"Ninh Trí Viễn"
Lâm Lộc đột nhiên biến sắc.
"Anh đây là uy hϊếp tôi?"
"Chưa nói đến uy hϊếp. Tiểu Lộc, chỉ là tôi muốn tranh thủ một chút. Trái tim của em quá cứng rắn, tôi cảm giác cho dù tôi chết ở trước mặt em, em cũng sẽ không nhìn tôi một cái. Nhưng tôi không cam lòng.
Tiểu Lộc, đêm qua em đưa ra nhiều yêu cầu với tôi như vậy, là chiếu cố Bình tỷ và con gái của chị ấy, là đối xử tử tế với Từ Thu Quân, là chăm sóc thầy của em....Nhưng chính em thì sao? Em muốn tôi có thể thỏa mãn em, vậy em thì sao? Em xoay người rời đi, cứ như vậy ném tôi ở lại nam thành?
Tại sao em có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Ninh tiên sinh, giữa chúng ta là chia tay. Rất nhiều người cũng sẽ chia tay, bọn họ cũng đều rất tốt, họ sẽ tiếp tục đi về phía trước, sẽ có cuộc sống mới...."
"Còn sẽ có bạn trai mới, lên giường với hắn, không bao giờ tách rời, cùng hắn ra nước ngoài định cư không bao giờ trở về! Có phải hay không?!"
Lâm Lộc rùng mình.
"Anh nghe được?"
"Đúng vậy, tôi nghe được. Em nói chuyện điện thoại với Tiểu Chu, tôi nghe được rành mạch. Nhưng tôi nghĩ, tôi có thể cạnh tranh công bằng với bất kỳ kẻ nào, tôi không tin tôi đối với trái tim em, những chuyện tôi làm vì em sẽ thua người khác. Nhưng tôi không nghĩ tới chính là em không cho tôi cả một cơ hội cạnh tranh. Hiện tại em đi gấp gáp như vậy, là sốt ruột trở về tìm hắn sao?"
Lâm Lộc nhìn dưới đất, không nói gì.
"Tiểu Lộc. Tôi yêu em. Không ai yêu em hơn tôi hết."
Lông mi Lâm Lộc run run, ngẩng đầu lên.
"Nếu anh nói chính là thật sự, vậy thả tôi đi đi."
"Thả em đi? Có thể. Em biết tôi không hạ thủ được với em. Nhưng mà hai người Bình tỷ thì sao? Em bức tôi đáp ứng những chuyện đó, em không tự mình nhìn em có thể yên tâm sao? Làm sao em biết tôi có làm được hay không? Lỡ như tôi thất tín bội nghĩa thì sao? Lỡ như tôi tra tấn họ để ép em trở về thì sao?"
"Tôi biết anh không phải loại người này......Anh nếu đáp ứng tôi rồi thì sẽ không thất hứa."
"Em còn rất tin tưởng tôi."
Ninh Trí Viễn tự giễu cười một tiếng, tay ôm ngực.
"Nhưng những người khác không nói như vậy. Ai cũng đều biết tôi tàn nhẫn độc ác, trong thương giới ở nam thành cũng coi như nổi danh. Tôi vì mục đích mà không từ thủ đoạn, tôi đã từng bức nhiều người táng gia bại sản cửa nát nhà tan, ai có lỗi với tôi tôi sẽ bắt họ trả gấp trăm lần! Tôi đã từng gϊếŧ người, ngay cả mạng của cha ruột cũng là tôi tự tay! Lâm Lộc, em phải vì bạn trai mới của em khiến bọn họ mạo hiểm như vậy? Thủ hạ của tôi cũng không biết đồng tình là gì, xem tâm tình của tôi mà sống?"
"Nhưng anh đã đáp ứng tôi rồi!"
"Em chỉ cái gì? Những cái em tự quyết định ở tiệm lẩu sao? Đó là em một bên tình nguyện, tôi không đáp ứng em gì hết. Cho nên, Lâm Lộc, sau khi em đi tôi đối phó với bọn họ như thế nào, đều là tự do của tôi."
