"Cậu ấy chỉ là tạm thời chưa tỉnh. Cậu ấy sẽ tỉnh lại."
Ninh Trí Viễn nói chuyện đã bắt đầu mâu thuẫn trước sau. Nếu thật sự chắc chắn Lâm Lộc sẽ tỉnh, tại sao cả hắn cũng không dám ngủ, phải chịu khổ chờ như vậy?
Bác sĩ Fred hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái.
"Lâm Lộc đâu?"
Ninh Trí Viễn không nói gì, ngón tay hắn đáp ở trên tay vịn ghế sofa, ấn xuống một cái nút.
Cách một tiếng, sofa tự động chuyển đổi vài lần. Tấm thảm mềm mại trên mặt đất đột nhiên tách ra một vết rách thẳng tắp, kéo dài qua toàn bộ cabin. Một tấm kính thủy tinh công nghiệp trong suốt từ cái khe nâng lên, bác sĩ Fred căng thẳng.
Bác sĩ Fred lui về phía sau một bước. Y khϊếp sợ mà mở to hai mắt nhìn.
Phía sau tấm kính thủy tinh là một giường bệnh chăm sóc đặc biệt tiêu chuẩn. Lâm Lộc nằm ở phía trên, cánh tay cắm kim tiêm. Thiết bị chữa bệnh cũng được cố định ở bốn phía nột thất da, nhìn ra được dấu vết vội vàng chuẩn bị, những nội thất đắt tiền đó phủ đầy vết xước.
Càng khiến hắn kinh ngạc hơn chính là những chiếc ghế bằng da mềm mại khác cũng mở ra, phía sau giường bệnh nghiêng nghiêng lộ ra một loạt súng ống trọng hình. Phía dưới là đủ loại hộp đạn dược đủ kiểu dáng và dao găm chớp động hàn quang.
Tựa như vào nhầm kho vũ khí, muốn cái gì thì có cái đó. Thế nhưng trong đó còn có hai cái mặt nạ phòng độc, cùng với một bộ đồ phòng hộ -- Không thể khiến người ta không tò mò, bố trí những thứ như vậy trên máy bay tư nhân của mình, trong đầu vị chủ nhân này rốt cuộc đang tính toán điều gì?
Sofa đặt ở bên cạnh giường bệnh. Ninh Trí Viễn hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Lộc. Trong một cái nháy mắt, bác sĩ Fred cảm giác mình tựa hồ không ở đây, toàn thế giới chỉ còn lại một đôi uyên ương khổ mệnh này.
"Anh vẫn luôn nhìn cậu ấy chằm chằm như vậy? Anh cái kẻ điên này."
"Bác sĩ, anh cho xe cứu thương đến đây đi. Những thiết bị này không thể gỡ xuống được, không có thời gian chu toàn. Máy bay này chỉ là tạm thời, lúc ấy tôi thật sự sốt ruột. Tiểu Lộc quá đau rồi, nhưng những tên lang băm đó không có cách nào....Tôi chỉ có thể đưa cậu ấy đến tìm anh. Nhưng tôi sợ cậu ấy chịu không nổi."
Ninh Trí Viễn duỗi tay nắm lấy tay Lâm Lộc. Mu bàn tay nổi gân xanh, hơi hơi phát run.
"Chỉ có thể sửa chiếc máy bay này lại một chút, những chiếc máy bay khác đều quá nhỏ, không thể trang bị thiết bị chữa bệnh."
"Xem ra anh cũng rất có tiền. Thoạt nhìn chiếc máy bay này cũng đắt tiền hơn những chiếc máy bay tư nhân tôi từng thấy trước đây. Còn không tính của vui chơi hiếm lạ này....Súng ống đạn dược? Không phải là tùy tiện có thể xem như hàng thông thường. Nhiều thiết bị nặng như vậy, chuẩn bị thêm lính đánh thuê hẳn là cũng đủ rồi?"
Bác sĩ Fred có ý vị sâu xa mà nhìn Ninh Trí Viễn chằm chằm.
"Cùng lắm hiện tại anh đã hiểu rõ. Có đôi khi một người lại có bản lĩnh, cũng không đánh lại vận mệnh không nhân từ. Sinh lão bệnh tử, ái hận ly biệt, ai cũng giống nhau, mặc kệ là thiên tài, hay là kẻ điên. Đúng không, bạn trai cũ tiên sinh?"
