Bác sĩ Fred càng rống càng lớn tiếng.
"Biết có nguy hiểm anh còn dám xằng bậy?! Thứ thuốc kia vì cái gì mà trái pháp luật, bởi vì hiệu quả của nó rất tốt, bởi vì nó có tính gây nghiện rất cao, còn bởi vì nó có tác dụng phụ quá mạnh! Là thật sự có khả năng không tỉnh lại anh biết không, đặc biệt là không khống chế được lượng thuốc, một lần tiêm vào quá nhiều! Cho nên tôi mới đặt thiết bị cảm biến ngoài vỏ hộp, mỗi lần mở ra cách thời gian quá ngắn tôi đều sẽ gọi điện thoại hỏi cậu ấy! Nhưng anh ngược lại, trực tiếp ba mũi! Anh thứ kẻ điên này! Ngươi thật sự muốn hại chết cậu ấy sao?"
"......"
"Anh có biết không, khả năng cậu ấy cũng không tỉnh lại mãi mãi?"
Ninh Trí Viễn ngước mắt lên. Sắc mặt của hắn so sánh với Lâm Lộc, không biết là ai tiều tụy hơn.
Hắn gật gật đầu.
"Tôi biết."
"Chẳng lẽ anh lại không để ý?"
"Đương nhiên tôi để ý."
Ninh Trí Viễn lại cúi đầu. Hắn vẫn luôn nhìn Lâm Lộc. Giống như ánh mắt hắn đã không còn cách nào rời khỏi Lâm Lộc, cho dù cậu nằm ở bên cạnh hắn.
"Nhưng anh kêu tôi phải làm sao bây giờ? Cậu ấy đau thành như vậy. Một mũi đã không có tác dụng, mắt tôi thấy cậu ấy cắn môi đến máu tươi đầm đìa, đau đến đầy người đều là mồ hôi. Cậu ấy ở trong ngực tôi, cậu ấy sống không bằng chết. Đương nhiên tôi biết nguy hiểm. Nhưng chẳng lẽ tôi có thể nhìn cậu ấy chịu khổ như vậy, lại không hề làm gì?"
"Anh sẽ hại chết cậu ấy!"
"Tôi đây sẽ đền mạng cho cậu ấy."
Ninh Trí Viễn xuống giường. Hắn quỳ gối bên giường bệnh, dùng sức ôm lấy Lâm Lộc.
"Tôi có thể chết, thậm chí có thể nhìn theo cậu ấy chết đi, chỉ cần đó là lựa chọn của cậu ấy. Nhưng anh không thể để tôi nhìn thấy cậu ấy đau. Tôi không được, thật sự không làm được......Thật xin lỗi, bác sĩ. Tôi làm không được."
"Nếu ngày đó ba mũi tiêm còn không có tác dụng......"
"Tôi sẽ tiêm mũi thứ tư."
Bác sĩ Fred hít hà một hơi.
"Anh muốn hỏi cái gì? Nếu còn không có tác dụng thì nên làm cái gì bây giờ? Hay là anh muốn hỏi tôi có biết ba mũi có lẽ còn có hy vọng không, bốn mũi lại là khả năng trực tiếp đưa cậu ấy rời đi?"
Ninh Trí Viễn cười. Hắn cúi đầu, hôn ở giữa mày Lâm Lộc. Biểu cảm kia gần như dịu dàng lại tràn ngập bi thương.
"Nếu thật sự cần, tôi sẽ tự tay đưa cậu ấy đi. Nếu kim tiêm còn dư lại của anh cũng không giúp cậu ấy bớt đau, bác sĩ Fred, tôi sẽ tự mình động thủ."
"Anh muốn gϊếŧ......"
"Đúng vậy, tôi sẽ tự tay gϊếŧ cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy không chịu tội như vậy nữa. Dù sao tôi chỉ là một quái vật, nên xuống địa ngục từ sớm. Lại nhiều thêm một tội cũng có sao chứ?"
"Anh!"
Bác sĩ Fred thiếu chút nữa bị Ninh Trí Viễn làm tức chết. Hai chữ "kẻ điên", y cũng sắp nói ghê tởm. Nhưng ngoại trừ hai chữ này, lại thật sự không tìm thấy từ khác có thể hình dung chuẩn xác loại bệnh sọ não có hành vi điên cuồng này -- Làm cho y nghẹn hỏng rồi.
"Cút ngay!"
Cuối cùng, y lựa chọn đẩy Ninh Trí Viễn ra, quan sát Lâm Lộc. Lại cẩn thận nghe nhịp tim, triệu chứng, lại nhất nhất đối chiếu với số liệu trên thiết bị......Hửm?