Ninh Trí Viễn cười, tất cả trong ánh mắt đều là trào phúng. Chính hắn cũng không biết là đang trào phúng Lâm Lộc, hay là ở trong tuyệt vọng không nghĩ được biện pháp nào nữa, nói cái gì đều không thể buông tay.
"Nếu là nói điều kiện, vậy nên hai bên đều đề ra điều kiện. Phía bên em đề ra một đống, tôi nơi này lại không có gì -- Cái này không được, không công bằng. Huống chi, mặc kệ là mua nhà nghỉ, chiếu cố mẹ con Bình tỷ, hay là người mẹ khó đối phó kia của em, chuyện nào cũng không phải dễ dàng. Làm kinh doanh còn chú ý giao dịch công bằng ngươi tình ta nguyện, em đây ép bán?"
"Ninh Trí Viễn, anh muốn giảng đạo lý! Chỗ Bình tỷ, nhà nghỉ và trường học của Bình tỷ, là chính anh trước kia đưa ra yêu cầu! Tôi chỉ là muốn khuyên mẹ con họ đồng ý, cái này cũng tính là đề ra một đống yêu cầu? Còn Từ Thu Quân, vốn dĩ chính là anh sắp xếp! Tôi nói cảm ơn với anh, cũng thành nói điều kiện?"
"Nói không sai, em không có yêu cầu gì khác. Nhưng ai quy định điều kiện cũ thì không thể sửa đổi một chút chứ?"
Ninh Trí Viễn ôm ngực nhìn Lâm Lộc.
"Trước đêm nay, tôi xem anh trở thành người yêu của tôi, đương nhiên mọi chuyện cũng muốn chiều em vui vẻ. Hiện tại em muốn đi luôn, nói cái gì cũng không chịu làm người yêu tôi, đương nhiên điều kiện nên thay đổi -- Tăng giá, Tiểu Lộc em chưa từng nghe nói sao?"
Sắc mặt Lâm Lộc liền thay đổi.
"Anh muốn uy hϊếp tôi? Tôi tin tưởng anh như vậy, thế nhưng anh phải dùng họ tới uy hϊếp tôi?"
"Vì sao em phải tin tưởng tôi, em biết rõ tôi là thương nhân. Không có lợi thì không dậy sớm, chuyện không có lợi ích vì sao tôi phải làm -- Vì cái gì em chắc chắn tôi sẽ làm? Chỉ bởi vì em biết tôi không buông được em xuống sao?
Nhưng nếu em cũng không chịu cho tôi một cơ hội, hà tất tôi phải chiếu cố những người không liên quan giúp em? Tôi hoàn toàn có thể mắt lạnh nhìn bọn họ đi tìm chết, cũng không duỗi một ngón tay hỗ trợ."
"Ninh Trí Viễn, tại sao anh lại vô sỉ như vậy?"
"Em sai rồi. Cái này không phải là vô sỉ gì hết. Là chính em quá ngây thơ, rời khỏi tôi lâu như vậy, còn không có một chút tiến bộ nào. Bộ dáng này của em, sao có thể kêu tôi yên tâm để em đi?"
Ninh Trí Viễn cười cười. Hắn lại châm một điếu thuốc.
"Tôi hy vọng em có thể hiểu rõ một chuyện. Sau khi em đi, tôi có thể làm gì thì làm với bọn họ. Tôi có thể đuổi họ tới đầu đường, khiến họ không có nhà để về, cũng có thể khiến họ không tìm được công việc, không nuôi sống được chính mình -- Sắc mặt em thay đổi. Em sợ? Hay rất phẫn nộ? Em nghĩ tới cái gì? Cho dù em nghĩ đến cái gì, tôi đều có thể làm được, cũng có thể ti tiện hơn gấp mười lần.
Ví dụ như cô bé kia. Tiểu Mỹ đúng không? Cô bé rất đáng yêu. Em rất đau cô bé, mẹ cô bé cũng vậy. Theo lý thuyết, hẳn là cô bé có thể hạnh phúc mà trưởng thành, còn sau khi thành niên, một cô xinh đẹp nghèo khó có thể tránh khỏi cám dỗ của thể giới này hay không, đó chính là một chuyện khác.
