Lithromantic

Chương 1

Trong quán bar, bầu không khí mập mờ.

Dark Rum là quán bar dành riêng cho thành viên của thành phố B, nơi này trang trí khá khiêm tốn, dùng đèn halogen tím để chiếu sáng. Phong cách âm nhạc cũng nhẹ nhàng chill out, chẳng hề như những quán bar ầm ĩ khác.

Tuy hội phí đắt đến mức người có thu nhập thấp bị từ chối luôn ở ngoài cửa, mà không có nghĩa gay có tiền là gay tốt. Phải thừa nhận một điều rằng, có người dù mặc âu phục, caravat thẳng thớm cũng chẳng thể che giấu được sự khuyết thiếu của vẻ ngoài và cả khí chất.

Hứa Thời Diên uống rượu một mình trước quầy bar, trên mặt bàn phải có đến ba, bốn tấm danh thϊếp. Bốn phía đều có người đang đánh giá thành viên mới tới này, tất cả đều mang chung một ánh mắt tò mò.

Hứa Thời Diên thoáng đảo qua xung quanh, biết ngay những người này đều lớn hơn mình không ít, hơn nữa không một người nào có ngoại hình hợp khẩu vị hắn, hắn thất vọng tiếp tục cúi đầu uống rượu.

“Khốn nạn! Tôi chúc anh cả đời không cứng nổi!”

Một câu chửi cao giọng hấp dẫn không ít người rảnh rỗi không có ai ve vãn trong bar, Hứa Thời Diên cũng không phải ngoại lệ.

Người chửi bậy có khuôn mặt khá bảnh, vóc dáng tốt, không da^ʍ như những số 0 khác trong quán, mà da trắng môi hồng, mắt long lanh, có khả năng khiến những người đàn ông khác nảy sinh ý muốn bảo vệ.

Người này Hứa Thời Diên rất quen – vào sinh nhật năm hắn 21 tuổi, đưa ra lời chia tay, bạn trai cũ Giang Viễn Ninh.

Người bị mắng ngồi trên sa lon cúi đầu bật lửa, đốt một điếu thuốc, hút một hơi, nói: “Mắng xong chưa? Mắng xong thì đi.”

Giang Viễn Ninh căm hận nhìn chằm chằm Mẫn Việt đang dửng dưng như không có chuyện gì, nghi ngờ đến cùng cực. Mẫn Việt theo đuổi hắn nửa năm, có lúc ân cần có lúc dịu dàng chiều chuộng. Đến khi hắn đáp lại thì tên kia lại tỏ thái độ không hứng thú, như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Giang Viễn Ninh cho rằng đây là chiêu thả lỏng trói chặt, thế nên mới gọi người đến quán bar để thổ lộ, không ngờ bị từ chối thẳng thừng. Giang Viễn Ninh cảm thấy mình bị sỉ nhục, không phục cười nói: “Được, tôi cút.”

Mới đi mấy bước, Giang Viễn Ninh tìm ngay một cái ghế khác ở trong tầm mắt của Mẫn Việt ngồi xuống. Chưa đầy mười phút hắn đã câu được một tay cơ bắp. Hai người uống mấy chén rồi đứng lên cùng nhau, chuẩn bị đi, còn đi đâu… Không cần nói cũng biết.

Trước khi rời khỏi bar, Giang Viễn Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn lại Mẫn Việt, Mẫn Việt ngồi dựa lưng vào ghế sa lon, vẫn ung dung nhìn hai người.

Cuối cùng Giang Viễn Ninh đành phải bực tức rời khỏi quán bar.

Cách đó không xa, Hứa Thời Diên đánh giá người đàn ông mà Giang Viễn Ninh gọi là “khốn nạn”.

Người kia có khuôn mặt đẹp đẽ góc cạnh như tạc tượng, tóc được chải vào nếp gọn gàng. Áo sơ mi trắng ôm lấy cơ ngực rắn chắc của anh, có thể phác họa được phần nào đường cong cân đối. Áo sơ mi mở đến cúc thứ hai nên xương quai xanh khêu gợi cùng một phần da thịt màu mật ong bị lộ ra, khắp người tỏa ra một dạng từ trường hấp dẫn nhưng không dám tới gần.

