợp lý.

May mà lúc này đồ ăn được bưng lên, hóa giải chút lúng túng. Hắn cố ý đánh lạc hướng, nói: “Bữa cơm này anh mời nha.”

Mẫn Việt nghĩ thầm, dù sao cũng không thể để một sinh viên trả tiền, “Được, cậu ăn hết mình đi.”

Bên cạnh nhà hàng là một quán thịt nướng ngoài trời, hương vị dầu mỡ và than củi bay qua, Hứa Thời Diên hít sâu mấy hơi, hồn cũng bị câu mất. Hắn đặt dĩa ăn xuống, đứng dậy nói với Mẫn Việt: “Chờ nhé, tôi đi mua ít xiên nướng.”

Mười phút sau, Hứa Thời Diên cầm một đống thịt xiên đựng trong bao giấy về, trên miệng còn cắn một cái. Hắn để thịt xiên lên bàn, nói với Mẫn Việt: “Ăn không?”

Hứa Thời Diên ăn một miếng, nhìn Mẫn Việt bất động, hắn đưa một xiên bò nướng lên miệng Mẫn Việt, “Nếm thử? Hẳn là trước đây anh có ăn rồi?”

Quả thực là Mẫn Việt có ăn, nhưng ăn ít. Xiên thịt bò thơm nức mũi, còn bóng dầu, một miếng thịt một miếng mỡ, thêm một đống gia vị, rắc cả thì là và vừng, nhìn vô cùng hấp dẫn.

Mẫn Việt nhịn không được há miệng cắn một cái, ăn xong mới phát hiện xiên trúc vẫn đang trong tay Hứa Thời Diên. Hứa Thời Diên sửng sốt, nhưng lấy lại tự nhiên rất nhanh, để người đàn ông lấy xiên que từ tay mình.

Nhưng mà cái dáng vừa nãy của người đàn ông kỳ thực rất… Đáng yêu?

Sau khi ăn cơm tối, Mẫn Việt từ chối yêu cầu đi dạo ven biển của Hứa Thời Diên, phải về khách sạn nghỉ ngơi.

Hứa Thời Diên đi theo bản đồ chỉ lên cao tốc. Hắn nhớ đến chuyện sáng nay mình “dâʍ ɭσạи” lỗ rốn của người đàn ông, suy nghĩ xem có nên xin lỗi hay không.

Phần lớn thời gian Hứa Thời Diên có thể ở chung hòa hợp với người khác, thêm vào tính cách ngạo mạn, chuyện xin lỗi người ta rất ít phát sinh ở trên người hắn. Thế nhưng, hành vi kia xác thực rất đυ.ng chạm Mẫn Việt, cho nên hắn quyết định mở miệng: “Ờm thì… Khụ…”

Hứa Thời Diên liếc mắt nhìn phía bên cạnh, phát hiện Mẫn Việt đang ngủ. Một tay khoát lên bệ cửa, đầu chếch về một bên, ánh đèn xe ngoài kia chiếu vào gương mặt của người đàn ông lúc sáng lúc tối… Rất đẹp.

Hứa Thời Diên không nói nữa, chuyên tâm lái xe, cố gắng chạy vững vàng. Hắn hạ kính xuống một chút cho gió đầu thu thổi nhẹ nhẹ. Hắn híp mắt hưởng thụ, thoải mái đến mơ màng.

Sau khi đến khách sạn, Hứa Thời Diên vỗ vai người đàn ông: “Mẫn Việt, tỉnh lại đi, đến rồi.”

Mẫn Việt chậm rãi mở mắt, phát hiện mình ngủ hết cả quãng đường, nhân tiện nói: “Xin lỗi.”

“Sao phải xin lỗi?” Hứa Thời Diên không hiểu gì hỏi.