Đó chính là ba mũi đó.
Nếu là người bình thường, hiện tại tiếng cảnh báo của thiết bị y tế sẽ kêu hết đợt này đến đợt khoác, không ngừng báo cho y tin tức "bệnh tình nguy kịch".
Nhưng bên phía Lâm Lộc, thế nhưng tất cả đều còn tính là vững vàng, thậm chí có dấu hiệu tốt?
Sao lại thế này, chẳng lẽ Lâm Lộc thiên phú dị bẩm, hơn người bình thường?
"Lâm Lộc cậu ấy rất không có mẫn cảm đối với thuốc thần kinh. Kỳ quái......Trước kia cậu ấy cũng từng có sao? Ví dụ như thuốc tê mất đi hiệu lực trước khi phẫu thuật, hoặc là vấn đề cùng loại?"
"Lần này tôi dẫn cậu ấy chạy đến bệnh viện Nam Thành, không có một bệnh viện nào có thể giảm đau cho cậu ấy. Cùng một lý do thoái thác -- Những liều thuốc hợp pháp chính quy đều không có tác dụng đối với cậu ấy."
Khi Ninh Trí Viễn nói lời này, mặt vô biểu tình.
"Trước kia, tôi cũng đã từng hạ thuốc cậu ấy, là thuốc mê rất mạnh. Lẽ ra cậu ấy nên hôn mê trong bảy mươi hai giờ, nhưng hai lần, cậu ấy đều tỉnh rất nhanh."
"Anh còn hạ thuốc cậu ấy? Trời ơi, anh thật đúng là......"
"Kẻ điên, đúng không?"
Ninh Trí Viễn xoa giữa mày.
"Tôi biết rồi. Anh đã nói rất nhiều lần. Tôi là kẻ điên, tôi nói giúp anh, anh không cần mắng tôi nữa. Bác sĩ Fred, nói hiện tại nên làm sao bây giờ. Tiểu Lộc cậu ấy, còn có bao nhiêu tỉ lệ tỉnh lại?"
"......"
Bác sĩ Fred hít thật sâu.
Vốn dĩ tính cách của y hơi cực đoan, miệng còn độc hơn dao, nhưng lại có trình độ y học cao, những đại quan quý nhân có cầu với y, cho dù nghe y nói vài câu khắc nghiệt cũng không dám phản bác. Sống lâu như vậy, khi nào để người khác làm giận đến nói cũng nói không được?
Đáng giận!
"Làm sao tôi biết được! Chính anh tạo nghiệt phát điên, anh tới hỏi tôi? Anh chờ xem, ba ngày năm ngày, tám ngày mười ngày......Nói không chừng cậu ấy nằm tám năm mười năm cũng chưa tỉnh lại, cũng không phải không thể nào!"
Lời này đương nhiên là giận dỗi. Triệu chứng của Lâm Lộc cũng đã ổn định, cũng không có dấu hiệu chết não. Sao có thể nằm mấy năm không tỉnh lại? Tỉnh lại cùng lắm là vấn đề thời gian mà thôi. Y hoàn toàn là hận Ninh Trí Viễn xằng bậy như vậy, nói kích hắn mà thôi.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Ninh Trí Viễn nghe xong những lời này lại không hề hoảng hốt.
"Thật sự?"
"Anh có ý tứ gì? Anh còn rất vui? Anh cho rằng cậu ấy thực sự có từng ấy năm bất tỉnh nhân sự nằm ở chỗ này sao, để anh canh giữ ở trên mép giường nhìn cậu ấy chằm chằm, để anh làm người yêu thập nhị tứ hiếu sao?"
* Nhị thập tứ hiếu (二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp biên soạn. (Wikipedia)
Bác sĩ Fred nghiến răng nghiến lợi mà phi một tiếng.
"Nằm mơ! Cho dù cậu ấy không tỉnh lại, bệnh của cậu ấy vẫn sẽ phát triển! Trừ phi trong lúc hôn mê cưa chân của cậu ấy, nếu không cậu ấy cũng sẽ chết giống như cũ thôi, cũng sẽ không sống lâu thêm một ngày!"
"Đương nhiên tôi hiểu. Tôi cũng không trông cậy vào khi hôn mê qua đi là có thể ở để lại thời gian mười năm cho tôi ở trên giường bệnh. Chuyện tốt như vậy, làm sao tôi xứng hy vọng xa vời?"
"Cho nên vậy thì sao, anh vui cái gì? Nếu là Lâm Lộc thật sự chết, đừng nói cái gì mà thời gian cuối cùng, cậu ấy ngay ngay cả một câu di ngôn cũng không thể để lại cho anh!"