Rõ ràng là bị chọc trúng tâm sự, tay Ninh Trí Viễn càng run hơn. Giọng nói hắn khàn khàn.
"Bác sĩ, anh đến xem cậu ấy đi. Tôi biết tôi là người điên, anh trào phúng tôi như thế nào tôi đều tán thành......Nhưng Tiểu Lộc cậu ấy đang chịu khổ!"
"Anh cho rằng người tôi nói chính là anh? Vốn dĩ người tôi nói chính là Lâm Lộc. Vốn dĩ tôi cho rằng cùng lắm cậu ấy là một thiên tài bi kịch, hiện tại mới phát hiện, cậu ấy cũng là một kẻ điên rõ đầu rõ đuôi -- Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của anh, tôi càng kiên định điểm này. Không phải kẻ điên, làm sao có thể trộn lẫn với anh?"
Bác sĩ Fred cười cười, đôi tay đút vào túi. Y lại quét mắt liếc nhìn những dụng cụ phía sau tường kính, tầm mắt xẹt qua những số liệu theo dõi đang nhảy lên không ngừng.
"Tạm thời cậu ấy không có việc gì, số liệu vẫn ổn định. Đợi lát nữa, tôi kêu xe cứu thương đưa cậu ấy trở về. Hiện tại anh có thể tìm chỗ ngủ một giấc."
"Tôi không ngủ được."
"Hả?"
"Cậu ấy vô cùng đau đớn, cậu ấy đang khóc, sao tôi có thể ngủ được......"
Người đàn ông cường hãn như vậy không biết dày vò mấy ngày đêm, cũng đã sắp không chống chịu nổi. Ninh Trí Viễn nhéo nhéo giữa mày, giọng nói cũng dần thấp hèn, biến thành lầm bầm lầu bầu.
"Sau đó lại dùng thuốc. Cậu ấy có thể ngủ một hồi. Nhưng tôi không dám ngủ. Tôi sợ tôi ngủ, tỉnh lại thì cậu ấy đã đi rồi......
"Tôi hiểu được. Lúc Lâm Lộc tỉnh, anh đau lòng cho cậu ấy, cả ngày lẫn đêm không thể ngủ, cậu ấy ngủ đi rồi, anh lại lo lắng cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại, cũng không dám ngủ, đúng không?"
Bác sĩ Fred hừ lạnh một tiếng, một chân đá lên tường thủy tinh.
"Tiền đồ đâu! Làm chính anh chết, Lâm Lộc thì phải cứu?"
"......"
"Anh không nghĩ chờ khi tôi cứu Lâm Lộc, cậu ấy lại nghe nói anh dày vò mình chết rồi, cậu ấy làm sao bây giờ sao? Cậu ấy không sống tốt thêm được mấy ngày! Chết trước lẻ loi, trước giường không có một người quen biết, anh trông cậy vào ai ôm cậu ấy an ủi cậu ấy đưa cậu ấy đến cuối đoạn đường -- Tôi sao?"
Cả người Ninh Trí Viễn chấn động. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên. Lời nói tàn nhẫn tuyệt tình như vậy, thế nhưng khiến hắn lộ ra vài phần an ủi.
Ánh mắt tựa như không thể nhìn, cũng khôi phục chút sáng rọi.
"Cậu ấy thật sự có thể cứu được?"
"Cái này không phải nói chơi! Đều đưa đến cửa chúng tôi rồi, còn có thể chết thành sao? Tôi nói có thể sống, nhất định có thể sống, hiện tại tôi nói cho anh, chẳng những Lâm Lộc không chết được, hơn nữa khi tỉnh lại đảm bảo tung tăng nhảy nhót, còn có thể vượt qua nguy cơ này ba, năm lần cũng không nói chơi -- Vẫn chưa tỉnh lại cái gì? Là thuốc quá liều? Anh tiêm thuốc giảm đau cho cậu ấy đúng không, tôi cho cậu ấy cái hộp nhỏ? Tiêm quá liều, dẫn tới sinh ra phản ứng phòng vệ ở trong cơ thể mà thôi! Anh cái thứ ngu xuẩn này, chuyện thuốc xổ tôi sẽ từ từ tính sổ với anh. Tóm lại, hiện tại anh cút đi ngủ cho tôi, giữ lại mạng anh chăm sóc cậu ấy, không được ném Lâm Lộc phiền toái này cho tôi! Nghe hiểu chưa?"
