Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Quyển 1 - Chương 178: Tiểu Lộc đáng thương

Tiểu Chu cầm theo một phần sandwich đi ra chung cư. Đây là Lâm Lộc nghe nói hắn không ăn sáng, đóng gói giúp hắn mang đi.

"Lâm ca tốt như vậy, cố tình lại thích Ninh tổng. Tính tình kia của Ninh tổng...Aiii."

Nói thầm một câu, Tiểu Chu đi vào bãi đỗ xe dưới lầu chung cư. Một chiếc xe Bently màu xám bạc ngừng ở cửa, hắn mới kéo cửa xe ra ngồi vào, đã nghe được phía sau truyền đến một câu.

"Tại sao chậm như vậy?"

"Ninh tổng, trạng thái của Lâm ca không tốt lắm. Tôi hơi lo lắng, nên chậm trễ một chút."

Trên ghế sau, vốn dĩ Ninh Trí Viễn ngồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Nghe câu đó, hắn mở mắt.

"Phải không?"

"Đúng vậy, Ninh tổng. Sắc mặt Lâm ca trắng bệch, nhìn rất dọa người. Vốn dĩ tôi muốn khuyên anh ấy đi bệnh viện khám xem, nhưng anh ấy nói còn phải đến phòng làm việc......Ninh tổng, chỉ cần ngài mở miệng, trước nay Lâm ca đều nhất định nghe lời. Nếu không ngài gọi điện thoại cho anh ấy, kêu anh ấy tốt nhất nên nghỉ ngơi đi?"

"Không cần phải xen vào cậu ta."

Ninh Trí Viễn nhắm hai mắt lại.

"Còn có thể đi múa, có thể có chuyện gì. Lái xe đi."

"Vâng."

Tiểu Chu không dám nói thêm nữa. Hắn lấy ra một tờ ghi nhớ từ trong túi công văn, bắt đầu báo cáo lịch trình hôm nay. Chờ sắp xếp công việc xong, đã là chín giờ sáng. Tiểu Chu càng ngày càng đói, ngón tay nắm đến phần sandwich kia vài lần, lại đều rụt trở về.

Rốt cuộc đây là thời gian công tác, đây vẫn là trên xe ông chủ. Trong thời gian làm việc lại làm trò ăn vụng trước mặt ông chủ, không tốt lắm hay không?

Nhưng hắn thật sự rất đói bụng, huống chi đây là Lâm Lộc đưa cho, ông chủ không cho cấp dưới mặt mũi, cũng nên cho Lâm ca vài phần thể diện đi?

Tiểu Chu hạ quyết tâm.

"Ninh tổng, trước khi Lâm ca ra cửa đưa cho tôi phần sandwich. Ngài xem......"

Ninh Trí Viễn nghiêng đầu liếc hắn mắt một cái, sắc mặt lạnh lùng như cũ. Tiểu Chu bị hắn nhìn đến lông tơ dựng thẳng, yên lặng mà cất túi đồ ăn vào trong cặp lại.

"Lấy ra đi."

"A?"

Tiểu Chu nghe lời lấy túi đồ ăn ra. Hắn trộm liếc mắt nhìn Ninh Trí Viễn một cái, cảm giác biểu cảm của ông chủ vẫn tính là hiền lành.

Đây là, cho hắn ăn sao? Không nghĩ tới, không đợi hắn há mồm, Ninh Trí Viễn lại thờ ơ vươn tay về phía hắn.Tiểu Chu hơi ngốc.

"Còn thẫn thờ gì nữa? Đưa đây."

Tiểu Chu càng ngốc. Nhưng hắn không dám hỏi, ngoan ngoãn đưa sandwich qua.

"......Lại là sốt salad tương."

Ninh Trí Viễn đánh giá túi đồ ăn trước mặt một phen, trên mặt đều là ghét bỏ.

"Vị chua nặng như vậy, cũng không biết có gì ngon."

"Cái kia, Ninh tổng......"

Tiểu Chu yếu ớt mở miệng.

"Tôi cảm thấy có người làm cho, cũng khá tốt. Hơn nữa sốt salad tương, kỳ thật tôi cũng rất thích ăn."

"Ninh Trí Viễn không để ý đến hắn. Hắn đoan trang một hồi, cắn xuống một ngụm. Thong thả ung dung, nhai kỹ nuốt chậm, Lại như ai oán chăm chú nhìn Tiểu Chu, ăn miếng sandwich kia không còn một miếng.

Sau đó, hắn đưa túi đồ ăn trống rỗng chỉ còn một chút nước sốt cho Tiếu Chu, lấy khăn giấy lau lau ngón tay.

"Tiểu Chu, kêu tài xế quay đầu."

"Đi đâu?"

"Đi tìm Lâm Lộc."

Ninh Trí Viễn chống cằm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

"Tính ra cậu ta cũng lòng. Vừa lúc hôm nay không có việc gì, dẫn cậu ta ra ngoài một chút."

....................

Phòng làm việc "Tĩnh Lâm" mở cửa.

So với thời gian bắt đầu buổi học Lâm Lộc đến sớm hơn nửa tiếng. Lại không nghĩ rằng, có người còn sớm hơn so với cậu.

Người nọ mặc đồ thể dục, màu da ngăm đen, mày rậm, vai rộng chân dài. Từ xa nhìn lại, không giống học viên học vũ đạo, nhìn qua như là vận động viên bóng rổ. Hắn là một trong những học sinh có thiên phú nhất của Lâm Lộc, tên là Lệ Hàng. Mới mười tám tuổi, cũng đã lấy được tư cách tham gia cuộc thi vũ đạo Thánh Y Ti.

Vốn dĩ Lệ Hàng ở bậc thang, một đôi chân dài đáp trên mặt đất, bộ dạng chán chường. Nhìn thấy Lâm Lộc, hắn nhảy dựng lên, vỗ vỗ bụi trên mông, trên mặt cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

"Tại sao đến sớm vậy?"

"Nhớ thầy, muốn đến sớm một chút nhìn thầy."

"Hôm qua mới đã gặp mặt, có cái gì mà nhớ? Sao em lại giống như đứa nhóc vậy."

Kỳ thật lời này có hơi ít nhiều ái muội, Lâm Lộc cũng quẫn bách. Nhưng Lệ Hàng là học viên của cậu, lại nhỏ hơn vài tuổi so với cậu. Tâm tư Lâm Lộc đơn thuần, cũng không để trong lòng, phản bác một câu liền nói.

"Vào đi. Trước tiên em khởi động đã, chờ một lát những người khác cũng tới rồi."

Lâm lộc vặn khoá cửa ra, Lệ Hàng đi theo cậu đi vào.

"Thầy Tiểu Lộc, hôm nay trường học bọn họ có việc, đều không tới. Hôm nay chỉ có hai người em và thầy."

......Chỉ có em và thầy, Lâm Lộc.

Lệ Hàng khẽ liếʍ liếʍ môi, không một tiếng động hơi cười cười nhìn về phía bóng dáng Lâm Lộc, sau đó đóng cánh cửa nặng nề của phòng học lại.