"Đúng vậy. Không để lại cho tôi cái gì hết. Rốt cuộc tôi không nhìn thấy Tiểu Lộc cười với tôi, cũng nghe không thấy cậu ấy kêu tôi một tiếng Trí Viễn ca. Cậu ấy cũng không có khả năng ôm tôi nữa, cho dù chỉ là một chút......"
Ninh Trí Viễn khẽ mỉm cười, biểu tình nhu hòa. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc Lâm Lộc.
"Nhưng nếu không có ý thức, cậu ấy sẽ không đau đi."
Bác sĩ Fred sửng sốt.
Y chưa từng nghĩ đến là lý do này.
Ở trong lòng Ninh Trí Viễn, Lâm Lộc không nên đau, mức độ quan trọng xếp hạng phía trước không phải là hắn tan nát cõi lòng, thế nhưng còn là đặt sự sống chết của Lâm Lộc ở phía trước?
Hắn có tật xấu gì!
"Tôi luyến tiếc cậu ấy. Nhưng sớm muộn gì cậu ấy cũng phải đi, tôi không thể vì chính mình, lại ngóng trông cậu ấy khổ thân. Có phải không, bác sĩ?"
Bác sĩ Fred hoàn toàn không nói lời nào.
Lời nói này không hề có sơ hở, rồi lại nơi sơ hở ở khắp nơi.
Hoặc là nói trắng ra một chút -- Ninh Trí Viễn, lời nói này chính là sơ hở.
Hắn quá vân đạm phong khinh.
Tình yêu của hắn đối với Lâm Lộc tựa như không tồn tại.
Bác sĩ Fred đánh giá Ninh Trí Viễn trên dưới, lắc lắc đầu.
"Anh không thích hợp. Anh có bệnh. Đừng ở chỗ này giả làm thánh mẫu -- Khiến tôi cảm thấy ghê tởm! Không bằng giữ sức một chút, chờ Lâm Lộc tỉnh lại hãy đến biểu diễn -- Hoặc là, trực tiếp đến trước mộ cậu ấy sám hối cũng được. Đúng không? Bạn trai cũ tiên sinh?"
Châm chọc mỉa mai xong, Bác sĩ Fred đứng dậy muốn đi. Lại không nghĩ rằng, Ninh Trí Viễn lại vươn tay, túm chặt cổ tay áo bác sĩ.
"Từ từ."
"Làm gì? Có chuyện thì nói ngay đi!"
"Tiểu Lộc cậu ấy......"
Nhìn Lâm Lộc nằm trên giường bệnh, giọng nói của Ninh Trí Viễn trở nên thấp hèn.
"Nghe lời nói vừa rồi của anh, cậu ấy sẽ còn tỉnh lại. Đúng không?"
"Anh hỏi tôi sao? Vừa rồi không phải rất bình tĩnh sao? Tôi cho rằng anh căn bản không để ý đó!"
"Sao có thể không để ý chứ. Nhưng mà cậu ấy......Nhất định sẽ rời đi. Tôi không làm được gì, bác sĩ, anh không rõ......"
"Rốt cuộc là anh ở chỗ này phát điên cái gì! Nhất định sẽ rời đi, hả? Vậy anh còn đưa cậu ấy đến làm gì, trên máy bay của anh trữ nhiều hàng như vậy, tùy tiện nã một phát súng chết vì tình yêu là được rồi. Anh thật đúng là không xem trọng mạng của mình, nhân tiện, cũng hoàn toàn không xem trọng mạng của Lâm Lộc."
Bác sĩ Fred cười lạnh một tiếng, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Ninh Trí Viễn.
"Bạn trai cũ tiên sinh. Anh nhìn kỹ Lâm Lộc, anh hãy nhìn cậu ấy. Bệnh của cậu ấy chuẩn đoán chính xác lại không phải ngày một ngày hai! Anh sợ cậu ấy đau? Tôi nói cho anh, cậu ấy vẫn luôn đau.
Đúng, chính là khiến trong lòng anh run sợ, đau lòng đến mức phải tự tiện tiêm thuốc cho cậu ấy -- Cậu ấy vẫn luôn đau như vậy, nhưng cậu ấy vẫn luôn nhịn qua! Bởi vì cậu ấy muốn tồn tại! Anh đoán vì sao cậu ấy muốn tồn tại?
Anh đoán cậu ấy có biết hay không, cậu ấy cứ duy trì như vậy là càng ngày càng tồi tệ? Làm sao cậu ấy không biết mình tăng liều thuốc lớn? Hoặc là dứt khoát tự kết thúc mình sớm một chút, chết cho xong việc?"