Chu vi có mấy 0 cảm thấy bản thân mình khá có sức hút chỉnh trang lại quần áo chuẩn bị tìm cơ hội ở chỗ Mẫn Việt. Nhưng mà, những người kia còn đang quan sát thì bị Hạ Vân Dật nhanh chân đến trước.

Hứa Thời Diên thừa nhận người đàn ông này rất hấp dẫn hắn, cũng không biết là bởi hắn tò mò chuyện của bạn trai cũ hay vì hắn bị thu hút bởi khí chất vừa cấm kỵ vừa dã tính của người này. Nhưng hắn chưa kịp cân nhắc đã chạy đến đây.

Hứa Thời Diên thấy rõ được khuôn mặt của người đàn ông – môi dày vừa phải, sống mũi thẳng, đôi mắt đen sâu, khiến người ta không nhịn được mà chìm đắm vào trong đó.

Hứa Thời Diên ngồi đối diện với người đàn ông đó, ở giữa là một bàn kính tròn. Hắn chăm chú nhìn người đàn ông, lộ ra ánh mắt săn mồi không chút e dè.

Mẫn Việt ngước lên nhìn, cậu thanh niên trước mắt này không có chỗ đặc sắc nhưng cũng có điểm khác biệt.

Võng mạc của thanh niên có màu nhạt, bao bọc lấy con ngươi đen là một vòng màu vàng nhẹ. Tóc nâu đậm như những con rắn nhỏ cuộn tròn, che hai bên thái dương, hẳn là con lai. Hơn nữa người này quá trẻ.

“Thành niên chưa?” Mẫn Việt hỏi.

“Hai mốt.”

Mẫn Việt nghe thế cười khẽ, bưng cốc rượu ở trên bàn lên, đôi môi chạm vào thành ly, nhấp một ngụm nhỏ. Anh thấy Hứa Thời Diên mãi vẫn chưa nói câu nào, chỉ kiêu căng nhìn mình, lại bị gợi lên hứng thú.

“Đôi mắt cậu rất giống mèo nhà tôi.” Mẫn Việt nói.

“Vậy sao? Anh nói với bao nhiêu người lời đó rồi?”

Ở nơi đây ve vãn người lạ, nếu thành công thì tìm khách sạn ngủ một giấc, khó có chuyện đưa về nhà. Cho nên chẳng thể xác định mắt mèo là màu gì. Cũng chỉ là cách để ve vãn mà thôi.

Mẫn Việt cười cậu trai trẻ ăn thua mấy lời chót lưỡi đầu môi, “Tôi nói lời ấy với bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là…” Anh dừng lại một chút, nhìn chăm chú vào đôi mắt Hứa Thời Diên: “Tình nguyện mắc câu.”

Hứa Thời Diên mắc câu.

Hắn cùng người đàn ông đến một khách sạn xa hoa gần quán bar.

Lúc này Mẫn Việt đang tắm trong phòng tắm, mà Hứa Thời Diên thì đứng bên cửa ngẩn người ngắm cảnh đêm.

Nửa đêm hôm qua, Giang Viễn Ninh chọn đúng không giờ qua ngày mới để chúc hắn sinh nhật vui vẻ, đồng thời cũng nói chia tay. Hứa Thời Diên nhớ lại lúc chia tay Giang Viễn Ninh, không khỏi cười khổ.

Năm nhất Hứa Thời Diên kết bạn với Giang Viễn Ninh qua một app kết bạn. Khi đó Giang Viễn Ninh đã học năm tư, lớn hơn hắn ba tuổi, học ở học viện nghệ thuật bên cạnh, khoa múa. Hai người trò chuyện trên mạng một khoảng thời gian rồi quyết định gặp mặt, hơn nữa lần đầu gặp mặt là ở khách sạn.

Không thể phủ nhận, Giang Viễn Ninh là một người đặc biệt với hắn. Rất nhiều chuyện lần thứ nhất của Hứa Thời Diên khi trưởng thành đều ở cùng Giang Viễn Ninh, lần đầu hôn, lần đầu dùng Jissbon (bαo ©αo sυ), lần đầu cho vào…

Bởi vì học múa, nên không chỉ gương mặt của Giang Viễn Ninh đẹp mà đường nét cơ thể cũng mượt mà dẻo dai như con gái.