Nhìn ra được em rất quan tâm cô bé. Nếu không, vì sao phải nhờ tôi kiếm một trường học tốt cho cô bé?
Nhưng em có nghĩ tới hay không, kỳ thật tôi cũng có thể đủ để ở hướng ngược lại đẩy cô bé một phen. Chuyện tôi có thể làm quá nhiều. Ví dụ như, ép cô bé lên phố, sắc mặt em càng khó nhìn. Em là đang lo lắng cho cô bé. Lâm Lộc, lòng tôi hiện tại rất đau. Bởi vì em đi rồi, tôi chỉ biết rơi vào kết cục còn bi thảm hơn so với cô bé, nhưng em lại không muốn lo lắng cho tôi dù chỉ một giây đồng hồ.
Em đối với họ tốt như vậy. Còn tôi thì sao? Lâm Lộc, em có thể đối tốt với tôi một chút được không?
Nếu em tin tưởng tôi, vì sao không thể cho tôi một cơ hội? Dù chỉ một tháng thôi......Lâm Lộc, tôi đã nghĩ hết biện pháp rồi. Tôi nguyện chăm sóc họ thay em, tôi đáp ứng em rồ. Tôi sợ em không vui, tôi sợ rất nhiều chuyện....Nhưng mà tôi không có cách nào buông tay để em đến l*иg ngực của người đàn ông khác.
Tôi chịu không nổi cái này, thật sự, tôi chịu không nổi......Em nên biết, trong tay tôi có điểm yếu của em, vốn dĩ càng có thể dùng cách ti tiện hơn giữ lại em!
Em biết tôi có thể làm cái gì sao? Thành phố này, đàn ôn giống như sài lang nhiều như vậy. Chỉ cần ba tháng, Tiểu Mỹ của em sẽ bị ăn đến không còn cặn! Thậm chí giống như chó....."
"Đủ rồi!"
Sắc mặt Lâm Lộc xanh mét, hung hăng đẩy Ninh Trí Viễn ra muốn đi ra ngoài. Nhưng sao Ninh Trí Viễn có thể để cậu đi? Hắn vặn trụ bả vai Lâm Lộc, ấn cậu ở trên tường.
"Tôi còn chưa nói xong......"
"Súc sinh!"
Chát!
Lâm Lộc trở tay chính là một cái tát, chính là tát ở trên mặt Ninh Trí Viễn.
Này một cái tát là thật sự tàn nhẫn. Ninh Trí Viễn bị tát đến nghiêng đầu. Năm dấu ngón tay đỏ chói, rõ ràng mạch lạc ở trên mặt hắn.
Trong phòng lặng im không tiếng động. Qua một hồi lâu, Ninh Trí Viễn tự quay đầu đi, phun một ngụm máu sang bên cạnh. Bên trong hỗn độn, đại khái là hàm răng đập vỡ thịt trong miệng.
Ninh Trí Viễn rũ mắt, đầu lưỡi đẩy đẩy ở trong quai hàm. Hắn liếʍ miệng vết thương, như là một con sói cô độc lánh ở trong huyệt động, tự liếʍ vết thương cho mình.
Thật lâu sau, hắn cười khổ một tiếng.
"Lâm Lộc, em xuống tay cũng thật tàn nhẫn."
Lâm Lộc không nói chuyện.
"Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng. Hiện tại, em có thể ngồi xuống sofa với tôi, chúng ta từ từ chuyện?"
Ninh Trí Viễn vươn tay, làm động tác mời. Mà Lâm Lộc cũng không nhìn hắn, cánh tay cậu vươn qua cánh tay hắn, mở chốt cửa.
Cửa mở, cậu đẩy Ninh Trí Viễn ra, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Cánh tay của Ninh Trí Viễn còn duỗi ở giữa không trung. Rõ ràng là một động tác lịch thiệp, trên mặt lại là dấu tay đỏ chói, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Đứng ở trước thang máy, Lâm Lộc vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của Ninh Trí Viễn đuổi theo, dừng ở trên người cậu. Cậu nhìn chằm chằm con số đang thay đổi ở trên thang máy, rốt cuộc đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra ở trước mặt cậu.