Ninh Trí Viễn gật đầu một chút. Rất rõ ràng là hắn nghe hiểu. Bác sĩ Fred xoay người đi ra ngoài cabin -- Đầy mặt châm chọc mỉa mai xoay người, trong nháy mắt cũng biến thành một tiếng thở dài nhỏ khó phát hiện.
"Kẻ điên sao, kẻ điên!"
Bước xuống cầu thang, tâm tình bác sĩ Fred cực kỳ nặng nề.
Đến một bước này y còn có thể nhìn không ra sao? Chờ đến ngày Lâm Lộc chết, khẳng định Ninh Trí Viễn cũng không sống được.
Kỳ thật lần trước ở đế quốc, Ninh Trí Viễn đã cùng y nói chuyện một lần. Đó là ngày hôm sau khi y và Lâm Lộc uống đến tận tình điên cuồng ở quán bar, Ninh Trí Viễn trực tiếp xông phòng khách sạn của y.
"Ở trong khách sạn cao cấp có an ninh tốt thật, người thường đến đại sảnh cũng yêu cầu chứng minh thân phận. Tôi lại cầm hộ chiếu quốc tế đặc biệt, cho dù đội trị an dưới trướng hoành đế đế quốc các anh cũng phải né tránh ba phần, khẳng định không dám tùy tiện xông vào phòng tôi -- Đương nhiên, nếu họn họ không có lệnh điều tra, có muốn cũng không xông vào được."
Bác sĩ Fred mặc áo ngủ, ném quyển sách đã đọc được một nửa trong tay lên bàn sách. Y đứng lên, nhìn về phía Ninh Trí Viễn đang bước tới gần mình.
"Cho nên anh vào bằng cách nào, bạn trai cũ tiên sinh?"
"Rốt cuộc Lâm Lộc sao lại thế này."
"Cái gì?"
"Tôi nói bệnh của Lâm Lộc! Cuối cùng là làm sao vậy, xảy ra chuyện gì! Tại sao cậu ấy nói cậu ấy không sống được bao lâu nữa, chuyện như thế nào?!"
"A, anh nói cái này."
Bác sĩ Fred lại ngồi xuống. Y lại nhặt quyển sách kia lên lần nữa.
"Tùy tiện tìm một bệnh viện, đưa cậu ấy vào đi. Tuy rằng là bệnh hi hữu, nhưng quá trình mắc bệnh tiến triển đến giai đoạn này, cũng không đến mức khám bệnh không ra. Đến lúc đó anh lấy được bệnh án, vừa thấy sẽ biết."
Y đỡ đỡ mắt kính.
"Đúng rồi, ngày hôm qua anh lộng cậu ấy, hiện tại cũng lúc này. Khám bệnh cũng nên ra tới rồi đi?"
"Tôi không đưa cậu ấy đến bệnh viện."
"Tại sao?"
"Cậu ấy không muốn."
Đến lúc này bác sĩ Fred mới bằng lòng giương mắt liếc hắn một cái. Đã có thể nhìn một cái, nhưng khinh miệt bên trong cũng miêu tả sinh động.
"Phải không? Anh loại gia hỏa giống như đại tinh tinh này, động hay không động liền lấy bạo lực ra, không có một chút kiên nhẫn. Thế nhưng anh còn biết tôn trọng ý tứ của cậu ấy?"
Nói đến đây, y nhíu mày.
"Không đúng. Nếu cậu ấy không muốn nói cho anh, lại càng không thể nói cho anh tôi là bác sĩ. Tại sao anh lại biết tôi?"
"Tôi tra được. Cậu ất còn đang hôn mê, tối hôm qua cậu ấy và tôi......Cho tới bây giờ, cậu ấy còn chưa tỉnh. Đúng là tôi có mời bác sĩ, nhưng không có đi bệnh viện. Chỉ là nghe được tiếng xe cứu thương, cậu ấy bắt đầy giãy giụa ở trong hôn mê......Chưa nói tới cái này, ngay cả cầm chân cậu ấy một chút, cho dù chỉ là mắt cá chân, phản ứng của cậu ấy cũng khiến người ta sợ hãi. Cho nên, đúng là tôi không biết cậu ấy là làm sao."
Ninh Trí Viễn bất lực mà ngồi xuống ở một bên.
"Thật xin lỗi, bác sĩ Fred. Ban đầu tôi cho rằng anh là bạn trai mới của cậu ấy.....Ghen ghét làm đầu óc tôi không thể nghĩ được gì, tôi xin lỗi."