Mẫn Việt buồn cười, để cậu phải lái xe một mình, còn tôi thì ngủ nguyên tiếng, điều này không phải là một hành vi lễ phép, nhưng thanh niên không thấy thế, cũng không ý thức được. Anh không thể làm gì khác hơn là lắc đầu nói: “Không có gì.”

Lúc vào khách sạn, Mẫn Việt định đặt cho Hứa Thời Diên một phòng khác, Hứa Thời Diên kéo tay anh hỏi: “Sao phải đặt thêm phòng nữa?”

“Tôi bảo là đêm nay không làm.”

“Vậy tôi hứa là tôi không chạm vào anh được chưa, hơn nữa nếu anh phản kháng thì chưa chắc tôi không thể đánh được anh.”

“Không làm sao còn chung phòng?”

“Đệt…” Hứa Thời Diên cảm thấy giận dữ, lại nói: “Ở chung một phòng.”

Nói xong hắn không chờ người đàn ông nói gì mà kéo thẳng lên lầu.

Tắm xong, Mẫn Việt quây khăn tắm quanh hông rồi bước ra ngoài, chưa gì đã bị Hứa Thời Diên đẩy ngược lại vào phòng tắm chốt cửa. Anh thấy thân dưới của cậu thanh niên, nhíu mày hỏi: “Không phải nói không đυ.ng đến tôi à?”

Hứa Thời Diên chắn cửa cởϊ qυầи áo, ôm Mẫn Việt từ phía sau, đẩy anh lên tường, nói: “Dùng tay giải quyết cũng được.”

Mẫn Việt nghĩ thầm, cậu dùng tay thì cần tôi làm gì? Anh đẩy Hứa Thời Diên ra, dựa vào sàn nhà trơn trượt đẩy ngã Hứa Thời Diên xuống dưới.

“Đệt…. Đau chết luôn.” Hứa Thời Diên nằm trên đất, ôm cẳng chân, nhíu chặt mày, nhìn qua thì có vẻ rất đau.

Mẫn Việt vừa mắng đáng đời vừa đưa tay kéo người lên, không ngờ lại bị kéo ngược, Mẫn Việt mất trọng tâm ngã lên người Hứa Thời Diên. Thanh niên thuận thế đè lên anh, cười nham nhở: “Anh làm tôi bị thương rồi, bồi thường tôi đi.”

Nói xong, Hứa Thời Diên luồn tay xuống tóm lấy dương v*t của người đàn ông, trêu chọc mấy lần là nó cứng, sau đó chồng cây gậy th*t của mình lên để cùng ve vuốt.

Mẫn Việt bị đè không nhúc nhích được nên từ bỏ luôn chuyện giãy dụa, nằm trên đất kệ tên kia làm loạn. Đèn phòng tắm quá chói, Mẫn Việt nghiêng mặt, đưa tay lên che, nghiêm túc suy nghĩ làm sao cái cậu thanh niên này có thể động dục mọi lúc mọi nơi như thế.

Nhiệt độ của cả hai dương v*t đều khá cao, dính lấy nhau, precum tuôn ra ướt nhẹp, khiến động tác ve vuốt không hề gặp chút trở ngại nào.

Hứa Thời Diên cảm thấy ít đi cái gì, vì vậy nghiêng đầu hôm cằm người đàn ông, mở tay anh ra để hôn lên mắt, mũi, chỉ bỏ qua môi.

Từ trước đến giờ Mẫn Việt đều sợ những nụ hôn kiểu đó, anh muốn tránh né, nhưng không tránh nổi, không thể làm gì khác hơn là túm lấy tóc cậu thanh niên, kéo ra.

Hứa Thời Diên bị hành động đột ngột của Mẫn Việt dọa, sau đó cố chấp cúi đầu, cố chấp hôn tiếp như kiểu giận hờn.

Nhưng Mẫn Việt dùng sức rất mạnh, Hứa Thời Diên bị nắm tóc tê cả da đầu, đau đến mức cho là da mình cũng bong ra hết. Đau đớn khiến người nóng nảy, hắn lớn tiếng hỏi: “Sao? Sao lại không được?!”