Bác sĩ Fred thả chậm tốc độ nói, lại câu câu chữ chữ càng thêm rõ ràng.
"Nếu là không không đoán được, tôi nhắc nhở cho anh.
Lần này cậu ấy trở về đế quốc, tổng cộng mang đi mười ống tiêm. Cậu vẫn luôn tỉnh táo mà dùng, năm ngày chỉ dùng một mũi. Đương nhiên liều thuốc không đủ, nhưng là cậu ấy chịu đựng đau cũng không muốn dùng nhiều thuốc quá sớm, đến cuối cùng thuốc cũng không cứu được. Có kỳ quái hay không? Đau sớm đau trễ đều là đau, theo logic của anh, không phải không nên đau từ sớm, càng đừng chịu tội, chờ đến cuối cùng không có cách nào khác liền chết cho xong việc, vĩnh viễn cũng sẽ không chịu tội sao?
Cậu ấy không có. Cậu ấy chịu đựng năm ngày. Nhưng chờ đến ngày thứ sáu, một ngày cậu ấy lại dùng hai ống tiêm, bởi vì hôm ấy cậu ấy muốn đi gặp một tên ngu ngốc.
Anh đoán xem, tên ngu ngốc kia là ai?
Sau đó, cậu nói với tôi tạm thời cậu ấy không thể trở về trị liệu, xin tôi đưa cho cậu ấy thêm mười ống tiêm nữa. Cậu ấy nói cậu ấy còn có việc phải xử lý, trực tiếp đi luôn, cậu ấy không yên lòng.
Anh lại đoán xem, cậu ấy muốn xử lý chuyện gì?
Người ngu xuẩn khiến cậu ấy không yên lòng lại là ai!"
Ninh Trí Viễn nhìn Bác sĩ Fred. Trong ánh mắt đa tình mãnh liệt. Môi rung động, lại không nói ra một câu.
Bác sĩ Fred thấy hắn như vậy, càng là giận sôi máu.
"Không đoán được sao? Hay là anh đoán được, lại không dám nói ra?
Không thể nào, bạn trai cũ tiên sinh. Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, anh cái kẻ kiêu ngạo kia đi đâu vậy? Anh thật sự không rõ cái này có ý nghĩa gì sao?
Được đi, ngu xuẩn, tôi thỉnh anh nhớ kỹ một chút -- Chính Lâm Lộc chưa bao giờ từ bỏ hy vọng.
Cậu ấy nói không đáng. Cậu ấy nói không có lý do sống sót. Đúng vậy, không sai, rất đúng! Nhưng điều này không có nghĩa cậu ấy không yêu sinh mệnh của mình, không yêu tất cả những gì cậu ấy đã trải qua hai mươi mấy năm, cho dù đều là nhận lấy cực khổ và tra tấn!
Anh nhìn cậu ấy, anh nhìn bộ dáng cậu ấy nằm trên giường bệnh!
Không phải hôm nay cậu ấy mới bắt đầu khổ sở, đau như vậy, nhưng cậu ấy vẫn gánh vác hết thảy, lựa chọn đi gặp anh, lựa chọn chiếu cố cuộc sống của cậu ấy và thế giới cậu ấy đã từng sống, cho dù cậu ấy sắp chết, sau này vốn dĩ tất cả không còn liên quan đến cậu ấy!
Nhưng mà anh thì sao? Anh làm cái gì? Anh không làm cậu ấy thất vọng sao?
Cậu ấy còn chưa chết, cậu ấy còn sống! Nhưng mà cậu ấy cũng không có cứt đứt hy vọng! Anh lại tuyệt vọng thay cậu ấy sao? Một lòng muốn chết vì tình đúng không, anh bày ra bộ dáng này cho ai xem chứ!"
Bác sĩ Fred nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cửa, rầm một tiếng đóng sập cửa.
Nhưng không quá vài giây, y lại đá văng cửa.
"Suy xét đến chỉ số thông minh của anh, Ninh Trí Viễn tiên sinh, làm rõ lời tôi nói đi!
Chết vì tình chơi rất vui sao? Anh cũng chỉ biết nghĩ đến chết, lại không nghĩ tới có thể nỗ lực một chút cùng nhau sống sót sao? Cậu ấy không tìm thấy lý do sống sót, anh có thể đi tìm giúp cậu ấy -- Hoặc là dứt khoát, chính anh trở thành lý do đó, không phải chuyện gì cũng chưa làm sao! Tôi cũng đã nói đến mức này rốt cuộc anh nghe có hiểu không, anh cái thứ đại ngu xuẩn ngàn năm khó gặp!"