"Cái này không quan trọng. Đầu óc không nghĩ được gì, nói giống như anh có ý đùa."
Trào phúng một câu, bác sĩ Fred tiếp tục nói,
"Nhanh như vậy đã được thân phận của tôi, lại có thể đến đây, xem ra anh quả nhiên không phải người bình thường. Trách không được Lâm Lộc sợ anh như vậy, nói dừng ở trong tay anh thì sẽ không có khả năng chạy thoát. Anh sẽ nhốt cậu ấy lại, sau đó mạnh mẽ cưa chân cậu ấy."
"Cậu ấy......"
"Cậu ấy cái gì mà cậu ấy? Chẳng lẽ cậu ấy nói sai rồi? Anh nhìn xem bộ dáng của anh ngày hôm qua một lời không hợp đã muốn cắt yết hầu của tôi! Cho dù cậu ấy thật sự yêu đương cùng tôi thì thế nào, anh ghê gớm bao nhiêu, trông mong người ta chia tay với anh còn lập đền thờ thủ thân như ngọc cho anh sao? Thật sự ghen, ghê gớm làm một trận với tôi, thế nhưng dám đào dao nhỏ? Thật có năng lực!"
Ỷ vào hiện tại Ninh Trí Viễn khẳng định không dám động thủ, bác sĩ Fred nói thành nghiện. Phun đến lời cuối cùng, hắn nghiêng con mắt nhìn Ninh Trí Viễn, xem như cho cái khẳng định nho nhỏ.
"Nhưng mà cuối cùng anh tới tìm tôi, ngược lại cũng không ngu xuẩn lắm. Nếu là anh thật sự ép cậu ấy đến bệnh viện, một phen khổ tâm của cậu ấy đã có thể cho chó ăn."
"Khổ tâm của Tiểu Lộc......Là cái gì?"
"Khổ tâm của Lâm Lộc là cái gì, không phải anh đã sớm biết sao?"
Bác sĩ Fred buồn cười nói.
"Nếu không tại sao anh phải cố ý tìm tới cửa chứ? Đáng tiếc, tôi không có cách nào nói cho anh đáp án anh muốn, anh hết hy vọng rồi."
Ninh Trí Viễn không nói gì.
Rõ ràng sắc mặt của hắn trắng bệch đi. Như là không thể tin được, rồi lại không thể không tin.
"Tiểu Lộc, cậu ấy thật sự muốn chết. Bệnh của cậu ấy không có cách nào chữa trị. Cậu ấy là tới cửa cáo biệt với tôi, nhưng cậu ấy lại không tính toán nói gì với tôi hết."
Một câu lại một câu, nói thật chậm. Những lời này như là đám lửa, dày vò tâm can.
"Nếu anh không tới, qua mấy ngày cậu ấy liền ném tôi đi, lại biến mất ở trước mặt tôi lần nữa. Cuối cùng cậu ấy đi đâu, gặp cái gì tôi cũng không biết. Cậu ấy muốn bỏ tôi lại lẻ loi mà đi tìm chết. Tôi nói đúng không?
"Đúng -- Cũng không đúng. Anh chỉ đoán đúng một nửa."
Hút một hơi thuốc, bác sĩ Fred ấn dụi tàn. Y đánh giá sắc mặt Ninh Trí Viễn, biết hắn đã sắp không chịu nổi. Nhưng mà y không tính buông tha cho hắn, còn tính toán bắt hắn gánh gắn nặng bất kham, lại hung hăng thọc một đao.
"Bệnh của cậu ấy không phải không có cách nào chữa trị, là chính cậu ấy không muốn trị. Đúng là cậu ấy sắp chết, bởi vì cậu ấy không muốn tiếp tục sống nữa. Bởi vì cậu ấy cảm thấy trên thế giới này, không còn thứ đáng giá để cậu ấy nỗ lực sống sót.
Còn anh......Khả năng anh không biết, tôi biết anh nhiều hơn so với tưởng tượng của anh. Thật ra tôi cũng đã từng khuyên cậu ấy, nếu còn có bạn trai, cũng không tính còn ràng buộc? Dứt khoát vì người kia, tiếp tục sống thử xem?
Nhưng Lâm Lộc cự tuyệt rất dứt khoát.
Lý do của cậu ấy cũng rất đơn giản.
'Bởi vì anh, không đáng'."