Mẫn Việt nhìn đôi mắt đỏ hồng của Hứa Thời Diên, cảm thấy cuống họng lạnh lẽo, đôi mắt anh chua chua, khó khăn nói ra hai từ: “Không thích.”

Hứa Thời Diên nghe xong sửng sốt, rùng mình, “xèo” một cái, giận dữ trong mắt bị dập tắt, còn giống như bốc lên cả đám sương mù.

Mẫn Việt phát hiện Hứa Thời Diên không cố chấp nữa, bèn buông tay. Hứa Thời Diên đặt đầu trên vai Mẫn Việt, không hôn, chỉ là nắm cây hàng của Mẫn Việt, ma sát.

Du͙© vọиɠ dần thoát khỏi cảm xúc, tiếng thở dốc ồ ồ của hai người quấn lấy nhau, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©. Trong giây phút cao trào, Mẫn Việt nghe được giọng của thanh niên lẩm bẩm bên tai: “Không hôn… Không thích thì không hôn.”

Không biết có phải do anh nghe nhầm hay không, lúc thanh niên nói “không thích thì không hôn”. Anh cảm thấy thanh niên có chút gì ỷ lại anh, có lẽ bởi sau khi thất tình cậu trai tìm đến anh đầu tiên, cũng có lẽ bởi thanh niên không muốn làm bậy, hoặc vì làʍ t̠ìиɦ với anh vui. Nói chung, bây giờ Hứa Thời Diên cần anh.

Anh xoa mái tóc quăn của thanh niên, mất mát nghĩ: Tội gì cậu phải xin, tội gì phải cúi đầu? Sao tôi lại không thích cậu được kia chứ?

Sau khi bắn tinh xong, cảm xúc của Hứa Thời Diên khôi phục như cũ, kéo Mẫn Việt lên, tự mình đi tắm. Mẫn Việt cũng không nói nhiều, rửa sạch người xong là chui vào chăn nằm ngủ.

Chuyện vượt tầm kiểm soát hai ngày nay xảy ra nhiều quá.

Hứa Thời Diên ở trong phòng tắm rất lâu, một tay hắn chống lên bồn rửa mặt, một tay xoa loạn mái tóc xoăn, nhìn gương mặt xoắn xuýt chật vật trong gương, hắn lâm vào trạng thái nghi ngờ cùng cực.

Hứa Thời Diên không biết nên đối mặt với Mẫn Việt như thế nào, xác định anh đã ngủ rồi mới rón rén trèo lên giường.

Hắn nằm nhìn trần nhà một lúc, ngồi nhỏm dậy, ngắm khuôn mặt của Mẫn Việt, nhớ lại từng biểu cảm trên khuôn mặt này. Không có nhiều, ẩn nhẫn lúc làʍ t̠ìиɦ, lạnh lùng lúc không thích, thỉnh thoảng còn mang ý chế giễu, còn cả lúc khóc siêu siêu hiếm…

Rèm cửa chưa kéo hết, ánh đèn leo lét chiếu lên cằm Mẫn Việt, như là vuốt ve nhẹ nhàng người đàn ông đẹp đến nao lòng này.

Hứa Thời Diên như bị ma ám, cúi người hôn nhẹ lên môi người nằm ngủ, mềm mại, mát mẻ, làm người ta nghiện.

Hắn siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay tiết ra mồ hôi, không nhịn được hôn nhẹ thêm cái nữa, liếʍ ướt môi người đàn ông. Trong giây phút ấy, hắn nghe được tiếng dòng máu đánh vào tim, như là tiếng linh hồn rung động.

Hứa Thời Diên xác định Mẫn Việt không tỉnh mới nằm lại chỗ của mình, lúng túng ngắm trần nhà, mất ngủ cả đêm.