Hắn cũng có tự tin về cơ thể mình. Khi đó, bọn họ thuê phòng cạnh trường học, cuối tuần hai người sẽ tới. Giang Viễn Ninh khi ấy sẽ khỏa thân cả này, dù là làm bất cứ chuyện gì. Thậm chí, lúc lấy đồ ăn đặt ngoài cũng sẽ nude, chỉ hở ra một cái khe để đưa tay lấy đồ, điều này khiến Hứa Thời Diên thú tính quá độ.

Mà một khi ra khỏi cánh cửa kia, mặc quần áo tử tế vào rồi, Giang Viễn Ninh như một người chưa trải sự đời, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều chứa sự ngây ngô, một người vừa tồn tại thuần khiết vừa tồn tại du͙© vọиɠ, có thể nói đây là giấc mộng của đàn ông.

Sau khi Giang Viễn Ninh tốt nghiệp, hai người họ tách ra, mỗi tuần gặp một lần, lần nào cũng là ở trên giường. Hứa Thời Diên cảm thấy Giang Viễn Ninh thay đổi, đặc biệt là nửa năm này. Nói như thế, thì cũng đã có dự cảm sắp chia tay.

Hứa Thời Diên không nhớ tối qua mình có nói giữ lại hay không, nhưng hắn nhớ Giang Viễn Ninh nói “Yêu nhau quan trọng nhất là cảm giác mới mẻ”, nói “Trong vòng này buồn cười nhất là sự chung thủy”. Khi đó, Hứa Thời Diên mới phát hiện hắn chưa bao giờ hiểu rõ Giang Viễn Ninh.

Mẫn Việt đi ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy thanh niên cao to đứng cạnh cửa sổ ngẩn người, mở miệng nhắc: “Em trai, có làm không?”

“Làm.” Hứa Thời Diên hoàn hồn, yên lặng nhìn Mẫn Việt.

Mẫn Việt quấn khăn tắm nửa thân dưới, bên trên không mặc quần áo. Nước từ tóc đen chưa lau hết nhỏ giọt trên vai, óng ánh long lanh. Giọt nước dọc theo da thịt ẩm ướt chảy xuống, bị chặn nơi ngực, nhìn như muốn nảy mầm chỗ hạt đậu đỏ.

Mắt Hứa Thời Diên tối sầm, sự gợi cảm hoang dại của người đàn ông này khiến hắn sản sinh du͙© vọиɠ chinh phục và bạo ngược nồng nặc.

Lúc ở bar, trực giác Hứa Thời Diên mách bảo người này là top, nghĩ chỉ cần ngủ người này một lần thôi cũng được. Bây giờ hắn cảm thấy chỉ để người đàn ông kia làm là đáng tiếc, hắn cũng muốn làm người đàn ông này một trận thì mới gọi là tận dụng mọi thứ.

“Tôi muốn ở trên anh.” Hứa Thời Diên nói.

“Cậu ở trên tôi?” trong giọng nói của Mẫn Việt nồng nặc ý chế giễu, đi tới đầu gường cầm bật lửa, hút một điếu thuốc.

Rất lâu, cả hai người đều im lặng, chỉ nhìn chăm chăm vào đối phương. Trong không khí có một cán cân không ngừng đung đưa, kim rung nhẹ, tiến hành một dạng đánh cờ.

Mẫn Việt chưa từng ở dưới, cũng không nghĩ đến chuyện ở dưới. Đi bar cũng toàn 0 vây quanh, chưa có ai đề cập với anh chuyện này.

Nhưng mà với anh mà nói, chuyện làʍ t̠ìиɦ như là ăn cơm, đói thì ăn, không có gì đặc biệt. Nói cho cùng, cũng chỉ là chỗ thịt này đâm vào một chỗ thịt khác, làm hay bị làm, chẳng qua là hình dáng thịt nó khác nhau, hai hướng vui vẻ khác nhau thôi.

Huống hồ… Dáng vẻ kiêu căng này của thanh niên, rất hấp dẫn anh.

Thuốc lá nhẹ nhàng tản ra chút tàn xám, sắp cháy tới ngón tay. Sau khi Mẫn Việt hút một hơi, ấn nó vào gạt tàn thủy tinh, nhẹ nhàng nói hai từ – có thể.