Cậu đi vào, ấn xuống lầu một. Cửa thang máy chậm rãi khép lại. Một cánh tay với vào chặn lại, ngăn cửa thang máy đóng vào. Là một cánh tay gầy nhưng mạnh mẽ, lộ ra những dấu răng mơ hồ, sâu đến có thể thấy màu đỏ rõ ràng.
Đó là Ninh Trí Viễn.
"Lấy cái này đi đi."
Trong tay hắn cầm theo một cái khăn quàng cổ. Cầm thật sự chặt, móng tay cắm vào vải lông cừu mềm mại.
Lâm Lộc không nhìn, không nhận, không lên tiếng. Cậy đứng ở thang máy tựa như một pho tượng trầm mặc.
"Lấy đi. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó đã muốn mua tặng cho em."
"Kỳ thật tôi biết, dùng bọn họ để nói điều kiện với em, nhất định em sẽ tức giận. Có phải em thấy tôi rất đê tiện không?"
"Nhưng em cũng nên nghĩ lại, nếu tôi muốn thật sự làm như vậy, hà tất phải chờ tới hôm nay? Em trốn ở đâu mà tôi tìm không thấy em, không thể dùng họ uy hϊếp em, không thể ép em về nước? Nếu tôi muốn làm, tôi còn cố ý chờ em về nước, chờ đến khi giáp mặt mới nói với em, chính là vì ăn một cái tát này của em sao?"
Lâm Lộc không ngẩng đầu như cũ. Nhưng bờ môi của cậu mím lại.
Cái khăn quàng cổ kia đong đưa ở trước mắt cậu, ở trên chiếc khăn thượng hạng thêu thùa tinh tế, một con nai bốn vó bay lên, nhảy ở trong rừng rậm.
"Tiểu Lộc, em thật sự thay đổi rồi. Tôi lường trước khả năng em sẽ tức giận, nhưng tôi thật sự không nghĩ tới, thế nhưng em sẽ động thủ."
"Cũng tốt. Học được động thủ thì sẽ không ai bắt nạt em nữa. Nếu không, tôi không ở bên cạnh em, em lại gặp phải một tên vô lại giống tôi thì làm sao bây giờ?"
Ninh Trí Viễn tiến vào thang máy. Hắn nhẹ nhàng vòng khăn quàng ở trên cổ Lâm Lộc, động tác rất cẩn thận. Thật giống như sợ hãi tấm vải mềm mại mượt mà này sẽ làm trầy da Lâm Lộc.
"......Nếu là có người bắt nạt em, em sẽ nói cho tôi chứ?"
Sau khi trầm mặc thật lâu. Lâm Lộc quay đầu đi, lông mi cũng run run.
"Tiểu Lộc, đáp ứng tôi. Nếu là có người bắt nạt em, nhất định phải nói cho tôi. Để tôi dạy dỗ hắn cho em."
"Đáp ứng tôi. Em đáp ứng tôi rồi, tôi sẽ để cho em đi."
"Xin lỗi, tôi không cần."
Rốt cuộc Lâm Lộc đã mở miệng.
"Tôi cũng sẽ không trêu chọc phải một 'anh' khác......Có một mình anh đã đủ làm người đau đầu."
"Tôi có thể hiểu là không ai có thể thay thế tôi trong lòng em sao?"
"Không cần quá tự luyến, Ninh tiên sinh!"
Lâm Lộc đột nhiên ngẩng đầu, dùng sức trừng mắt Ninh Trí Viễn. Tức giận nảy lên gò má, vành mắt cũng đỏ lên.
"Nếu có thể được chọn một lần nữa, tôi nhất định sẽ không lựa chọn yêu anh!"
"Như vậy sao? Nói thật, tôi nghe xong vẫn là rất vui vẻ. Ít nhất, em cũng không phủ nhận en đã từng yêu tôi."
Ninh Trí Viễn cười cười, khóe mắt cũng đỏ lên.
"Nếu có thể lựa chọn một lần nữa, tôi nhất định sẽ không để em hối hận vì đã lựa chọn yêu tôi. Đáng tiếc, xem ra nói cái gì em cũng không cho tôi cơ hội này."