Hạ Vân Dật vui trong lòng vì đánh cờ thắng, mà trên mặt cũng không lộ ra.

Mẫn Việt cầm gel bôi trơn, nói: “Tôi chưa thử bao giờ, hẳn là sẽ khó khăn.”

Hứa Thời Diên nghĩ, chỉ cần người đàn ông này chịu nhượng bộ, hắn cũng có thể trợ giúp mở rộng. Hắn đi tới, lấy chai bôi trơn trong tay người đàn ông, nói: “Nằm sấp xuống.”

Mẫn Việt không thích kiểu ra lệnh của thanh niên, đứng im không nhúc nhích.

Vì thế Hứa Thời Diên đi lên phía trước, đẩy người xuống giường, giữ chặt hai tay anh, ấn lưng người đàn ông xuống mặt chăn.

Hành động thô bạo khiến Mẫn Việt có chút tức giận, anh tránh ra, “Em trai, bố mẹ em không dạy lễ phép là gì à?”

Hứa Thời Diên bị đẩy về sau hai bước, đứng vững rồi không nhịn được nói: “Mong anh nằm úp xuống, được chứ ạ?”

Mẫn Việt tự an ủi mình: Mua vui thôi, không chấp trẻ con.

Anh xoay người nằm sấp trên giường, thanh niên lập tức kéo khăn tắm ra. Anh chôn mặt vào cánh tay, không thấy ánh sáng cũng không thấy người, trải nghiệm thế này là lần đầu tiên. Bỏ qua thái độ của thanh niên thì tình cảnh bây giờ khá mới mẻ, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lần đầu sử dụng cửa sau rất khô và căng, không dễ gì mà mở rộng. Hứa Thời Diên chưa giúp người ta mở rộng bao giờ, trước đây toàn là Giang Viễn Ninh tự mình chuẩn bị. Hắn phải dùng gần cạn kiên trì mới mở rộng được một cách từ từ.

Hứa Thời Diên hôn cổ và lưng Mẫn Việt, ngón tay không ngừng di chuyển đảo nhẹ nhàng ở cửa sau.

Ngoại trừ cảm giác là lạ, Mẫn Việt cũng không khó chịu. Đột nhiên tay thanh niên chạm vào một khu vực mẫn cảm, anh không nhịn được rên nhẹ.

Hứa Thời Diên nghe thấy tiếng rên, tự biết mình tìm đúng chỗ, cố tình ấn mấy lần vào khu đó.

Không lâu lắm, ngón tay quay vài vòng lớn rồi rút ra. Tiếp sau, một con thú dữ chảy nước ròng ròng dò mình vào hang sâu u tối.

Rõ ràng là Mẫn Việt bị giật mình, lần đầu bị đâm có cảm giác rất khó chịu, anh cong eo định trốn. Hứa Thời Diên chẳng hề cho cơ hội, siết chặt eo của người đàn ông để cố định, sau đó bắt đầu hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ chinh phạt.

Hắn không nhịn được thở dài, cảm giác bản thân mình như được một đám lửa bao chặt lấy, ngọn lửa liếʍ lấy hắn, chỉ có thể không ngừng đâm vào rút ra mới có thể chạy khỏi lửa nóng dữ dội.

Tia lửa bắn tung ra bốn phía, bay lên trước mắt làm hắn hoa mắt. Không thấy rõ được thân thể của người đàn ông, mà từng cơn thở dốc nặng nề chui vào tai, hắn biết người đàn ông cũng đã mất khống chế. Vì thế hắn đưa tay xuống, xoa nhẹ gốc rễ du͙© vọиɠ giữa người đàn ông và chăn.

Hắn đâm hết sức, hi vọng Mẫn Việt có thể rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ và gợϊ ȶìиᏂ như Giang Viễn Ninh, để hàng xóm, để đối diện, trên đường đều nghe thấy. Đáng tiếc, dù kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế nào, người đàn ông cũng khép chặt môi, từ chối phát ra những âm thanh như thế.

Hứa Thời Diên không nghe được tiếng rên, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc lọt vào tai. Giận Mẫn Việt cố chấp, nên hắn càng đâm vào thô bạo hơn, nghiền ép, thậm chí nắm cổ người đàn ông, bắt hắn phải rời mặt khỏi khuỷu tay.

Như là đang thuần phục thú hoang.

Păng một tiếng, dây đàn trong đầu Mẫn Việt đứt ngang, cơ thể lập tức nổi da gà, tê dại mất một lúc.

Anh nhắm mắt, hưởng thụ loại cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm.

Hứa Thời Diên cảm nhận được trạng thái của người đàn ông, nhanh chóng thẳng tiến, kɧoáı ©ảʍ lên đến đỉnh, bắn tinh.

Hứa Thời Diên nghĩ, người đàn ông chắc là không thích ở dưới, cho nên chuyện này chỉ làm một lần. Sau khi kết thúc hắn cũng chẳng do dự mà vươn mình xuống giường, ném áo mưa dùng rồi vào thùng rác.

Mẫn Việt vào phòng tắm, tắm đơn giản một cái, đi ra vẫn thấy thanh niên ngồi trên giường, không có ý định đi. Anh nhặt khăn tắm ở bên giường phủ thêm, nói với thanh niên: “Không qua đêm, có hiểu quy tắc không?”

Hứa Thời Diên lơ đãng cười, không thể qua đêm, phòng này là người đàn ông đặt, đuổi hắn cũng nói rõ ý.

Nhưng trường cách khách sạn xa, hắn không thể làm gì khác hơn là nói: “Ngày mai đi thì có gì khác nhau? Muộn rồi, tôi không tiện.”

Bọn họ cũng không lo đối phương là người xấu, quán bar này vẫn có tiếng.

Mẫn Việt bởi chuyện của Giang Viễn Ninh cũng mệt, nên cũng chẳng muốn đôi co với thanh niên, tắt đèn, nói: “Ngủ, đừng phát ra tiếng.”

Trong bóng tối, Hứa Thời Diên không nhịn được đặt câu hỏi: “Anh ngủ với Giang Viễn Ninh chưa?”

Mẫn Việt mở mắt trả lời: “Chưa.”

Cảm giác thanh thuần trên người Giang Viễn Ninh khá gợi cảm, nhiều đàn ông trong giới thèm nhỏ dãi Giang Viễn Ninh. Mẫn Việt cũng có hứng thú với Giang Viễn Ninh, cho là thanh niên vẫn chưa quên hắn, hỏi: “Cậu thích?”

“Trước đây thôi.” Hứa Thời Diên không tin bọn họ chưa từng làm. Giang Viễn Ninh là dạng coi trọng nɧu͙© ɖu͙© như thế. Hắn có ý định thử dò xét nói: “Hôm qua tôi và hắn mới chia tay.”

Mẫn Việt bị câu này làm ngạc nhiên đôi chốc, phản ứng đầu tiên là mình vừa phá hủy mối quan hệ của người khác, mà anh gạt trường hợp này đi rất nhanh.

Giang Viễn Ninh thường đến bar, lúc nào cũng rời đi cùng đủ loại người. Mẫn Việt cho là hắn độc thân nên mới tiếp xúc. Hơn nữa trong nửa năm họ tiếp xúc, Giang Viễn Ninh cũng không nói mình có bạn trai.

Mẫn Việt tự nhận mình không sai, thậm chí còn được coi là người bị lừa, vì vậy an lòng hỏi: “Thất tình nên vào bar?”

Hứa Thời Diên hừ nhẹ trong mũi, xem như là ngầm thừa nhận, hỏi lại: “Anh và Giang Viễn Ninh chưa từng ngủ với nhau?”

Mẫn Việt nói: “Chưa từng. Ngủ đi.”

Hứa Thời Diên không muốn vì Giang Viễn Ninh mà cãi nhau với người đàn ông này, cho nên người đàn ông cũng không muốn nói chuyện này, hắn đành ngậm miệng.

Hắn không nhớ tình xưa, Giang Viễn Ninh chia tay hắn, hắn cũng chẳng đau lòng. Dẫu sao quan hệ của hai người đã sớm đổi vị. Thậm chí hắn đồng ý với những gì Giang Viễn Ninh nói, yêu nhau cần cảm giác mới mẻ, mà giữa bọn họ chẳng còn cái đó từ lâu.

Chỉ là, nếu thật sự không ngủ với nhau, thì sao Giang Viễn Ninh lại mắng chửi người đàn ông lúc trong bar?